Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 267: Hồi hai mươi tư (12)

Trong sảnh, Tần Trảm phủi áo, nói:

“ Đào đại gia, ngài cũng không khỏi coi thường tôi quá. Tần Trảm có thể lấy mạng người vì tiền bạc, nhưng tuyệt đối không phải phường bán nước cầu vinh! Chuyện của ngài… nếu tôi biết mà không đem ra chiếu cáo thiên hạ, thì quá bằng đồng lõa. ”

Đào Khiêm nhún vai, đáp:

“ Vậy cũng hết cách. ”

Đoạn ra dấu cho bọn Thần Tiễn, Bạch Diện Thư Sinh chuẩn bị động thủ.

Tần Trảm bèn giơ tay, nói:

“ Chậm đã. ”

“ Tần huynh đệ còn có gì muốn hỏi? ”

“ Tần Trảm này không muốn làm con quỷ hồ đồ, mơ mơ hồ hồ ngậm oan mà chết. Đằng nào Đào đại ca cũng không định tha cho người trong sảnh, không biết có thể giải đáp một chuyện cho tại hạ chết được nhắm mắt? ”

Tần Trảm thản nhiên nói, trong mắt đã sớm coi chuyện sống chết như về…

Đào Khiêm đảo mắt. Kì thực y đã sớm đoán được điều Tần Trảm muốn hỏi, chỉ là đang nghĩ xem có nên đáp hay không. Rốt cuộc, y cũng nói:

“ Không sai. Trong nhà của Đường lão gia có người của bọn ta âm thầm hạ độc thủ. Còn về hắn là ai… ngay cả ta cũng không biết. ”

Nghe đến đây, quần hào trong sảnh đường không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Mọi người đã sớm đoán được có kẻ trong nhà nối giáo cho giặc, bỏ độc vào thức ăn và rượu. Thế nhưng thân phận của kẻ này bí mật đến độ cả Đào Khiêm cũng không biết, thì bọn họ tuyệt không thể ngờ tới.

Đường lão gia chặc lưỡi một cái, thổi râu phù phù, vỗ đùi mà chửi:

“ Khốn nạn! Khốn nạn! Đúng là ngu! Ngu mà! ”

Đường Nhu thấy thế, bèn đến bên vỗ vào lưng cha mấy cái.

Tần Trảm chắp tay, nói:

“ Đào đại gia minh oan cho tại hạ, Tần Trảm rất cảm kích. ”

“ Cảm kích? Bớt nói lời thừa. Trừ phi ngươi đứng yên cho bọn ta giết, bằng không nói những lời này phỏng có ích gì? ”

Lên tiếng là một gã mặc áo đen.

Y đã lấy khí giới ra.

Một cây cung không có dây.

Tần Trảm thoạt thấy binh khí của đối phương, bèn nói:

“ Vô Huyền cung? Ngươi là cao thủ Mông Cổ? ”

“ Nói nhiều làm gì? Đi chết đi! ”

Trên nóc nhà…

“ Là hắn. ”

Tạng Cẩu thấp giọng.

Cậu chàng đã nhìn ra thân phận của tên nọ.

Hồ Phiêu Hương cũng đã nhận ra, bèn nói:

“ Tớ hiểu rồi. Tất Thắng là người thuộc phía Tửu Thôn, mà Đào Khiêm lại theo phe Gia Luật Sở Tài. Kể cũng lạ, chưa làm gì ra hồn, mà gian tế hai bên đã tự cắn lẫn nhau. ”

Cô nàng khẽ cựa mình một cái, đoạn lại hỏi:

“ Cậu nghĩ anh Tần Trảm thắng được hắn không? ”

“ Hỏa diệm đao không dễ đối phó đâu. Anh Tần Trảm xử lí tên cầm cung này ắt không có vấn đề gì. Đáng sợ nhất là tên mang cự kiếm! Không biết có đến đây hay không? ”

Tạng Cẩu đáp.

“ Mà Hương nghĩ ra chuyện gì à? ”

Cậu chàng đoán chừng, Hồ Phiêu Hương hỏi câu này là để hai người không phải xuất hiện quá sớm.

Mà nếu đã là như thế, thì chứng tỏ cô nàng hẳn đã đoán ra được chuyện gì đó.

Hồ Phiêu Hương bèn nói thầm:

“ Tớ cũng không chắc lắm. Nhưng rất có thể, thân phận của gian tế chính là… ”

Quả nhiên như dự đoán của Tạng Cẩu, lúc này dưới đại sảnh cuộc tỉ đấu giữa Tần Trảm và Chu Hùng đã đến hồi ngã ngũ.

Tuy Chu Hùng có danh xưng là thần tiễn, nhưng cây vô huyền cung trong tay hắn so ra vẫn kém hỏa diệm đao của Tần Trảm một bực. Cung không dây, cuối cùng vẫn không đấu lại đao vô hình vô ảnh.

Chu Hùng sơ xảy một bước, bị Tần Trảm thừa hư mà nhập, khảm trúng một đao ngang ngực. Chưởng đao chém rách ngực áo dạ hành, để lại một vết thương sâu cỡ nửa đốt ngón tay chạy dọc từ bả vai trái xuống tận eo phải của Chu Hùng. Thoạt nhìn quả thực không khác gì thương thế do đao thật tạo nên.

Tần Trảm chém xong, toan truy kích, thì bên mé tả đã có một luồng âm phong kích đến. Nếu như y kiên quyết chém chết Chu Hùng, thì hẳn là cũng trúng một chiêu tuyệt mệnh vào thái dương bên trái. Thành thử, Tần Trảm không thể không thu tay, đề thủ vận khí tiếp một kích của kẻ đánh lén.

Đao chưởng đấu với quyền kiếm.

Một dương cương, một âm nhu.

Tần Trảm bị nhu kình của đối thủ quấy vào cánh tay, buộc phải lui lại mấy bước, lại vận dụng Kim Ô thần công đặng bức lui ám kình. Lúc này y mới nhận ra, thứ nhu kình âm tà này tựa như nước mưa, thấm sâu vào thủ dương tam kinh của y. Nó lại dường như là thiên địch với hỏa kình của Kim Ô thần công, thành ra một thời nửa khắc khó mà bức lui được.

Ba đường kinh thái dương ở tay vốn là căn bản của Hỏa Diệm đao. Nay tam kinh đã bị tà kình khóa chặt, Tần Trảm giống như đao khách bị tước bảo đao khỏi tay vậy.

Kẻ ra tay là Bạch Diện Thư Sinh.

Hắn luyện một môn nội công chí âm chí nhu, phối hợp với quyền kiếm độc môn Huyền Băng kiếm, lấy quyền để phát kiếm khí. Nói trắng ra là đi cùng một con đường với Tần Trảm.

Bạch Diện Thư Sinh bèn cười khẩy, quát:

“ Tần Trảm, bây giờ nhà ngươi không thể vận hỏa kình lên cánh tay, Hỏa Diệm đao đã bị phế… còn không bó tay chịu trói? ”

Miệng nói, nhưng song quyền đã vận khí sẵn sàng, phóng người lao về phía Tần Trảm.

Kiếm khí âm tàn bắn ra tứ phía…

Trên mái nhà, Hồ Phiêu Hương thấy tình thế có vẻ không ổn, bèn nhận xét:

“ Tên này hình như lợi hại hơn gã vừa rồi. ”

Hồi trước phá trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới Hồ Phiêu Hương có nhìn thấy tên Bạch Diện Thư Sinh này qua chiêu với người đồng rồi. Thế nhưng võ nghệ của gã có phần đặc thù, nếu không đứng ngay trước mặt thì khó mà cảm nhận được cái khí thế âm tà tàn độc của quyền kiếm. Hà huống chi thế đi quyền chủ yếu là thúc, thế đánh kiếm chủ yếu là đâm, động tác vốn không sai khác nhau lắm. Còn chưởng đao thì một vỗ, một chém. Thành thử dùng quyền kiếm, đối thủ càng khó đoán lúc nào là quyền khi nào là kiếm hơn khi dùng chưởng đao.

Tạng Cẩu cười tủm tỉm, nói thầm:

“ Không lo, cái tên này tự cho là thông minh mà xem nhẹ anh Tần Trảm, tớ nghĩ hôm nay y đến kì tận số rồi. ”

Tạng Cẩu nhún vai.

Có một đạo lí mà Khiếu Hóa tăng đã dạy hai người từ bảy năm trước, lúc còn trong ngôi miếu ở Hóa châu.

Ấy là tùy biến.

Hồ Phiêu Hương nghe vậy, bèn mỉm cười.

Thứ bản thân cô nàng còn ngộ ra được, thì cao thủ một đời dùng đao như Tần Trảm há lại không nhìn thấu?

Chỉ thấy Tần Trảm tránh đông tránh tây một lúc, thì bị dồn vào góc tường.

Bạch Diện Thư Sinh thấy thế, tưởng là cục diện đã bị y định đoạt, thành ra càng đắc ý. Y đề khí nhảy chồm tới, nâng quyền:

“ Mạng của ngươi hôm nay phải để lại nơi đây rồi! ”

“ Lui mau! ”

Oanh Thiên Lôi đã mơ hồ nhận ra có sự bất tường, nhưng có lên tiếng thì cũng đã chậm mất một bước.

Phản chiếu nơi đáy mắt Bạch Diện Thư Sinh…

Đã là nét cười lạnh lùng của Tần Trảm.

Chỉ thấy Tần Trảm hóp bụng, đề khí, thân trên chúc xuống chân phải vểnh lên, đoạn chuyển eo quạt một đá. Nếu có Lý Bân ở đây, có khi còn hô to một tiếng bảo Tần Trảo cũng là kẻ xuyên không giống mình chưa biết chừng.

Mũi chân Tần Trảm nương theo tư thế quỷ dị này, vạch một đường cung.

Một mảnh trăng màu đỏ.

Lấy chân phát đao…

Bạch Diện Thư Sinh chỉ thấy trước mặt lóe lên một điểm sáng hồng, sau đó…

Là một dấu chấm hết.

Đầu của gã đã rời khỏi cần cổ, lăn xuống đất.

Lúc này quần hào hai phe mới kịp hoàn hồn. Các trại chủ nằm bẹp dưới đất cũng phải cố ngóc đầu dậy, hoan hô một tiếng thật vang cho hả dạ. Đường Nhu thì che miệng, đôi mắt hàm lệ quang mở thật lớn nhìn Tần Trảm. Thân ảnh y trong hàng hơi nước mờ mờ, khôi vĩ và kiên cường.