Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 223: Hồi hai mươi hai (5)

Ba người thản nhiên nói chuyện với nhau, cơ hồ không để tâm gì đến chuyện đệ tử trong trang kéo nhau xuống núi càng lúc càng đông.

Đang yên đang lành không thân không thích, đột nhiên lại dắt một con hổ vừa to vừa dữ đến trước cửa nhà người khác dạo vòng vòng, muốn người ta không cẩn thận phòng hờ cũng khó. Lại nói, Hổ Vương lần này đến núi Điểm Sơn cũng là để gây hấn, nên đối phương có kéo cả làng cả tổng xuống cũng được, ông lại càng mừng…

Bấy giờ đệ tử trong trang kéo đến sơn đạo cũng đã tương đối đông, nheo mắt nhìn xa cũng đã thấy bóng áo lố nha lố nhố sau những thân cây to bằng cả một người. Hổ Vương mới chậm rãi bước lên mấy bước, đoạn vỗ một cái vào tấm bia đá đề hai chữ “ Điểm Sơn ”.

Chỉ nghe đánh ầm một cái, tấm bia đá dày cả gang tay rung lên một cái, rồi đứng yên vị như cũ.

Sau màn trổ tài, đám đệ tử sơn trang Bách Điểu đứng lố nhố trên đường núi xem cuộc vui đều cười phá cả lên, ầm ĩ cả một đoạn đường núi.

“ Tưởng thế nào, hóa ra chỉ cậy con hổ, còn bản thân ếch ngồi đáy giếng mà chẳng biết. ”

“ Các anh em xem kìa, lão ta còn định dọa mình bằng thứ võ nghệ xoàng xĩnh ấy nữa chứ. ”

“ Chắc bình thường bắt nạt được một đám mãi võ tầm thường, nên tưởng võ công của mình thiên hạ vô địch đây mà. Loại này một năm có đến dăm bảy tên đòi lên sơn trang đánh trang chủ, trừ con hổ ra thì có gì mà lạ. ”

“ Còn bày đặt đeo cái vòng vuốt hổ nữa… ”

“ Chắc là giả! Võ công như hắn thì đeo thế nào được đống vuốt thật. ”

“ Loại người này cần gì nhiều người, để hắn đặt chân lên núi thì dơ bẩn đất lành? Anh em cứ đứng chờ, để tôi giở mấy chiêu đá đít tên ngông cuồng không biết trời cao đất dày này. ”

Đúng lúc này, thì bỗng có tiếng người quát to:

“ Các người làm cái gì vậy? ”

Tiếng quát rung chuyển như sấm, nội lực hùng hồn, cuốn về phía ba người Hổ Vương chẳng khác nào sóng đao xô tới.

Hẳn nhiên, tiếng quát này đến từ một cao thủ nội gia, ngoài ra âm công cũng có tạo nghệ cực cao. Tiếng quát này mặt ngoài thì nhìn như là giáo huấn đệ tử, thực chất âm ba lại đánh đến chỗ ba người Hổ Vương. Ngoài trừ thăm dò, còn là tiên lễ hậu binh. Tất nhiên, nếu như một chiêu “ chào hỏi ” này cũng không đỡ nổi, thì đừng mơ gì đến tiên lễ hậu binh… Lúc ấy kết cục đã định sẵn chỉ có một chữ: Chết!

Hổ Vương dĩ nhiên không đến tìm chết…

Ông lại càng chưa từng nghĩ đến chuyện chỉ gặp được một cao thủ của đối phương.

Hổ Vương chỉ cười khẽ, đoạn vỗ tay vào nhau một cái. Mấy chục đạo âm ba mà kẻ nọ phát ra đồng thời bị hóa giải không còn chút nào.

Gã nọ thấy thế, thì không khỏi giật mình!

Y biết là người đàn ông trung niên nọ võ công thực là sâu không thấy đáy, cho dù là trang chủ cũng phải kém không chỉ một bậc.

Y vội vàng nói lớn:

“ Xin hỏi bên dưới là cao nhân phương nào, đến Bách Điểu sơn trang ta có gì chỉ giáo? ”

Đám bang chúng thấy đường đường là một cao thủ trong trang võ công không dưới trang chủ bao nhiêu mà lại cung kính lễ phép với người dưới núi như thế, thì không khỏi giật nảy cả mình. Phải biết, mới nãy cả đám nhận định võ công Hổ Vương kém cỏi. Nhưng lúc này chúng mới nghĩ, có lẽ do mình nhãn lực không ra gì, mới không nhìn ra được cái tinh thâm của một cái vỗ ban nãy.

Người trần mắt thịt, thì sao hiểu được cái tài tình của bậc thánh thủ?

Lúc này, Hổ Vương mới nhếch mép, thản nhiên cất giọng:

“ Hổ Vương Đề Lãm! ”

Bốn chữ!

Mỗi chữ đều như một tiếng sấm nổ vang bên tai đám đệ tử. Những kẻ mới nãy mạnh mồm chê bai Hổ Vương tức thì như chó ngậm phải than, nhìn nhau không biết nói gì cho phải. Nhất là cái tên đòi xuống đá đít Hổ Vương, lúc này chỉ tiếc sao mặt đất không nẻ ra một cái khe cho y chui vào trốn cho khỏi cơn nhục.

Người ta là một trong bảy tông sư!

Mấy tên đệ tử quèn của sơn trang Bách Điểu mà so với ông, thì ai mới là ếch?

Nhưng chúng chỉ kinh ngạc được một chút, lập tức trong lòng đã như mở cờ. Võ lâm bấy giờ có ai mà không biết sơn trang Bách Điểu bọn chúng đang chuẩn bị có chuyện vui? Được đích thân Hổ Vương Đề Lãm từ tận miền núi xuống chúc mừng, quả thực là nở mày nở mặt, sau này hành tẩu giang hồ cũng có thể ngẩng cao đầu ưỡn thẳng lưng mà bước.

Lại nói, nếu trong thời gian ông ở lại sơn trang mà được Hổ Vương nhìn trúng, trở thành đệ tử của một trong bảy tông sư thì thật là một bước lên trời. Ngay cả khi không thể bái làm môn hạ của Hổ Vương, thì chỉ cần ông đồng ý chỉ điểm cho mấy chiêu thì võ công cũng có thể tiến một bước dài rồi.

Gã nọ nghe thấy có Hổ Vương đến thì cũng không dễ chịu hơn đám đệ tử bình thường khi biết mình chế giễu Đề Lãm là bao nhiêu.

Đệ tử bình thường kiến thức giang hồ không có bao nhiêu, chỉ biết Hổ Vương là một trong bảy đại tông sư mà thôi. Nhưng y là cao thủ cao tầng của sơn trang Bách Điểu, kinh nghiệm đi lại giang hồ tự nhiên cũng phong phú hơn những thanh niên, thiếu niên đứng lố nhố đầy sơn đạo không biết bao nhiêu lần.

Đối với võ lâm Kinh Bắc mà nói, Hổ Vương này tuyệt đối là một ôn thần!

Còn đối với sơn trang Bách Điểu, Hổ Vương và bọn họ còn có thù xưa hận cũ.

Chẳng là năm đó Hổ Vương hay tin Lê Học chết thảm, không hiểu nghe ngóng thế nào lại truy ra được bốn người Hùng Kê Tam Kiệt và Thọ Cú cũng là đồng lõa… Hổ Vương chưa tìm được thủ phạm trực tiếp, nhưng tính tình Đề Lãm hồi trẻ còn bộp chộp, chẳng thèm làm rõ phải trái đúng sai gì đã hằm hằm xuống Kinh Bắc, thần cản đấm thần, phật chặn đánh phật… Võ công ông lúc đó đã cao quá đáng, cao thủ bình thường không ai tiếp nổi một quyền, thành ra cả miền Kinh Bắc lâm vào cảnh gà bay chó sủa, loạn thành một mớ bòng bong…

Hai người của sơn trang Bách Điểu đang trên đường về Điểm Sơn, giữa đường rốt cuộc bị Hổ Vương đuổi kịp phải chạy ngược vào Thăng Long. Thọ Cú bị Hổ Vương cho một đấm đi đời nhà ma, còn Kim Kê thì trốn vào Quốc Tử Giám.

Vậy mới thành ra chuyện Hổ Vương Đề Lãm đại náo Quốc Tử Giám, cuối cùng bị Quận Gió và Khiếu Hóa Tăng ngăn cản.

Kim Kê Trần Gia Nghĩa hôm ấy theo cửa sau của Quốc Tử Giám trốn thoát, về đến sơn trang Bách Điểu bèn kể lại chuyện này. Bấy giờ Hổ Vương Đề Lãm còn chưa phải một trong bảy tông sư, người trong trang đều cho là hắn kiến thức thấp kém nên bị mới hoảng sợ đến thế. Nhất là Phan Chiến Thắng và bốn Tinh. Ai nấy đều nói chắc nịch nếu như Hổ Vương dám lên sơn trang Bách Điểu, sẽ bẻ chân vặt tay của ông…

Hổ Vương nể mặt Khiếu Hóa và Quận, nên không lên núi tính sổ. Hồi ấy năm người còn cười nhạo một phen…

Cho đến khi có đại hội võ lâm phân chia ba tấm thánh lệnh, Hổ Vương mới có dịp phân cao thấp với đám người sơn trang Bách Điểu.

Kết quả…

Ngay cả khi Phan Chiến Thắng cùng lên với bốn Tinh cũng không đọ nổi đôi nắm đấm của Hổ Vương Đề Lãm!

Trước đấy ai cũng cho rằng ba tấm thánh lệnh thế nào cũng có một rơi vào tay sơn trang Bách Điểu, ấy thế mà vì Hổ Vương xuất hiện mà rơi đài sớm…

Bốn Tinh đời trước cũng vì một trận chiến này mà nản lòng thoái chí, bèn xin rút lui. Phan Chiến Thắng thấy đấu tâm của họ đã nguội lạnh, bèn chấp nhận, nhưng lại phong bốn người làm Tứ Đại Minh Vương. Bình thường không hỏi chuyện trong trang, nhưng đến lúc sơn trang có nạn, thì sẽ tương trợ.

Người vừa lên tiếng quát chính là Gà Tinh đời trước, giờ xưng là Ma Tước Minh Vương Bùi Văn Đức, tính ra cũng là bại tướng của Hổ Vương Đề Lãm.

Lúc nãy đệ tử trong trang đứng lố nha lố nhố, nên lão cũng chỉ thấy loáng thoáng có kẻ đứng cạnh bia đá chứ không thấy rõ mặt mũi, thành thử mới dùng âm công để thăm dò trước.

Khi đối phương hóa giải được âm ba, rồi xưng là Hổ Vương Đề Lãm, y đã thấy đau đầu.

Tuy chẳng đến mức quyết liệt, nhưng hai bên cũng không thể coi là thân thiết gì.

Hôm nay Hổ Vương đến đây, quá nửa là muốn quậy phá.

Bùi Văn Đức là một lão già lùn tịt, người mập mạp.

Lúc hai người đứng mặt đối mặt nhau trước cổng tam quan, y chỉ cao đến thắt lưng của Hổ Vương. Hai người Bạch Thanh Lâu, Nguyễn Trãi thấy người lão lùn có một mẩu, quả thực không thể tìm được một tí tẹo gì liên quan đến cao thủ vừa cất tiếng quát rung trời vừa rồi cả.

Hổ Vương thấy lão, bèn nói:

“ Ồ, là cái tên lùn nhà ngươi sao? ”

Bùi Văn Đức là tay lão luyện giang hồ, lòng dạ cũng không hẹp hòi gì, đương nhiên chẳng lấy đó làm bực mình. Lão ta lại bình thản lên tiếng:

“ Hổ Vương, đã gần hai mươi năm không gặp. ”

“ Đúng. Mới đó đã gần hai mươi năm. ”

Bùi Văn Đức tiến lại chỗ bia đá, nhìn vào dấu vết mà Hổ Vương gây ra, thì không khỏi ngẩn người. Té ra bia đá chịu một chưởng của Hổ Vương xong, đã nứt ra làm hai. Vết nứt này mảnh như sợi tóc, chạy dọc thân bia từ đầu xuống chân. Hai nửa tấm bia bị chưởng lực đánh sâu vào đất cỡ một tấc, thành ra không ngả đổ, mà chỉ rung lên một cái rồi đứng yên. Nhìn từ xa thì tưởng nội lực ông nông cạn, đánh vào bia đá chỉ làm nó run một cái rồi thôi. Phải đến thật gần, quan sát tỉ mỉ, mới nhận ra một chưởng đó bao hàm võ công cao siêu đến độ quỷ thần khó lường.

Bùi Văn Đức thấy một chưởng thần sầu như thế, bèn thở dài, tự biết là sau hai mươi năm khổ luyện võ công của bản thân chẳng những không thể đuổi kịp, trái lại bị Hổ Vương bỏ xa.