Là ngân phiếu! Xấp giấy nọ cũng không dày, nhưng tuyệt đối không dưới hai chục tờ. Mỗi tờ ngân phiếu lại trị giá đến vạn lạng bạc.
Hai chục vạn lạng!
Hai mươi vạn lạng là đủ cho vợ chồng hắn sống vô lo vô nghĩ mấy đời.
Nhưng cái khiến Tần Trảm chú ý lại là tấm lệnh bài bằng gỗ.
Đó là lệnh bài năm xưa gã giao cho một tri kỷ, hứa chỉ cần mang lệnh bài đến gặp gã, thì sẽ làm giúp y một chuyện.
Lệnh bài ở trong rương…
Tần Trảm thở dài:
“ Đào đại gia muốn tại hạ giết một người? ”
“ Không sai! ”
Đào Khiêm lấy quạt phe phẩy.
Quạt che nửa dưới khuôn mặt.
Nên Tần Trảm chỉ có thể nói chuyện với gã qua đôi mắt của gã.
“ Tần lão đệ, ngươi động thủ thì vừa không thất tín với người xưa, lại vừa có tiền bạc phủ phê cả đời. Còn nếu không… ”
“ Đại gia không cần nói nữa. Ta từ chối. Cũng sẽ không nói lộ chuyện của các người ra ngoài. ”
Tần Trảm xua tay.
Y từ chối món tiền thiên vạn.
Y chịu cái tiếng bội tín bội nghĩa, thứ mà người giang hồ như y xem trọng còn hơn cả tính mạng.
Vì cái gì?
Vì tín nghĩa, cộng thêm một chữ hiếu.
Đào Khiêm lại hỏi:
“ Xem chừng Tần lão đệ đã đoán được ta muốn giết ai? ”
“ Ngoại trừ Đường lão gia ở Tam Môn Hiệp, Tần mỗ quả thực không nghĩ được là ai khác. Nhưng xin thứ lỗi! Đường lão gia là nhạc phụ của ta. Phía của các người chỉ có tín, còn lão có hiếu nghĩa và tín. Bên nặng bên nhẹ, không nói cũng biết… ”
Tần Trảm nói xong, thủ đao đã chém ra một cái.
Đao của gã cũng đã xuất vỏ!
Không sai!
Bách Nhân Đồ Tần Trảm hắn phi phàm ở chỗ, tay của hắn chính là đao của hắn!
Xoạt!
Cây quạt gấp của Đào Khiêm bị liệt kình của Tần Trảm chém gãy đôi.
Y “ ồ ” lên một tiếng, nhảy lùi lại hai bước.
Quách Phong đã lấy Vân Yên ra.
Y đã muốn động võ…
Nhưng Đào Khiêm đã ngăn y lại. Thất thủ một chiêu trước Tần Trảm, nhưng y không hề lấy làm xấu hổ. Trái lại, y lại nói:
“ Hình như Tần lão đệ đoán sai ý ta. Người ta muốn ngươi giết không phải Đường lão gia của Tam Môn Hiệp! ”
“ Thất lễ rồi. ”
Tần Trảm thấy mình đoán sai, bèn nắm chặt tay rồi ngồi lại xuống ghế.
Hơi thở y khò khè, khò khè như người lên cơn hen.
Đào Khiêm cũng ngồi lại xuống cái ghế ở mé khách, rồi nói:
“ Ta muốn lão đệ giết giúp ta tên tiểu tử An Nam tên Tạng Cẩu! ”
Tần Trảm nhíu mày…
Đứa nhóc An Nam uống rượu đấu túy quyền với Ngô trưởng lão của Cái Bang.
Dùng một chiêu ném bi sắt liên hoàn, đánh bại Diệu Định sư thái.
Phá giải được Bát Quái thần chưởng của Trấn Tam Giới.
Quan trọng nhất là nghĩa hiệp hơn người, dù khác tộc nhưng vẫn mang mật hàm đến Nhạn Môn quan để cứu thường dân bọn hắn.
“ Các người quả thực làm việc cho Trấn Tam Giới? ”
Xét cho cùng…
Chỉ có Trấn Tam Giới là đủ động cơ để đòi giết Tạng Cẩu.
Cũng đủ tài lực để mà ra cái giá trên trời kia.
“ Tần lão đệ đoán không sai. Chuyến này địch thủ chung của hai đạo hắc bạch là ai, phải trông vào lão đệ đây rồi. ”
Tần Trảm có dã tâm hay không?
Điều này khó mà nói.
Đào Khiêm đang đánh cược! Hắn hi vọng Tần Trảm sẽ hiểu được hôm nay hắn đến đây để làm gì.
Võ lực cũng đã biết tài nhau, giờ còn phải xem…
Bách Nhân Đồ có thức thời hay không.
Tần Trảm bèn nói:
“ Tần Trảm đi lại trên giang hồ, loại người nào cũng có thể giết! Chỉ không giết… anh hùng! ”
Tần Trảm nhận định hai đứa nhóc là anh hùng.
Y cũng tự vấn lòng, có thể làm được như chúng nó, tạm bỏ qua hiềm khích về sắc tộc, tạm đặt thù nhà nợ nước ra một bên để cứu dân hay không?
Câu trả lời quá rõ…
Tần Trảm tự thị là hiệp trung sát thủ, Bách Nhân Đồ, cũng không làm nổi!
Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương đột nhiên từ nhà sau bước ra.
Đào Khiên, Quách Phong, cũng như thế lực cũ trong tay tứ đại đương gia, hầu như người nào người nấy đều có xích mích với hai đứa.
Lúc này xuất hiện là để tìm chết hay sao?
Quách Phong, Đào Khiêm thấy hai đứa xuất hiện, thì không khỏi bất ngờ.
Mục tiêu đã ở trong nhà Tần Trảm?
Thế sự quả thực cũng quá là vi diệu…
Nhưng…
Hồ Phiêu Hương không phải đứa ngốc! Cứ coi như Tạng Cẩu vọng động, bước ra giải vây trả ơn cho Tần Trảm đi nữa, thì đáng lẽ cô bé phải ngăn nó lại.
Trừ phi…
Cho dù hai đứa chúng nó ra mặt, thì cũng không bị nguy hiểm gì.
Cũng đồng nghĩa, Đào Khiêm hưng sư động chúng lần này là có ý đồ khác?
Hồ Phiêu Hương tự kéo một cái ghế ra, sau đó tự mình ngồi lên tai ghế. Tạng Cẩu theo đúng những gì đã bàn trước với nhau, thản nhiên ngồi xuống cái ghế.
Đột nhiên, thế cuộc trong phòng bị phân làm ba phe…
Hồ Phiêu Hương mỉm cười:
“ A… Lâu quá không gặp. Hai vị đương gia, vẫn khỏe đấy chứ? Không đi cướp tiêu mà đêm hôm khuya khoắt đến nhà dân để làm gì? ”
Cô bé đã nghe hết những gì họ nói…
Nhưng chưa đoán ra được thân phận của Tần Trảm. Chỉ biết y là kẻ võ công có máu mặt.
Tạng Cẩu lại lên tiếng:
“ Nghe nói các vị đang muốn lấy đầu của tôi? ”
“ Hừ. Không gặp mấy hôm, mà đã mạnh miệng gớm? ”
Quách Phong quát lên một tiếng…
Tiếng quát vừa dứt, chưởng phong đã đánh rát mặt Tạng Cẩu.
Thế nhưng…
Nó đã không còn là đứa bé hắn gặp hồi bảo tiêu ấy nữa.
Chỉ thấy Tạng Cẩu vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng chân đã xỉa ra một cái, đá trúng ngay be sườn của đối thủ.
“ Cái gì? ”
Gã còn đang thắc mắc, thì mặt đã trúng ngay một đấm!
Bốp!
Tạng Cẩu vừa ra tay đã đánh cho Quách Phong thất thủ thoái lui. So với chỉ chục ngày trước, tưởng như là hai người.
“ Là võ công của người Mông Cổ! ”
Tần Trảm đứng phắt dậy!
Hai chiêu vừa rồi tuy chỉ có hình dáng và nội lực là chuẩn. Ý cảnh và khí thế chỉ phảng phất, nhưng gã cũng nhận ra ngay…
Ấy là Thiên Hạ Bá Quyền và Diệt Tuyệt Tam Bộ!
[ Người An Nam sao lại biết hai môn này? ]
Thực tế là Tạng Cẩu đã học lén.
Suýt chết dưới hai môn thần công, nên từ hồi bị đánh bại trong sáu chiêu đến giờ, nó vẫn dụng tâm nhớ kỹ sáu chiêu này.
Không chỉ là học lén, còn là để xem xem nhược điểm của chiêu số nằm ở đâu.
Lần sau gặp lại Gia Luật Sở Tài, thì còn có thể giữ mạng!
Quách Phong kích động đánh trước, là do trúng chiêu Thiết Bích Đồng Tường. Nhưng thằng nhóc chỉ giả được cái khí thế, không giả được một quyền sau cùng kia, nên đổi thành thức Sát Thần của Diệt Tuyệt Tam Bộ.
Quách Phong bị đánh lui…
Thằng nhóc lại tiến!
Chưởng đánh ra là… Bát Quái Thần chưởng!
Quẻ Thuần Càn!
Ầm!
Tàn Vân chưởng đấu với Bái Quái Thần chưởng, quả nhiên là bại lui.
Bốp!
Bụng của Quách Phong trúng ngay một chưởng…
Chính là Tàn Vân chưởng thành danh của hắn!
Nhân mã dưới trướng Đào Khiêm chết lặng!
Bản thân Đào Khiêm cũng không dám tin vào mắt mình…
Chỉ có Tần Trảm là khen:
“ Hay!! ”
Chiêu vừa rồi Tạng Cẩu dùng quả thực là một chiêu trong Tàn Vân chưởng, nhưng lần trước đánh nhau giành tiêu, Quách Phong chưa dùng chiêu này.
Hắn chỉ vừa thi triển ra tức thì…
Thế mà thằng nhóc đã bắt chước lại được. Lúc ra tay còn trí mạng, còn tinh chuẩn hơn cả Quách Phong!
Nếu ai nói có kẻ có thể bắt chước được võ học của người khác, rồi dùng nó đánh thắng chính chủ, thì trước hôm nay Tần Trảm sẽ coi là chuyện viển vông. Dù có là kì tài, thì hỏa hầu thua xa, lại dùng chưa quen tay, thì làm sao có thể bằng tuyệt học của kẻ đã đắm chìm cả cuộc đời trong đó được?
Nhưng hôm nay hắn đã thấy được cái chuyện không tưởng ấy…
Cái chuyện không tưởng ấy được một đứa bé hơn mười tuổi làm!
Tạng Cẩu trước giờ đã có tài nhìn qua một lần là nhớ, làm lại được ngay. Mà đó là lúc nó còn là đứa bé mới ra đời, hoàn toàn không biết gì về võ lí, cũng không có kiến giải võ học.
Trước là Quận dạy cho nội lực khinh công, đạo lí võ thuật…
Sau lại có bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn dạy cho về khí thế, ý cảnh của chiêu số…
Trải qua mấy trận khổ chiến với cao thủ như Tửu Thôn đồng tử, Trấn Tam Giới, Ngô trưởng lão, Diệu Định sư thái, Gia Luật Sở Tài khiến kinh nghiệm đối chiêu, chiết chiêu của nó càng tăng mạnh.
Thành thử…
Mới tạo thành hiệu quả như bây giờ.
Đào Khiêm bèn nói:
“ Đã biết cái đầu mình đáng giá cả gia tài, tại sao lại còn dám ra đây? ”
Tạng Cẩu không nói gì, chỉ yên lặng ngồi lại vào cái ghế của mình.
Hồ Phiêu Hương bấy giờ mới lên tiếng:
“ Đại đương gia, thứ cho tiểu nữ nói thẳng. Ta thấy ngươi là kẻ có dã tâm, thế nên tất không cam lòng chịu làm thủ hạ cho Trấn Tam Giới đâu nhỉ? ”
Lời này vừa nói ra, đến Quách Phong đang nằm lăn dưới đất cũng phải giật mình.
Hắn vẫn biết Đào Khiêm là kẻ to gan lớn mật, dám nghĩ dám làm. Về điểm này hắn tự nhận mình khá giống Đào Khiêm. Nhưng có đánh chết Quách Phong cũng không ngờ, Đào Khiêm lại to gan đến mức đó!
Hắn muốn ngang hàng?
Đào Khiêm nhếch mép, nói:
“ Không biết cô nương có cao kiến gì? ”
“ Hiệp thiên tử, lệnh chư hầu! Thuật này trong quan trường gọi là quyền biến. Tiểu nữ đoán đại gia hôm nay đến đây, ắt không chỉ mang hai mươi vạn lạng bạc. Vì cái mạng của đại gia muốn Tần đại ca lấy đi, ít nhất cũng phải gấp mười giá đó… ”
Hồ Phiêu Hương nói xong, bèn đến vỗ vai Tần Trảm.
“ Chúc mừng tân minh chủ của võ lâm Sơn Tây… ”
Quách Phong và Tần Trảm rốt cuộc đã hiểu…
Tại sao cô bé này lại dám ra đây.
Mũi dao của Đào Khiêm không chỉ chòng chọc vào hai đứa chúng nó, thì trốn tránh hay ra mặt có gì khác nhau?
Và cả hai cũng đã biết cái mạng mà Đào Khiêm muốn tần Trảm lấy là của ai.