“ Trước giờ chỉ nghe Thiếu Lâm có hai môn võ học trấn tự là Tẩy Tủy kinh, Dịch Cân kinh. Lấy đâu ra một bộ Niết Bàn kinh nữa? ”
Tạng Cẩu bèn gãi đầu:
“ Có khi chính vì nó tầm thường, nên thánh tổ mới giấu manh mối về chìa khóa Loa Thành trong đó? ”
Hai đứa nghĩ mãi cũng không biết, nhưng chúng nó biết một chuyện…
Ấy là đến lúc rời khỏi Nhạn Môn quan rồi.
Sáng hôm sau, Tạng Cẩu và Phiêu Hương chia tay Liễu Thăng, xin hai con ngựa tốt, rồi xuống phía nam.
Theo như chúng nó dò hỏi được thì Thiếu Lâm tự nằm ở núi Tung Sơn, Hà Nam. Từ Nhạn Môn quan nếu đi đến Thái Nguyên, thì có thể một đường nam tiến, vượt sông Hoàng Hà, rồi đến Tung Sơn, từ đó có thể lên núi tìm chùa.
“ Tức là lại vào địa bàn của Trấn Tam Giới hả? ”
Tạng Cẩu vừa nằm vắt vẻo trên ngựa, vừa thở dài thườn thượt.
Hồ Phiêu Hương vừa cầm bản đồ vừa nói:
“ Không cần phải gặp. Cứ đi đường vòng né Tất gia trang ra là được. ”
“ Tớ chỉ sợ mình muốn đi vòng người ta cũng không cho ấy. ”
Tạng Cẩu làu bàu…
Quả thật…
Tuyệt học cả đời bị hai đứa nhóc con phá giải, mặt mũi của Trấn Tam Giới bỏ đi đằng nào? Miễn là hai đứa nó còn sống, với kẻ tiểu nhân như lão mà nói, là một nỗi nhục…
Muốn rửa nhục, thì nghiễm nhiên hai đứa phải chết.
Chẳng qua lúc đó hai đứa còn một thân phận đặc thù, ấy là đưa mật hàm đến Nhạn Môn quan phá quân Mông Cổ, nên lão mới không tiện ra tay. Bây giờ mật hàm cũng đưa rồi, quân Mông Cổ cũng bị đuổi đi rồi, chẳng còn lí do gì mà lão ta lại phải buông tay cả. Nhất là khi Trương Tam Phong không đi cùng hai đứa nữa.
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Thế mới cần phải điệu thấp. ”
Tạng Cẩu nói:
“ Thế lần này Hương muốn cải trang thế nào đây? Chết! ”
Thấy thằng bé đột nhiên bật nhỏm dậy trên yên ngựa, la toáng cả lên, Hồ Phiêu Hương bèn hỏi:
“ Sao rồi? ”
“ Tớ… tớ bỏ quên… đống đồ nghề hóa trang ở nhà Tất Thắng rồi. ”
Tạng Cẩu hụp đầu xuống, vừa kịp né khỏi cành cây cô bạn lia về phía nó.
“ Tớ xin lỗi! ”
“ Xin lỗi mà xong à? Đứng lại! ”
Hai đứa nhóc giục ngựa đuổi nhau trên đường lớn, tiếng cười nói lẫn trong gió và cát.
Vó ngựa dồn dập…
Chạy đến chập tối, hai đứa nhóc bèn ghé vào một nhà dân xin tá túc. Chủ nhà là một cặp vợ chồng. Mắt thấy hai đứa nhóc bé tí, sắc mặt nghiêm chỉnh đàng hoàng, đoán chắc không hại gì, bèn thu xếp cho chúng một chỗ trong phòng chứa củi. Hai đứa nhóc đem bạc ra trả, thì hai người từ chối không nhận.
Chỉ thấy anh chồng nói:
“ Hai đứa từ xa tới, ta làm chủ lại không thể mời được hai đứa nhóc một bữa hay sao? ”
Lời nói ra nghĩa khí ngút trời, không có vẻ gì là mạo phạm nên hai đứa nhóc cũng chẳng tiện từ chối nữa.
Cơm nước xong, cô vợ bèn chỉ chỗ phòng củi cho hai đứa nhóc. Dưới ánh đèn nhờ nhờ, Tạng Cẩu phát giác đôi tay vừa mở khóa cửa, xếp ở rơm cho chúng quả thực rất đẹp. Bàn tay của con gái thon như búp sen, trắng hồng như ngọc, ngón tay rất thon… Hai đứa nó gật đầu cảm tạ, rồi lui vào phòng chứa củi, đang định nghỉ ngơi.
Tạng Cẩu bỗng nhiên lên tiếng:
“ Hương này. Cậu đoán xem vợ chồng nhà này làm nghề gì? ”
Hồ Phiêu Hương cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
“ Người chồng khí độ bất phàm, nhưng hô hấp không đều, hình như không phải người luyện võ, hơn nữa còn có bệnh trong người. Cô vợ ngoại trừ có nhan sắc ra thì tớ không thấy có gì lạ. Chắc là khách giang hồ bình thường, hoặc nông dân mà thôi. ”
Thì ra chúng đang luyện nhãn lực.
Đi lại trong giang hồ, nếu nói điều gì là quan trọng nhất, thì phải là nhãn lực. Ở đây, nói nhãn lực không phải là mắt tinh hay không tinh, mà là khả năng quan sát. Sở dĩ là vậy, bởi người trong giang hồ ít cũng dăm bảy chục loại, nhiều thì không đếm xuể. Có người khí độ bất phàm chẳng thèm che giấu như Quận Gió, lại có người khí độ nội liễm, thoạt nhìn chỉ thấy bình phàm như Trương Tam Phong. Nên trong giang hồ muốn sống được lâu một chút, cần nhất là nhìn được cái bất phàm trong lớp vỏ bình thường.
Tạng Cẩu nói:
“ Hương nói sai rồi.
Người kia khí độ phi phàm, nhưng thực tế đáy mắt sắc như dao. Hơi thở không đều như bị hen, nhưng nếu mắc bệnh thì đâu thể thần thanh khí sảng như vậy? Chứng tỏ đấy là môn nội tức độc môn của y…
Nơi đây hẻo lánh, người ta dùng tiền đồng là chính chứ hiếm ai có bạc. Thế mà vợ chồng người ta thấy bạc của mình cũng không thèm động tâm, chứng tỏ đã nhìn quen loại kim ngân châu báu này rồi.
Về cô vợ. Hai vợ chồng sống nơi thôn dã, vậy mà bàn tay còn đẹp hơn tay tiểu thư nhà quyền quý. Cậu nghĩ thử xem nếu nông dân nghèo bình thường, làm quần quật từ sáng tới tối, làm gì có thời gian tâm sức mà để ý xem tay mình ra sao. ”
Hồ Phiêu Hương hỏi:
“ Ý cậu là sao? ”
Tạng Cẩu đáp:
“ Sống nơi thôn dã, không cần làm lụng nặng nhọc cũng đủ ăn đủ sống, thì chỉ có thể là… ”
“ Sát thủ chứ gì? Xì, mới giả vờ một tí mà Cẩu đã giương giương tự đắc lên rồi. ”
Lâu lắm mới có dịp lên mặt dạy bạn, nào ngờ giữa chừng bị tạt cho một gáo nước lạnh khiến Tạng Cẩu ỉu xìu như cọng bún thiu.
Thực ra, ban đầu Hồ Phiêu Hương chỉ có thể đoán được hai vợ chồng này là người trong giang hồ.
Nếu không có gợi ý “ đáy mắt sắc như đao ” của Tạng Cẩu, cô bé cũng không đoán nổi hai vợ chồng họ lại làm cái nghề xin đầu người đổi lấy tiền bạc.
Về điểm này, Tạng Cẩu tiếp xúc chán chê với bốn lão sát thủ lão làng, nên nhìn ra được cũng không phải chuyện gì lạ.
Tất nhiên, đời nào Hồ Phiêu Hương lại để Tạng Cẩu cao hứng cơ chứ.
“ Thế Cẩu định làm gì? ”
“ Ánh mắt chứa đao, nhưng tim cũng đầy nghĩa khí. Nếu đã là người tốt, lại chiêu đãi mình, thì cứ việc ai nấy làm thôi. ”
Tạng Cẩu nói…
Cố tình nói cho người ở ngoài cửa nghe.
Thế nên nãy giờ chúng vẫn chủ động nói chuyện bằng tiếng Tàu.
Chừng nửa khắc sau…
“ Có tiếng chân trên mái nhà… ”
Tạng Cẩu thấp giọng, nói khẽ.
Trăng sáng vằng vặc…
Dù là đạo tặc hay thích khách, thì đêm nay quả thực không tiện ra ngoài làm việc.
Thế nhưng, hôm nay căn nhà nhỏ của hai vợ chồng nọ có người ghé thăm.
Là khách.
Còn là khách quý.
Cả cuộc đời Tần Trảm đến nay là gần ba mươi năm, thế mà chưa bao giờ có một vị khách tân quý đến thế xuất hiện trước cửa.
Vì vị khách này chính là ông vua hiện tại của hắc đạo cả Sơn Tây.
Đào Khiêm, chủ của Âm Hồn giản.
“ Đào đại gia hôm nay ghé thăm, quả thực khiến tệ gia nở mày nở mặt, rồng đến nhà tôm. Mời ngồi, mời ngồi… ”
Hai vợ chồng đang đón tiếp người của Âm Hồn giản.
Ngoại trừ Đào Khiêm, hôm nay còn có Quách Phong đến đây.
Y giờ là nhị đương gia của Âm Hồn giản. Mà Bạch Vân bang, y cũng đã chủ động cho sát nhập vào Âm Hồn giản rồi.
Còn Ác Nhân trại của Khô Mộc lão quái…
Sớm đã bị xóa tên.
Thế nên mới có câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Thực ra, tên béo Quách Phong sớm đã nhìn thấu được chuyện Đào Khiêm ngấm ngầm đi lại với Tất Thắng, bán đứng bọn gã. Nhưng thế lực của lão quá lớn, Một Đào Khiêm y còn có thể đánh, nhưng lại thêm một Trấn Tam Giới thì Quách Phong hiểu quá rõ y không thể chống lại. Nếu đã không chống được, thì y chẳng thà chọn chủ động hùa theo.
Dù sao y cũng chẳng tính là hạng anh hùng hảo hán gì. Chịu thêm một tiếng xấu là “ không có cốt khí ”, đối với Quách Phong mà nói vẫn đỡ hơn là chết.
Tần Trảm thấy có cả Quách Phong, sắc mặt thoáng trầm mặc.
Tin đồn y nghe được thì ra là chính xác.
Đào Khiêm đang trắng trợn muốn thống nhất toàn bộ hắc đạo Sơn Tây.
Mà gã… gã lại là kẻ bang phái nào cũng muốn mua chuộc.
Hắn là Bách Nhân Đồ Tần Trảm.
“ Tần lão đệ quá khen. Cũng nhờ hồng phúc của lão minh chủ, nếu không Đào Khiêm ta có phí hoài cả đời cũng đừng mơ buộc hết thế lực hắc đạo thành một bó được. Bây giờ thế lực của Bạch Vân bang, Âm Hồn giản, Thánh Hỏa cốc, Ác Nhân trại đều do ta điều động. Còn có lão đệ mà thôi… ”
Đào Khiêm vừa nhấp trà, vừa mỉm cười.
Tần Trảm nói:
“ Đào đại gia quá lời, chẳng phải còn mười mấy sơn trại, tám thủy đạo ở phía tây nam không tuân theo các vị hay sao? Nếu không… các vị cũng không cần đến tìm tôi. ”
“ Bách Nhân Đồ quả nhiên tin tức linh thông, xứng đáng là kẻ có máu mặt trong giới sát thủ. ”
Đào Khiêm nâng chung trà lên, khen.
Nói đoạn, gã khẽ nhích hai ngón tay. Sau đó có hai tên thủ hạ nâng một cái rương con đến đặt lên bàn, ngay trước mặt Tần Trảm.