Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 183: Hồi hai mươi (3)

Bảo tiêu mới nãy còn xung động muốn ngăn người của Âm Hồn Giản như được dịp bộc phát, nhảy phắt ra, quát:

“ Đến đây! ”

Hai bên giao chiến kịch liệt, nhưng Tạng Cẩu chỉ chăm chú quan sát bốn tên quái nhân, đề phòng nhất cử nhất động của chúng. 

Sau khi thấy người nọ là một trang nam nhi đầy nhiệt huyết, thằng nhóc càng quyết tâm ra tay cứu người hơn.

Qua hai ba mươi chiêu, bảo tiêu đánh ra một quyền trong Hình Ý quyền của Thiếu Lâm, đẩy ngã tay hảo thủ của Bạch Vân Bang. Nói rồi, y lấy gối đè lên xương cụt của tên bang chúng, tay nhứ lên chỉ chực đấm vào hậu tâm kẻ địch.

Quách Phong thấy phe mình xung phong ra tay, thế mà lại bị thua. Y vừa tức vừa thẹn, mặt núng nính mở đỏ lựng lên vì giận. Nói đoạn, Quách Phong tung mình về phía tay bảo tiêu, miệng quát:

“ Tiểu tử thối, bỏ tay mi ra khỏi người của bang ta! ”

Nhưng tay bảo tiêu đã cười gằn, đấm mạnh một cái vào huyệt Á Môn sau gáy tên bang chúng Bạch Vân Bang. Y chỉ kịp thốt lên á một cái, đầu đã ngoẹo đi mà chết.

“ Mày chết chắc rồi, tiểu tử thối! Tao sẽ không để cho mày được chết dễ dàng đâu! ”

Gã Quách Phong nói, giọng đe nẹt.

Bảo tiêu nhắm mắt lại, cười khẩy.

Y biết dù mình có tha mạng cho tên bang chúng Bạch Vân Bang nọ, thì Quách Phong cũng sẽ chẳng tha cho y… Hệt như cái cách Đào Khiêm hạ sát bạn y vậy.

Y có thể cảm thấy chưởng phong quất vào mặt, tiếng kình khí xé gió nghe vù vù. Cái chết càng lúc càng gần kề ngọn tóc mai loà xoà trước trán…

Bình!!!

Một tiếng động chói tai khiến bảo tiêu nọ giật mình mở mắt. Nắng vàng ấm áp choán đầy tầm nhìn của y, tưởng như đang ở điện Linh Tiêu…

Lưng áo tung bay…

Tạng Cẩu tiếp một chiêu trong Tàn Vân Chưởng của Quách Phong, mỗi người đều phải lui lại bốn năm bước. Thằng nhóc thoáng thấy chưởng tâm miên man một cơn đau. Đưa ra trước mắt nhìn kỹ thì phát hiện lòng bàn tay đã có thêm năm sáu vết cắt ngắn. Mỗi vệt chỉ dài độ đốt ngón tay, thấp thoáng có cả máu rịn ra.

Những vết cắt ấy là dấu tích do tấm lụa Yên Vân gây ra.

Đối diện thì Quách Phong cũng phải giật mình kinh ngạc một phen. Một chưởng tưởng như đánh ra vội vàng của Tạng Cẩu hàm chứa xảo kình, uyển chuyển đánh trúng huyệt Tiểu Ngư Tề của Quách Phong. Đấy vốn là nơi y dồn kình để phóng chưởng, nay bị Tạng Cẩu đánh trúng, khác nào con rắn đang mổ mồi thì bị người ta tóm đúng vào chỗ bảy tấc…

Một chưởng bình phàm, lại chuẩn xác triệt phá quá nửa chưởng thế của Quách Phong. Tàn vân chưởng thế là bị kình lực hùng hồn của thằng nhóc quét sạch không còn một mả, khiến cho trời quang mây tan…

Quách Phong lườm Tạng Cẩu một cái dài cả dặm. Ánh mắt hắn quắc lên, sắc hơn mã tấu, nhọn hơn dao bầu. Vẻ mặt hiền hoà ban nãy đã biến mất, gã béo vô hại lộ nguyên hình một tên bang chủ hắc đạo máu lạnh.

“ Hôm nay mày nhất quyết nhúng tay vào chuyện này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?? ”

Hồ Phiêu Hương nghe vậy, nghĩ thầm:

[ Tên này nói thế là muốn đe doạ, khiến Cẩu thấy khó mà lui đây mà. Xem ra y không nắm chắc có thể an ổn đánh bại Cẩu, nên mới dùng lời lẽ áp chế. Nếu đã không dám tất tay giao chiến với phe mình, tức là y đề phòng ba tên quái vật kia nhiều hơn mình vẫn nghĩ. Bọn hắn không thể coi là minh hữu! Thậm chí còn chẳng thể xem là đồng đạo. ]

Tạng Cẩu thì không nghĩ sâu xa được như Phiêu Hương ngay lập tức. Kinh nghiệm đi lại giang hồ của nó có thể phong phú hơn, nhưng về mặt tinh tế nhìn người rõ ràng không bằng cô bạn. May sao thằng bé cũng thuộc dạng cứng cựa, nên đối phương doạ dẫm bao nhiêu nó đều bỏ ngoài tai bằng hết. Chỉ thấy thằng nhỏ ưỡn thẳng lưng lên, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm đối thủ. Khí thế không những không rơi xuống hạ phong, mà ẩn ước còn có vẻ áp chế Quách Phong một chút.

Bất giác, Hồ Phiêu Hương lên tiếng:

“ Rồi sao?? Đánh thì đánh! Xem ai sợ ai! ”

Cô bé vừa mở miệng đã nói trúng tim đen của Quách Phong. 

Sau khi giao thủ qua một chiêu, y tin tưởng dù thằng nhóc đủ sức đánh y bị thương, ba mươi sáu lộ Tàn Vân chưởng cũng đủ để đánh chết Tạng Cẩu. Nếu là lúc khác, chắc chắn y sẽ đánh chết thằng nhóc hỗn hào này ra oai rồi.

Song bây giờ thì khác. Lúc này có ba người bọn Đào Khiêm, Long Trần và Khô Mộc lão quái võ công chẳng chịu dưới y đứng nhìn chằm chằm. Một khi Quách Phong bị thương, chiến lực giảm xuống, ắt ba tên này sẽ liên thủ đánh chết toàn quân của Bạch Vân Bang. Đến chừng đó đừng nói là tiêu xa trân bảo, sản nghiệp y tích cóp cả đời cũng thành mây khói luôn. 

Nói đoạn, Quách Phong phủi tay, gằn lên:

“ Mày nhớ đấy! Bạch Vân bang không bỏ qua chuyện hôm nay đâu! ”

Rồi lục tục đi về phía đám bang chúng của mình.

Hồ Phiêu Hương thấy vậy, biết đối phương thực tế là một đám bèo nghi kị lẫn nhau, bèn cười:

“ Thế thì phe ta cũng rút người. Không biết lần này đến vị nào lên ứng chiến đây? ”

Tạng Cẩu nheo mắt lườm ba quái nhân còn lại, mặt lạnh như tiền.

Ba tên nọ thấy cuộc vui tự nhiên bị một thằng nhóc phá hỏng, mỗi tên một vẻ mặt.

“ Hôm nay tôn giá không lo chuyện bao đồng không được, nhất định phải đối đầu với Thánh Hoả cốc bọn ta đấy phải không? ”

Long Trần trợn mắt, giọng tuy khách khí, nhưng ẩn giấu cơ man không biết bao nhiêu là lưỡi kiếm đầu thương.

Hai đứa nhóc nghe vậy, chỉ nghĩ thầm: 

[ Bây giờ mình đã bị cả cái võ lâm nước Tàu coi là kẻ thù, thêm một Thánh Hoả cốc thì đã sao? ]

Thành ra, Tạng Cẩu chỉ nhún vai, nói:

“ Muốn phái người lên đánh thì mau lên. Nhiều lời làm gì? ”

Long Trần nghe thanh âm đoán đối phương còn là thiếu niên chưa vỡ giọng, bèn nghiến răng, nói:

“ Giỏi! Giỏi lắm! Huynh đệ trong cốc ai muốn lên tóm cổ thằng nhóc hỗn hào này? ”

Người của Thánh Hoả cốc nhìn nhau, thầm nghĩ Tạng Cẩu chắc chỉ may mắn tiếp được một chưởng của Quách Phong do y khinh địch không đánh toàn lực. Chứ thực ra võ công của thằng nhỏ cũng không hẳn là cao cường đến độ như bốn đương gia.

Thế là, một tên bèn bước lên, cười:

“ Nhóc con, bây giờ quỳ xuống xin tha còn kịp đấy. Lát nữa đao kiếm vô tình, thì chớ có trách! ”

“ Hương… tớ sẽ… ”

“ Không được! Cậu là người có võ công cao nhất bên mình. Trận này để tớ đánh trước một tràng cho. ”

Hồ Phiêu Hương nhỏ giọng, đoạn nhẹ nhàng tiến lên một bước, nói:

“ Hạng như ngươi không cần thúc ấy ra tay, để ta tiếp ngươi vài chiêu là được. ”

Lại nói về chuyện của quân Hậu Trần…

Sau khi đánh thắng quân Ai Lao ở ngã ba Gián Khẩu, quân Trần rút về thành Tràng An. Hai chủ tớ Lê Hổ, Đinh Lễ thì xin phép về Lam Sơn trước thăm bà Trịnh Ngọc Thương.

Trần Ngỗi tiếc một hãn tướng là Đinh Lễ, mấy lần ngỏ ý muốn giữ lại, song hai người chỉ tạ từ, nói là phải về cáo tri với mẹ của Lê Hổ. Cuối cùng vì việc công gấp gáp, Trần Ngỗi, Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân mỗi người cùng uống một li với hai chủ tớ Lê Hổ, rồi tiễn biệt.

Phạm Ngọc Trần cũng nhập bọn, giờ đang ngồi chung trên lưng Đại Thắng với Đinh Lễ. Hồi phá giặc ở núi Thuý, Lê Hổ đã hứa sẽ cho cô nàng theo. Sau lại bị vây khốn một phen ở trong làng, suýt thì cả hai đều phải bỏ mạng. Chuyện này khiến cậu chàng cứ áy náy mãi, thành thử không thể từ chối được cô nàng.

Ba người rong ruổi cỡ hơn ngày thì về đến địa giới Lam Sơn. Vừa nhác thấy bóng Lê Hổ xuất hiện ở cổng làng, bà hàng nước đã đứng nhổm dậy, vẫy tay:

“ Cậu Hổ về đấy à? Vào nghỉ chân uống bát nước chè cho mát này. ”

Đinh Lễ muốn đi gấp, nhưng Lê Hổ đã đánh mắt một cái, kéo cậu chàng xuống khỏi lưng trâu. Cô nàng Phạm Ngọc Trần cũng nhảy xuống theo. Hai người buộc vật cưỡi vào gốc đa, rồi ngồi xuống mấy cái ghế gỗ con đóng tạm.