Dứt lời, hai người mặc áo trắng ấy đã bước vào trong phòng luôn.
Vương Hoa nghe tiếng động, lập tức lượn mình tránh sang một bên ngay.
Vương Hoa thoáng vừa ẩn mình xong, thì hai người mặc áo trắng ấy đã vô tới trong phòng. Hắn chẳng quan tâm đến họ nữa, phi thân chạy đi tiếp.
Thình lình...
Có một tiếng động nhỏ vang tới, kế đó hắn thấy một bóng người từ một phòng tối bước ra. Vương Hoa giật mình vội ẩn mình vào bóng tối một lần nữa.
Hắn lẳng lặng phóng mắt nhìn tới trước, bất giác giật bắn người lên. Bóng người vừa xuất hiện này chính là Mai Hương giáo chủ Võ Lâm giáo.
Quả nhiên Vương Hoa đã ngạc nhiên hết sức.
Hình như Mai Hương chẳng phát giác Vương Hoa chút nào hết. Sau khi y ra khỏi cánh cửa mật ấy, rồi khẽ di động con người gỗ ở bên cạnh một cái, chiếc cửa bí mật ấy lại từ từ đóng kín ngay.
Sau đó Mai Hương bước vào một căn phòng ở kế bên.
Vương Hoa trông thấy thế, cả mừng nhủ thầm :
- “Bên trong cánh cửa bí mật này có lẽ là chỗ ẩn mật bí thất chứ không sai, và Vương Bán Tiên cùng Kim Cúc phu nhân rất có khả năng ở nơi đây.”
Vương Hoa suy nghĩ như thế, lập tức chạy tới hướng chiếc cửa mật ấy ngay.
Hắn cũng y phương pháp, di động nhẹ con người gỗ ấy một cái, chiếc cửa bí mật từ từ mở toang ra ngay. Vương Hoa vội phi thân nhảy vào trong luôn.
Hắn vừa thoạt vào trong đã thấy trong đó có một cầu thang đá thông xuống dưới lòng đất. Vương Hoa rón rén bước xuống bực thang...
Đi xuống tận phía dưới nấc thang cuối cùng, hắn đã phát hiện một con đường hầm.
Tức thì trống ngực Vương Hoa đánh thình thịch không dừng...
Thình lình...
Âm thanh của Vương Bán Tiên từ trong đường hầm vọng tới.
- Này Kim Cúc phu nhân, thiếu nữ ấy là ai thế?
- Có lẽ là sư muội của ta, ngoại trừ y ra ngoài ra không có người thứ hai nào dám đến đây hết, để ta ra đó xem sao?
- Không cần thiết nữa.
- Tại sao thế?
- Một nữ nhân nho nhỏ như thế cứ giao cho Mai Hương ra đó giải quyết được rồi.
Âm thanh của Kim Cúc phu nhân vang tới nói :
- Nhưng mà con tiện nhân này không phải là tầm thường đâu.
- Yên tâm đi, Mai Hương thừa sức ứng phó với y chứ không sai đâu.
- Cũng được.
Nói xong, bầu không khí trở lại yên lặng như trước.
Sau khi Vương Hoa nghe họ nói chuyện như thế, hắn cau mày suy nghĩ :
- “Thế là gặp khó khăn rồi, họ có hai người, nếu mình mạo muội xuất thủ quyết chẳng phải là địch thủ của họ...”
Vương Hoa suy nghĩ đến đây, bất giác lấy làm do dự bất quyết, nhưng ngoại trừ liều mạng đụng thẳng với họ, ngoài ra hình như chẳng còn biện pháp gì hết.
Hắn nghiến răng mím môi, từ từ bước vào đường hầm.
Đi được khoảng ba trượng, bỗng nhiên...
Vương Hoa bất giác dừng bước lại, nhưng hắn đã vào trong một thạch thất. Vương Hoa rùng mình thụt lùi ra ngay.
Hắn lắng tai nghe ngóng một hồ, chẳng thấy động tịnh gì hết.
Vương Hoa lẳng lặng thò đầu nhìn vào trong, hắn trông thấy thạch thất này rộng lớn hết sức. Vương Bán Tiên đang nhắm mắt tịnh tọa ở bên phải.
Kim Cúc phu nhân thì đang luyện một chiêu ở mé trái thạch thất.
Vương Hoa xem xét một hồi, hắn cảm thấy nếu mạo muội xông vào như thế ắt phải nguy hiểm vô cùng, nhất thời hắn đã ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Thình lình...
Sau lưng hắn có tiếng bước chân vang tới. Vương Hoa thoạt nghe thấy tiếng động bất giác giật mình thầm một cái, vội vàng lượn mình ẩn vào phía sau một tảng đá ngay.
Chỉ thấy một bóng người phi thân chạy nhanh vào trong thạch thất.
Vương Hoa lẳng lặng ngước đầu lên nhìn thì thấy người vừa vào trong thạch thất chính là Mai Hương giáo chủ Võ Lâm giáo.
Thần sắc y tỏ vẻ hoảng hốt sợ hãi, nhảy vào thạch thất nhanh như cắt.
Vương Bán Tiên mở mắt ra hỏi :
- Mai Hương, ngươi vào đây làm gì nữa?
Mai Hương hớt hải nói :
- Thưa sư phụ, nguy rồi...
- Cái gì mà nguy?
- Võ công của nữ nhân ấy cao siêu ghê gớm. Tổng giám bản giáo và nội ngoại đường chủ trước sau đều chết trong tay của đối phương...
Vương Bán Tiên kinh hãi nói :
- Ngươi... nói thật chứ?
- Đệ tử nói thật đấy.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Để ta ra đối phó với y.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Này Mai Hương...
- Đệ tử có mặt.
- Sao ngươi không giải quyết đối phương cho xong?
- Y muốn gặp Kim Cúc phu nhân...
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Thôi được, để ta ra đó giết y thì xong ngay.
Dứt lời, Kim Cúc phu nhân đã phi thân chạy ra ngoài cửa ngay.
Vương Bán Tiên căm phẫn nói :
- Mai Hương, sao ngươi không xuất thủ giết phứt y cho rồi?
Mai Hương nói :
- Đệ tử tự lượng sức biết rằng không phải là đối thủ của đối phương. Thưa sư phụ, đệ tử phải giữ gìn chiêu bài của sư phụ chớ.
Vương Bán Tiên khẽ kêu hừ một tiếng, nói :
- Thế thì, ngươi hãy ra ngoài đi.
- Vâng.
Mai Hương kêu vâng một tiếng, bước ra ngoài thạch thất ngay.
Vương Hoa cả mừng nhủ thầm :
- “Quả thật đây là cơ hội ngàn vàng vậy.”
Đúng thế, đây là một cơ hội tốt nhất cho Vương Hoa. Bây giờ trong thạch thất này ngoại trừ Vương Bán Tiên, ngoài ra không còn người thứ hai nào khác.
Võ công của hắn dư sức đối phó với Vương Bán Tiên chứ không sai.
Vương Hoa liền nhảy tới trước, lượn mình chạy vào thạch thất nhanh như cắt.
Vương Bán Tiên nghe thấy tiếng chân bước chạy nhanh, bất giác giật mình kinh hãi.
Khi y trông thấy rõ người nhảy vào thạch thất bất thình lình là Vương Hoa, sắc mặt y đại biến lập tức.
Y kinh hãi nói :
- Chính là ngươi?
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Đúng thế, chính là ta đây. Này Vương Nhất Quyền, chắc ngươi đã kinh ngạc lắm thì phải?
Quả thật Vương Hoa bất thình lình đột nhập vào đây làm cho Vương Bán Tiên ngạc nhiên hết sức. Y đã giật mình kinh hãi không kém.
Bấy giờ...
Vương Hoa từ từ bước sang hướng Vương Bán Tiên, nói giọng lạnh như tiền :
- Này Vương Bán Tiên, chẳng lẽ ngươi không đoán biết ta ắt phải tìm đến đây ư?
Vương Bán Tiên trấn tĩnh tinh thần, gượng cười nói :
- Quả thật ta không ngờ.
- Thế thì ngươi không phải là Bán Tiên rồi!
- Chưa tệ đến nỗi như thế đâu!
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng rồi nói tiếp :
- Chẳng biết lần này ngươi đến đây có điều gì chỉ giáo chăng?
- Chỉ giáo thì không dám, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết mục đích đến đây của ta sao?
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Báo thù chăng?
- Đúng thế.
Vương Bán Tiên cười khẩy nói :
- Chắc vài chục hôm nay, võ công của ngươi ắt phải tiến bộ chẳng ít, bằng không ngươi cũng chẳng dám đến đây đâu.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Đúng thế. Người ta thường nói không phải rồng dữ thì chẳng sang sông đâu.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Thế thì xuất thủ thử xem nào?
Vương Hoa từng bước một bước tới.
Đương nhiên, trước mắt bây giờ Vương Hoa chưa muốn đề xuất việc Thủy Tinh Cầu, hắn cho rằng chỉ cần chế phục được Vương Bán Tiên thì muốn thu hồi Thủy Tinh Cầu chẳng khó khăn chút nào.
Hình như Vương Bán Tiên chẳng xem Vương Hoa ra gì hết.
Tức thì bầu không khí hiện trường trở nên khẩn trương vô cùng.
Bỗng nhiên Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Ta có một việc định hỏi ngươi.
- Việc gì, ngươi cứ hỏi?
- Sao ngươi lại biết tìm đến đây như thế?
- Ngươi cảm thấy ngạc nhiên chăng?
- Đúng thế.
Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền :
- Chẳng có gì lạ lùng cả. Ta ngẫu nhiên trông thấy Mai giáo chủ từ trong chiếc cửa bí ẩn đó bước ra, thế rồi ta y phương pháp xông vài đây thôi.
Vương Bán Tiên gật đầu nói :
- Ngươi khá thông mình đấy.
- Vì phải kiếm ngươi, ta đành phải thông minh như thế mới được.
Vương Bán Tiên lạnh lùng kêu hừ một tiếng nói :
- Ta phải xem thử ngươi có bản lãnh rời khỏi đây chăng?
- Cứ việc thử nghiệm xem sao?
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xích lại gần hơn. Hai bên thảy đều thủ thế chuẩn bị tấn công. Vương Hoa nghĩ thầm, hắn ắt phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Thình lình...
Vương Hoa gầm lên một tiếng :
- Xem chưởng nào...
Vương Hoa vừa gầm hét vừa lượn mình lao tới thần tốc, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Vương Bán Tiên cũng không chịu lép vế, hét to một tiếng, tấn công ra một chưởng ngay.
Hai luồng kình phong nội gia chân khí chạm vào nhau phát ra một tiếng đùng như sấm nổ, kế đó hai bóng người lại tách ra lập tức.
Vương Hoa lùi ra sau ba bước mà Vương Bán Tiên thì bị dội ngược ra sau hơn cả mười bước.
Lần này Vương Bán Tiên đã giật mình kinh hãi thật rồi. Y nằm chiêm bao cũng không ngờ nội lực võ công của Vương Hoa lại cao siêu xuất kỳ đến thế.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Vương Bán Tiên, một chưởng này thế nào?
Vương Bán Tiên gượng cười nói :
- Quả thật võ công của ngươi vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta. Đúng là không thể đánh giá người ta qua tướng mạo vậy.
- Thế thì ngươi nạp mạng đi.
Hắn hét to một tiếng, lượn mình nhảy xổ tới tấn công ra tiếp chưởng thứ hai.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã biết võ công của Vương Hoa không thể khinh thường được, cho nên khi xuất thủ y không dám đụng thẳng với Vương Hoa nữa.
Vương Bán Tiên lách sang một bên như điện xẹt, đồng thời hất chưởng tới hai chiêu liền.
Võ công của Vương Hoa đã khác hẳn so với lần trước. Trong lúc Vương Bán Tiên thoạt vừa ra tay tấn công ra hai chiêu thì hắn đã chặn đầu đánh tới hai chiêu trước.
Người này đánh tới, người kia trả đòn, tức thì đã diễn ra một trận quyết đấu cực kỳ khốc liệt, kinh hồn.
Tuy Vương Hoa có một thân võ công kinh người, nhưng Vương Bán Tiên cũng không phải hạng nhân vật tầm thường nên Vương Hoa muốn chế phục y trong một khoảng thời gian ngắn thì không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Mười chiêu.
Hai mươi chiêu.
Đến ba mươi chiêu thì Vương Bán Tiên đã rơi vào tình thế nguy hiểm vô cùng. Y thụt lui lia lịa và chẳng còn cơ hội cỏn con nào để ra tay nữa.
Thình lình...
Vương Hoa hét to một tiếng :
- Này Vương Bán Tiên hãy tiếp một chưởng nữa xem sao.
Hắn đã gom hết công lực bình sanh chuyển vào tay phải, hất chưởng tấn công vào người Vương Bán Tiên nhanh như cắt.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã lâm vào tình trạng nguy khốn hết sức. Y trông thấy chưởng phong hùng mạnh của Vương Hoa đánh tới, bất đắc dĩ phải liều mạng đụng thẳng thôi...
Cùng trong lúc Vương Bán Tiên phóng chưởng tới đỡ thì Vương Hoa đã hất tay trái tấn công luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Kế đó là một tiếng hự.
Chỉ thấy Vương Bán Tiên há mồm phun ra bụm máu tươi, thân người loạng choạng văng ra sau, té ngồi trên đất.
Vương Hoa gầm lên một tiếng thật lớn :
- Tiếp ta một chưởng nữa xem nào...
Dứt tiếng hét, hắn giơ tay phải đánh tới nhanh như cắt.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã là người thân mang trọng thương, làm sao y có thể tiếp nổi một chưởng này của Vương Hoa nữa.
Ngay lúc Vương Hoa phóng ra chưởng này, y đã liều mạng lăn mình nhào lộn sang bên trái, như thế y đã tránh được một chưởng của Vương Hoa ngay.
Nhưng, mồm miệng của y máu me lem luốc, người y nằm liệt dưới đất luôn.
Vương Hoa lướt tới nhanh như cắt, giơ tay xách bổng Vương Bán Tiên lên.