Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 268: Hồi hai mươi tư (13)

Nàng thấy đôi vai chồng run lên từng chặp, khí sắc cũng đổi khác, tựa như người tù bị khốn lâu năm trong ngục tối đột nhiên đạt được tự do, giờ có thể sống cuộc đời mình hằng mong muốn vậy. Loại thay đổi này rất nhỏ, rất mơ hồ, chỉ xẹt qua đôi mắt Tần Trảm trong một khắc rất ngắn. Nếu không phải Đường Nhu là người sớm chiều kề cận, đầu gối tay ấp của y, tuyệt đối không thể phát hiện được.

Mà Oanh Thiên Lôi nhìn Tần Trảm gượng thân thể rời rã, cố chút sức tàn lê bước về phía Đường Vân và Đường Nhu thì nghiến răng trèo trẹo. Y bèn quát:

“ Mang kiếm đến đây! ”

Oanh Thiên Lôi vác một thanh cự kiếm cao hơn cả người hắn, tiện tay quạt hai cái, kình phong bức người. Quần hào chỉ thấy hắn cất tiếng quát như sấm động mà không ít người phun một ngụm máu:

“ Họ Tần, có dám tiếp ta một kiếm? ”

Tần Trảm đứng mũi chịu sào, thân thể lại trúng độc, khó chịu đến mặt đỏ bừng lên. Nhưng lúc này không thể để thanh thế yếu hơn đối thủ. Ngụm máu dâng đến cổ, cũng phải cố nuốt vào bụng.

Tần Trảm nhe răng, nói:

“ Ngài đây cứ nói lời thừa. Ta có lựa chọn nói không hay sao? ”

“ Căn bản ngươi không thể chạy thoát khỏi tay bọn ta. Mà cho dù có, thì ngươi cũng không thể bỏ lại hiền thê có đúng không? Ốc không mang nổi mình ốc, cũng phải đương đầu. Thực chất từ trước đến giờ đâu phải bọn ta không cho ngươi lựa chọn? Là ngươi tự chặt đứt đường lui của bản thân. ”

Đào Khiêm nhếch mép, cười khẩy.

Tần Trảm lại hỏi:

“ Ý ngươi là ngươi sẽ làm khác ta? ”

Đào Khiêm ngẩng đầu, giương giương tự đắc:

“ Đương nhiên! Nắm được buông được mới là nam nhi chân chính. Ta không giống ngươi Tần Trảm ạ. Ta biết co biết duỗi, biết giữ mạng chờ thời. Còn ngươi? Ngươi tưởng mình anh hùng sao, tưởng mình quân tử à? Thực ra chỉ là kẻ lòng dạ đàn bà! ”

Tần Trảm cười khẩy, nói:

“ Trước giờ ta vẫn chưa từng kính ngươi Đào Khiêm ạ. Nhưng hôm nay, thì phải nói lại… là Tần Trảm ta coi thường nhà ngươi! ”

Có những người luôn núp sau câu “ nắm được buông được ” đó, càng đi càng xa. Cứ mỗi một lần buông bỏ một thứ làm nên con người mình thì lại lấy câu nói nọ ra làm bình phong. Để rồi dần dà mất đi bản tâm, mất đi chính mình. Đến lúc quay đầu nhìn lại, thì đã trở thành người mà bản thân từng khinh bỉ.

Chế Bồng Nga là thế…

Mà Đào Khiêm cũng là như thế.

Thực ra, đều là những kẻ đáng thương hại.

Đào Khiêm cười lạnh, nói:

“ Đã không đồng đạo, nói nhiều phỏng có ích gì? ”

Nói đoạn cầm cây quạt gấp, lia về phía Tần Trảm.

Tần Trảm gắng gượng vận Kim Ô thần công, hỏa kình hừng hực dồn xuống thủ đao, đưa lên toan đỡ cây quạt.

Thì bỗng nhiên có một luồng chưởng phong từ sau lưng nhè ngay hậu tâm y mà kích tới.

Thế công đánh tới một trước một sau, thời điểm hết sức xảo diệu. Lúc này nếu y vung tay đỡ chưởng, thì sẽ bị cây quạt đánh chết. Nếu y chịu một chưởng thì quạt chưa đánh vào người đã phải toi đời. Mà nếu nghiêng mình né, thì Đường Nhu sẽ trúng một quạt thay cho chàng. Độc chước thế này, cho dù là lúc Tần Trảm không hề gì cũng chưa chắc đã chống nổi, nữa là bây giờ y đang trúng độc.

Huống hồ, y vốn dĩ không nghĩ đến sau lưng sẽ có kẻ ám toán.

Không nghĩ đến, lại càng không muốn chuyện ấy xảy ra.

Thành thử, Tần Trảm vung tay thi triển Hoả Diệm đao, chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.

Đằng nào cũng chết, y thà ngu ngu ngơ ngơ xuống suối vàng vẫn còn hơn để điều y nghi ngờ trở thành sự thật.

Bốp!

Quỷ Diện Phi Châu xẹt qua sảnh đường như một ngôi sao, kích vào mặt trong khuỷu tay của kẻ ra chiêu, khiến y rú lên một tiếng. Thanh âm gào thét đột nhiên cất lên lồng lộng không khỏi khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

Cơn đau ở tay còn chưa dứt, thì bên eo đã trúng thêm một quyền rất mạnh. Đường Vân chỉ kịp kêu một tiếng, chưa kịp chống đỡ, thì đã bị kình phong đẩy văng vào tường, miệng nôn máu tươi.

Không sai…

Người ra tay ám hại Tần Trảm lại chính là Đường Vân!

Còn chiêu quyền đánh văng lão chính là Chó Cậy Gần Nhà!

Nhác thấy bóng đôi nam nữ mới xuất hiện, Oanh Thiên Lôi đã gầm lên:

“ Hai đứa An Nam!! ”

Tạng Cẩu chẳng thèm lí đến gã, chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Trảm, dùng nội lực bức độc cho y. Hồ Phiêu Hương đưa mắt trấn an Đường Nhu, rồi lại chậm rãi đến trước mặt Đào Khiêm thi nửa lễ:

“ Đào đại gia, năm năm không gặp, còn nhớ hai bọn ta hay không? ”

Cô nàng lên tiếng rồi, quần hào trong phòng mới khỏi cơn kinh ngạc. Chuyện vừa nãy tựa như điện quang hoả thạch, phải mất một lúc mới hoàn hồn.

Trước tiên là Đường Vân…

Ban nãy ông ta còn trúng độc thở dốc không ra hơi. Thế mà đùng một cái, lại tung ra một chưởng vừa nhanh vừa hiểm như người khoẻ mạnh.

Đòn thế hiểm ác ấy không nhắm vào kẻ thù, mà nhè ngay gáy Tần Trảm mà đánh tới. Biến cố xảy ra bất ngờ, lại chẳng ai ngờ nổi Đường Vân sẽ đánh Tần Trảm, nên không kịp phản ứng. Mà lúc này quần hào ai nấy đều trúng độc rất sâu, có muốn phản ứng cũng chỉ là lực bất tòng tâm.

Thế rồi, một ám khí màu đen tốc độ nhanh như điện xẹt, mang theo tiếng ma gào quỷ réo đánh trúng ngay cánh tay Đường Vân…

Chưởng thế của lão bị chặn đứng…

Tưởng như một làn khói đột nhiên xuất hiện, thiếu niên nọ đã đứng sát ngay bên người Đường Vân. Đầu tiên là dùng nhu kình đẩy Đường Nhu, sau đó lại dùng bả vai húc văng Đường Vân đập dính vào tường.

Thế rồi, thiếu nữ nọ mới thản nhiên đáp xuống bên cạnh.

Hồ Phiêu Hương lên tiếng thì họ mới hoàn hồn.

Đào Khiêm nheo mắt lườm hai người, rít từng chữ qua kẽ răng:

“ Hai người An Nam các người nhất quyết phải nhúng tay vào chuyện nước khác đấy phỏng? Hay là các người mất nước lâu rồi, nên tự nhận mình là người Tàu luôn? ”

Hồ Phiêu Hương cười khẽ, đáp:

“ Đào đại gia quá lời, phàm là kẻ có lương tri, thì người nước nào mà chả ghét loại bán nước cầu vinh như đại gia? ”

Đào Khiêm cười khẩy:

“ Ta không cần loại dân mất nước dạy đời. ”

Hồ Phiêu Hương nhún vai, không lí tới hắn nữa, mà lườm Đường Vân một cái. Lão trúng một đòn nặng của Tạng Cẩu, nhất thời thở còn không ra hơi, đừng nói là đề khí ra chiêu, thế nên cô nàng chẳng hề sợ gì. Hồ Phiêu Hương đi vòng vòng một chốc, thấy Đào Khiêm bắt đầu mất kiên nhẫn, cô nàng mới lên tiếng:

“ Hẳn là chư vị đang tự hỏi tại sao hai ta ra tay kịp thời, chặn đứng lão tiểu nhân kia? ”

Vừa nói, cô nàng vừa chỉ vào mặt Đường Vân.

Quần hào ở đây chẳng ai là kẻ ngu, tất nhiên đã nhìn ra tên “ nội gián ” bí ẩn đến Đào Khiêm cũng không biết thân phận thật chính là Đường Vân! Thế nhưng, càng khó hiểu hơn là tại sao ông ta phải làm nhiều chuyện như thế? Làm thế ông ta được lợi lộc gì kia chứ?

Đường Vân lúc này mới chậm rãi lên tiếng…

Hai câu, nhưng đủ để xác nhận điều tất cả mọi người đang nghi ngờ.

“ Ta tự thấy mình làm việc kín kẽ nghiêm mật vô cùng, chẳng biết đã sơ xuất ở đâu để cho cô nương đoán được? ”

Hồ Phiêu Hương bèn đáp:

“ Thực chất tiểu nữ chỉ là may mắn đoán được mà thôi. ”

Đào Khiêm bèn nói:

“ May mắn? Ngươi nói lời này ra, ai sẽ tin? ”

Cô nàng chưa thấy Tạng Cẩu phía sau có động tĩnh gì, biết mình còn phải tiếp tục câu giờ, bèn nói tiếp:

“ Thực ra cũng không khó lắm, tinh ý một chút là được. ”

Đường Vân trầm giọng:

“ Mời nói! ”

“ Trước tiên, năm năm trước bản thân tiểu nữ cũng không đoán được Đào đại gia lại là kẻ bán nước. Nhưng ngài đòi tổ chức đại hội võ lâm ở tận Tây An mà không phải Thái Nguyên hay trên Thiếu Lâm, Võ Đang là nghi vấn đầu tiên.

Nghi vấn thứ hai, ấy là Tất Thắng là gian tế. Vừa hay năm năm trước tiểu nữ lại có mặt ở Tất gia trang, thế là nghe lén được chuyện y và Đào đại gia hợp tác, ý đồ thao túng Thái Nguyên. Thử nghĩ, một tên gian tế, có thể tùy tiện tin người ta sao? Mà tin ai không tin, lại đi tin loại người như Đào đại gia thì lại càng là trò cười. Ấy là nghi điểm thứ hai. ”

Hồ Phiêu Hương nói đến đây, thì Đường Vân đã chen vào:

“ Điều đó chỉ có thể chứng minh Đào Khiêm là gian tế, không thể đổ lên đầu ta. ”

Cô nàng mỉm cười, đáp:

“ Không sai, giờ là nghi điểm thứ ba. ”

Nói đoạn, hồ Phiêu Hương chỉ vào Đào Khiêm.

“ Đào đại gia đây là kẻ dã tâm bừng bừng, y đã nắm trong tay hắc đạo một tỉnh. há lại có chuyện để cho Đường lão gia ngươi làm vương một cõi? Cho dù có nể mặt Tần đại ca mà không đánh thẳng với Đường lão, thì những trại chủ nơi đây chẳng nhẽ thoát được số kiếp hay sao? Sau khi ta đoán được Đào đại gia cũng là phường bán nước cầu vinh, thế mà Đường lão và Tam Môn Hiệp vẫn bình an vô tổn, ta mới nảy dạ nghi ngờ.

Đào Khiêm là một con chó dữ. Nếu y đã không cắn Đường lão, thì tức là chủ của y giữ xích không cho y lồng lên. Hoặc giả càng đáng sợ hơn, Đường lão chính là chủ của y! ”

Đường Vân nghe đến đây, muốn nói gì xong lại thôi.

Hồ Phiêu Hương chắp tay sau lưng, tiện tay nâng chén rượu dưới đất lên, nói:

“ Từ lúc đến Đường phủ ta đã thấy là lạ. Đường lão không phải không biết Đào đại gia hôm nay sẽ công vào phủ, thế mà vẫn dọn tiệc đánh chén linh đình một bữa. Nhìn qua thì có vẻ đúng là hành động hào sảng của khách giang hồ, nhưng nếu nghĩ kỹ, Đường lão đã chừng này tuổi, không thể nào không nghĩ đến khả năng có người đánh thuốc đấy chứ? Nếu đã nghĩ đến, mà còn cố tình làm, liệu có khả nghi hay chăng? ”