Lữ Nghị cúi thấp đầu, tay vẫn nắm chặt chiếc roi da bò.
Mộc Thạnh cau mày.
Người làm tướng, phải có khí độ của người làm tướng, mới có thể phục chúng.
Gần một năm trước Lữ Nghị để người Nam cứu được Trần Ngỗi, vẫn cho đấy là nhục. Danh dự, tôn nghiêm đánh mất hôm ấy, đáng lẽ phải đường đường chính chính tìm lại trên chiến trường. Thế nhưng hôm nay y trút giận lên tù binh, chỉ thể hiện bụng dạ bản thân hẹp hòi.
Song…
Mộc Thạnh không thể làm gì được.
Hai quân giao chiến, sĩ khí làm đầu. Mà muốn sĩ khí bốc cháy rừng rực, theo lão không có cách nào tốt hơn thù hận. Thành ra, lão vẫn cứ nhắc đi nhắc lại mối hoạ nam bang trước ba quân. Mộc Thạnh vẽ ra một tương lai, lúc con rồng phương nam bay cao, cắn ngược lại trung thổ một cái. Lão lại nhấn vào cái chết thảm thương mà thân nhân của các sĩ tốt sẽ phải nếm trải nếu chuyện ấy xảy ra.
Khi người ta sợ cái gì, người ta tấn công tiêu diệt nó. Ấy vốn là tâm lí bình thường của loài người. Suốt chiều dài lịch sử tồn tại của nhân loại, không biết đã có bao nhiêu cuộc chiến đã nổ ra vì nguyên nhân này.
Người ta nói…
Bóp nát hiểm hoạ từ trong trứng nước.
Thế là, toàn quân người nào người nấy đều ít nhiều có ý muốn tiêu diệt quân “ phản loạn ” phương Nam.
Mà trong quân ngũ, chỉ có Lữ Nghị căm giận quân Đại Việt nhất. Giờ mà Mộc Thạnh ngăn y lại, khác gì dội nước vào than ấm? Chưa ra trận đã tự dập tắt sĩ khí của quân mình trước,
Thành thử…
Mộc Thạnh chỉ có thể hỏi:
“ Đám Nam man này cứng cỏi lắm hay sao? ”
Lữ Nghị đáp. Mắt hắn sáng rỡ. Rực lên một tia khát máu và bệnh hoạn. Cái nhìn của đao phủ.
“ Bẩm tướng quân, quả thực chúng không vừa. Mạt tướng thiết nghĩ sẽ thử đốt vài ngón tay của chúng, xem có cạy nổi họng chúng hay không. ”
Nói rồi hắn nhìn đống giẻ nhúng đẫm dầu để trên bàn, cười sặc sụa.
Mộc Thạnh nói:
“ Lữ Nghị tướng quân, phải bảo trọng thân thể. Trận chiến với quân của Trần Ngỗi đang tới gần, đừng quá phí tâm phí sức vào đám tù nhân này. ”
“ Trận chiến ấy sao thiếu phần mạt tướng được??? Tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ lấy đầu Giản Định, Đặng Tất về như Quan thánh chém Nhan Lương, Văn Xú vậy. ”
Lữ Nghị cười gằn.
Hẳn nhiên, hắn vờ như không hiểu lời nhắc khéo của Thạnh.
Kẻ “ lương thiện ” như hắn sao có thể giết những tù nhân này được kia chứ?
Mộc Thạnh rảo bước đi.
Lúc Lữ Nghị nhắc đến chữ “ tay ”, mỏm vai cụt của lão lại nhói lên. Một chút hoa lửa tàn nhẫn âm ỉ cháy trong đáy mắt.
Đêm đã rón rén về tới, ôm lấy doanh trại của song phương từ lúc nào. Đuốc hồng rực, thi nhau mọc lên như giá đỗ sau mưa, lấm chấm lấm chấm khắp cả một khúc sông. Bến đò Bô Cô bình thường vắng hơi người, nay lại sinh động hẳn lên.
Mai kia cái nhiệt náo nọ hẳn sẽ chỉ còn tiếng kiếm khua tên bắn hoà trong giọng người thét gào đau đớn. Nhưng chí ít, đêm nay, bóng tối đã quên mang anh bạn tĩnh lặng theo cùng.
Tiếng rên la văng vẳng, tiếng xèo xèo của thịt da cháy trụi cứ chìm dần, chìm dần theo những con sóng vỗ vào hai bên bãi bồi.
Mưa rơi tháng chạp.
Không khí lạnh, quện trong nước mắt rả rích rơi lên vết thương hãy còn đang co quắp từng cơn từng cơn, hệt như dao chém kim đâm.
Phía nam doanh trại…
Trăng mờ náu sau biển mây đen xì. Sấm ì oàng phía xa xa cuối chân trời. Chớp loé, rọi sáng hai bóng người đang đứng đối diện nhau.
Ánh mắt hiện lên dưới màn mưa, sắc bén và quyết liệt. Hai thanh bảo kiếm lăm lăm trên tay, ánh chớp sáng loà cũng bị nước đồng đen tuyền nuốt lấy.
Hoàng Thiên Hoá thu gươm sát má, mũi gươm trỏ về phía đối thủ. Mọi thứ… từ thủ pháp, đến bộ pháp của y đều rất cổ quái. Gươm Xích Ngô đón mưa, kêu lên những tiếng tinh tang.
Đối thủ của y lừ lừ ngóc đầu dậy…
Mái tóc ướt nhẹp dán chặt vào gò má gầy guộc, phủ lên đôi mắt đỏ quặc lên vì sát ý.
Chớp loé!
Gương mặt tiều tuỵ của Hoàng Phúc xuất hiện.
So với lần trước ở sông Vân, lão gầy rộc đi không ít. Xương hai bên gò má nhô ra, lộ rõ hẳn dưới làn da sần sùi những vết nhăn. Y già đi. Già đi trông thấy.
Hoàng Thiên Hoá trầm giọng:
“ Bại tướng, muốn phục thù phỏng? ”
Hoàng Phúc không đáp.
Y chỉ tuốt kiếm ra, tay phải nắm hờ lấy chuôi kiếm thủ thế.
Hoàng Thiên Hoá nghĩ thầm, nói đoạn tung mình đến trước mặt Hoàng Phúc, nhứ một chiêu gươm.
Ấy là đòn Phi Ngư Xuất Hải.
Phi ngư, hay gọi dân dã là cá chuồn, là loại cá biển kì lạ. Nó có cặp vây ngực rất khoẻ, khi gặp kẻ thù, nó sẽ bay vọt lên khỏi mặt biển để trốn chạy.
Chiêu Phi Ngư Xuất Hải phảng theo cách loài cá chuồn bất thình lình bay vọt khỏi mặt nước. Đường kiếm đâm ra bất ngờ hiểm hóc, nhanh như điện xẹt. Thoạt nhìn tưởng chừng ấy là sát chiêu nguy hiểm trùng trùng, nhưng thực ra lại là cách lấy lui làm tiến dùng trước cướp sau.
Cao thủ đối chiêu, thường sẽ dạo quanh đối thủ trước, chờ khi kẻ địch lộ sơ hở sẽ ra tay tức khắc. Nói ngắn gọn, chẳng ngoài bốn chữ: hậu phát chế nhân.
Nhưng Phi Ngư Xuất Hải vốn là chiêu thức dùng để phá vỡ thế quân bình hai hổ vờn nhau ấy. Nói cách khác, là đòn sinh ra để đấu với cao thủ.
Nó không chỉ là đòn đánh nhứ, mà còn là một chiêu sinh ra để dụ địch phản kích. Xuất thủ, cũng như con rắn phóng người ra mổ, ắt sẽ để lộ sơ hở.
Hoàng Phúc dựng kiếm.
Kiếm pháp của y cũng lăng lệ, cũng ác liệt như ngón ưng trảo của y!
Oooooonnnggggggg.
Hai thanh thần khí va chạm, khiến tiếng kêu thanh thoát bật lên giữa sấm nổ ì oàng. Trong khoảnh khắc, từng hạt mưa xung quanh như cũng rung lên theo tiếng thần binh gào thét.
Hoàng Phúc chủ động lấy kiếm đụng gươm, Hoàng Thiên Hoá không thể không đón chiêu. Lưỡi kiếm của tên Hoàng Phúc cứ đuổi sát, dí cứng lấy Xích Ngô. Thành thử, bao nhiêu biến số còn chưa thi triển của Phi Ngư Xuất Hải bị chặn đứng hết cả!
Phi Ngư Xuất Hải đã cao, nhưng lần này Hoàng Phúc lại còn cao tay hơn một bực. Chỉ mới ra tay, mà đã cướp được thế chủ động.
Hoàng Thiên Hoá rung tay, gươm Xích Ngô vẽ một đường bán nguyệt, đặng đẩy lui kiếm của Hoàng Phúc. Đồng thời, bàn tay phải cũng chém ra một chiêu: Thị Huyết Hung Sa.
Thị huyết, tức là khát máu. Còn sa là con cá mập.
Chỉ thấy thủ đao của Hoàng Thiên Hoá như hoá thành cái miệng há rộng tua tủa răng của loài cá mập. Y liên tiếp vạch ngang, cứa dọc, vồ trái, táp phải. Trong bán kính ba bốn xích chỉ toàn thấy thủ đao tung hoành, tưởng như không gì cản nổi.
Hoàng Phúc cũng buộc phải phân tâm lưỡng dụng, tay phải ngự kiếm, tay trái thì đổi sang ưng trảo công đánh lại Hoàng Thiên Hoá.
Hai bên giao chiến đã đến hồi kịch liệt, người nào người nấy cố gắng tranh thủ từng mẩu lợi thế dù là nhỏ bé nhất.
Chưởng gạt trảo, kiếm bạt gươm, âm thanh thâm trầm của quyền chưởng tranh đấu hoà lẫn vào tiếng va chạm lảnh lót của hai thanh thần binh. Đám cỏ mọc phân cách hai người, không hứng được nổi một giọt mưa.
Mưa rơi…
Hai cao thủ đấu dưới màn mưa cũng đã ngót một ngàn chiêu.
Lần này cả hai đều đã biết đại khái võ lực của nhau, ra tay hoàn toàn không lưu thủ, càng không có chuyện khinh địch. Có bao nhiêu độc chiêu, tuyệt kỹ cũng đã giở ra gần hết, chẳng ai dám giấu nghề. Thế nhưng, song phương cứ gặp chiêu chiết chiêu, gặp thức phá thức, mãi đến tận bây giờ cũng không phân được thắng phụ.
Ooonggg!
Đồng đen ngân nga.
Hai cao thủ lần nữa lao vào nhau!
Lần này…
Cả hai đều quyết định dùng cái chiêu chịu đấm ăn xôi, những tưởng kết thúc thế cuộc bình thủ.
Gươm Xích Ngô dùng hàng răng cưa lách vào tà áo, cứa trúng bả vai của Hoàng Phúc. Nhưng cùng lúc, ưng trảo của Phúc cũng vạch trúng được be sườn của Hoàng Thiên Hoá.
Song phương cùng kêu một tiếng, loạng choạng lui mấy bước.
Mưa rơi lóc tóc…
Hoàng Phúc mặc kệ bả vai đẫm máu, kéo lê thanh kiếm tiến từng bước nặng nề về phía Hoàng Thiên Hoá. Miệng vết thương ở vai hứng nước mưa lạnh buốt, khó chịu vô cùng… nhưng lão dường như không cảm thấy gì.
Trong lòng, Hoàng Phúc bấy giờ chỉ một mực muốn lấy lại danh dự…
Hoàng Thiên Hoá hít sâu một hơi, vẩy thanh Xích Ngô vào màn mưa một cái.
“ Sao?? Chưa dùng đến phục binh ư?? ”
Hoàng Phúc trầm ngâm nhìn đối thủ.
Rồi…
Lão mấp máy mép. Chòm ria đẫm nước mưa khẽ chuyển động lên lên xuống xuống:
“ Ta thừa nhận. Ta không thắng nổi ngươi. Ít nhất, với tư cách là người học võ, không thắng được. Nhưng ta là tướng, và nơi đây là chiến trường. ”
Gió lặng.
Sấm cũng không nổ nữa.
Thành thử, Hoàng Thiên Hoá có thể nghe rõ từng tiếng tành tạch của dây cung căng cứng chỉ chực quất vào không khí.
Hoàng Thiên Hoá thở dài, nói:
“ Đúng! Lần này ngươi đã thắng. Ta và ngươi cũng coi như là đối thủ cân sức cân tài. Trước lúc lâm chung chỉ xin ngươi giữ cho được toàn thây, mặt mũi nghiêm chỉnh xuống suối vàng nhận tổ nhận tông vậy. ”
Hoàng Phúc nói:
“ Được! Nể võ công của ngươi, ta chấp thuận. ”
Đây là chiến trường.
Hôm nay Hoàng Thiên Hoá đến doanh trại cứu tù binh, thì đã là chuyện giữa hai quân giao tranh chứ chẳng còn là tranh chấp ân oán giang hồ nữa. Thành thử, Hoàng Phúc cũng phải lấy cương vị là tướng mà đối đãi.
Đấu với Hoàng Thiên Hoá ngàn chiêu, là để giải đáp khúc mắc trong lòng. Cũng có thể coi đấy là màn đấu tướng trước khi hai quân túa vào tàn sát lẫn nhau.
Nói đoạn...
Tiếng dây cung đập vào không khí, gãy gọn như tiếng sấm.
Người ngã xuống, gươm Xích Ngô văng vào dòng nước sông Vân lạnh căm căm. Trước ngực, đuôi mũi tên vẫn rung rinh mãi không dứt, hệt như quả chuông nguyện hồn lắt lay theo cơn gió âm u. Hoàng Thiên Hóa ôm chặt lấy vết thương, máu đỏ rỉ ra qua từng kẻ tay. Y mấp máy môi, như thể muốn nói điều gì, nhưng chỉ có hơi thở lắt lay thoát ra chứ không thành tiếng. Một lúc sau, thì đồng tử dãn hẳn, người cũng thở hắt ra một hơi dài...