Bấy giờ chúng ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, cô bé Thanh Hằng đã bưng một cái khay đến, nói:
“ Mời cô cậu dùng trà. ”
“ À… à… cám ơn… ”
Liễu Thăng đưa tay đón chén trà, ngón tay hai người đụng nhau một chút. Thế là cậu chàng lúng ta lúng túng suýt nữa thì đổ úp cái chén xuống tuyết.
“ Cậu này lạ. Thương nặng thế còn cầm được, mà có chén trà con con cũng lóng nga lóng ngóng. ”
Liễu Thăng cúi đầu, song vẫn cứ lấm lét nhìn Thanh Hằng. Hai đứa nhóc ở phía xa được mẻ cười to, bò lăn kềnh cả ra đất.
Hồ Nguyên Trừng lắc đầu, nói:
“ Cha xem kìa. Mấy đứa nhóc này giờ lớn nhanh thật đấy. ”
Hồ Quý Li gật gù.
Không hiểu vì sao, kể từ khi sang Tàu, Hồ Nguyên Trừng thấy cha mình thanh thản hẳn. Có lẽ, là do không còn bị hai chữ “ đế hoàng ” đè nặng trên đầu nữa.
Một cái bóng bất ngờ xuất hiện ngay trong sân, tóm lấy đầu vai Tạng Cẩu, sau đó nhảy phốc ra ngoài.
Mọi người ai nấy võ công cũng chỉ tầm tầm, duy có Hồ Quý Li là kịp phản ứng lại. Ông phi thân lên đầu tường, song quyền tống ra nhắm ngay vào các đại huyệt sau lưng đối phương. Kình lực nặng như núi đè sóng vỗ.
Chỉ thấy người nọ xoay đầu, mớ tóc bạc trắng xổ tung xơ xác như rễ tre phủ xuống che một nửa tấm mặt nạ. Y không nói không rằng, bàn tay xoay chuyển, vỗ một chưởng vào đầu quyền của Hồ Quý Li.
Xoạt! Xoạt!
Tức thì, ống tay áo bằng vải của Hồ Quý Li bị xé toạc, trên cánh tay xuất hiện những vết chém dài như bị đao cứa. Ông mất đà rơi xuống chân tường, còn cái bóng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“ Ông ơi! Cẩu! ”
Hồ Phiêu Hương chạy vội đến, chỉ thấy Hồ Quý Li đưa tay ra ngăn lại. Máu đỏ nhỏ xuống tuyết từng giọt, từng giọt.
Mất một chốc điều hoà khí huyết, ông mới lên tiếng nổi:
“ Kẻ này có võ công cực cao, đi theo chỉ chịu chết. ”
“ Nhưng… ”
Hồ Phiêu Hương định nói gì đó, môi run run nhưng không mở lời được.
Tạng Cẩu hẳn đã bị chân khí của đối phương xuyên phá huyệt Kiên Tỉnh, phong toả huyệt đạo toàn thân.
Cứ theo lẽ thường mà nghĩ, thì hiện tại thằng nhóc ấy phải như ngọn đèn trước gió, lành ít dữ nhiều.
Nhưng khi bình tĩnh rồi, Hồ Phiêu Hương lại nghĩ:
[ Không đúng. Tạng Cẩu có cái gì mà người kia phải bắt? Nó tứ cố vô thân, trên người chẳng có gì đáng giá. Võ công kẻ ấy so với thầy không biết thế nào, nhưng ắt cũng là tông sư một phái. Những người như thế có cái cao ngạo và phong phạm của họ, chẳng làm những chuyện trộm cướp võ công của một thằng nhóc đâu.
Tạm thời không biết kẻ đó bắt Cẩu đi làm gì, nhưng có thể chắc chắn một điều nó sẽ không bị nguy hiểm gì. ]
Đến đoạn này thì cô bé thở ra một hơi dài, đoạn quay sang chỗ Hồ Quý Li.
“ Ông! Ông dạy thêm võ công cho con đi ông! ”
Hồ Quý Li nói:
“ Rồi. Đợi thương thế ông lành hẳn, ông sẽ dạy cho. ”
Phiêu Hương hướng ánh mắt ra phía ngoài khoảng tường bao bọc mảnh sân nhỏ, ánh mắt lộ vẻ khẩn trương.
Thành thử, cô bé bỏ qua một tia bối rối thoáng hiện nơi đáy mắt Hồ Quý Li.
Lại nói về nhóm Lê Hổ…
Sau khi đánh bật quân tiên phong của nhà Minh, ba người đã chiếm được đỉnh núi Dục Thuý. Bây giờ chỉ cần chờ đại quân Hậu Trần kéo tới, là hoàn thành nhiệm vụ.
Cô nàng có tài ngự thú tự xưng là Phạm Ngọc Trần, người vùng núi phía tây mới xuống miền xuôi được dăm bữa nửa tháng. Chứng kiến Đinh Lễ đại phát thần uy, chỉ cần một cây côn một con trâu thôi mà giết lính Minh như giết gà, cô nàng không khỏi ngưỡng mộ. Cả ngày trời bám theo Đinh Lễ, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia.
Cậu chàng đau đầu nhức óc mãi, song không cách nào dứt được cô nàng ra, lại không thể lên tiếng đuổi đi.
Số là hôm qua, Phạm Ngọc Trần đã nói:
“ Tôi sẽ giúp mọi người với một điều kiện. Ấy là sau khi phá được giặc rồi, thì phải dẫn tôi theo. ”
Lê Hổ nghĩ thầm:
[ Chắc cô nàng muốn đi chơi, nhưng không rành đường đi lối lại, mới bám theo bọn ta. Chết thật. Không có ngự thú thuật của cô nàng, khó mà phá được giặc. Thôi đành đáp ứng rồi đến đâu thì đến… ]
Chủ công đã đồng ý, điều kiện lại chẳng phải cái gì to tát, cũng không vi phạm đến nhân nghĩa. Thành ra Đinh Lễ thân là gia tướng chỉ có đường chịu trận.
Con Đại Thắng đứng cạnh bụi tre, đầu lúc la lúc lắc, hông uốn éo, luôn mồm ò ọ trêu ngươi chủ. Lê Hổ nhìn con trâu “ ngu như bò ”, mà chỉ biết nhún vai cười khổ không ngớt.
“ Này, Đại Thắng, bao giờ mày thành tinh? ”
Cậu chàng đấm vào vai con trâu, biết cú đánh của mình chẳng hề gì so với da dày thịt chắc của nó.
Con trâu cong đuôi, ọ một tiếng dài.
Kị binh tiên phong của nhà Hậu Trần hoả tốc đến núi Dục Thuý vào chiều hôm đó.
Ba người Lê Hổ xuống đón đoàn tiên phong, lại thuật lại chiến sự với vị đầu lĩnh. Nghe ba người kể xong đâu đấy, y bèn bĩu môi:
“ Chỉ ba người các ngươi? Đánh tan hai trăm kị binh của Mộc Thạnh? ”
Những kị binh còn lại cũng cười phá lên, chê rằng ba người nọ nói khoác không biết ngượng mồm.
“ Thiếu niên ham công tiếc lợi, quả thật là rặt một đám thùng rỗng kêu to! ”
Rốt cuộc, vị đầu lãnh cũng buông một câu, kèm theo cái nhìn khinh khỉnh.
“ Nhà ngươi mới là đồ thùng rỗng kêu to! ”
Phạm Ngọc Trần nhao lên, nói thật lớn.
Đinh Lễ thì từ từ gõ côn vào vai, chậm rãi:
“ Thùng nó rỗng hay đầy, phải đánh cho nó kêu thì mới biết. ”
“ À… thằng này láo! ”
Đám kị binh trợn mắt quát, khí giới lăm lăm trên tay.
Tên đầu lĩnh giơ tay, ngăn thuộc hạ của mình. Nói rồi, y hé mắt nhìn Lê Hổ, nói nhỏ:
“ Quản thuộc hạ cho tốt vào, cậu Kim Ngô tướng quân ạ. Biết câu chó sủa là chó không cắn rồi đấy. ”
Đoạn thúc ngựa, phi lên triền núi.
Lê Hổ đánh mắt, ra dấu cho Đinh Lễ ngưng tay. Bằng không với tính khí của Lễ, con ngựa kia không ăn một côn ngang giò mới là lạ.
Đinh Lễ nói:
“ Chủ công, cậu việc gì phải ngăn tôi? Cái đám tiểu nhân nhìn người bằng nửa con mắt này cứ phải dạy cho một bài học, không lại rác hàng ngũ nghĩa quân. ”
“ Đúng vậy! Đồ nhát gan! ”
Phạm Ngọc Trần gật đầu tỏ ý đồng tình, lại le lưỡi hòng trêu tức Lê Hổ.
Lê Hổ nói:
“ Ba người đánh tan hai trăm quân, người ta tin mới là lạ. Cứ chờ Đặng đại nhân đến đây rồi tính tiếp. ”
Còn một điều mà cậu ta không nói.
Trong hàng ngũ quân Trần Ngỗi, không mấy người biết cậu từng cứu Giản Định đế. Lê Hổ áp tải quân lương tới rồi được phong chức ban tước, người ngoài nhìn vào, ắt nghĩ cái danh tướng quân của cậu là do mua bán mà có.
Cậu chàng biết điều này, nên cũng hiểu vì sao tên đầu lĩnh kia gây sự với mình.
Thời gian thấm thoát…
Lúc Giản Định và Đặng Tất dẫn đại binh đến chân núi Dục Thuý, bóng cờ quân Minh đã phấp phới ở bờ sông đối diện.
Đinh Lễ dắt con Đại Thắng đi dọc triền núi, lẳng lặng quan sát ghi nhớ cách song phương dựng luỹ đào hào, bố binh hạ trại.
Bên Hậu Trần chiếm được địa lợi, là phe phòng thủ. Các chiến luỹ đóng dọc theo hai bên bờ sông, nối liền với các rặng tre thành một dải tường thành tự nhiên. Cọc nhọn được đóng ở các phần cạn, đặc biệt là ngã ba sông Vân – Đáy.
Hai quân đều cử một bộ phận ra quấy rối lẫn nhau, thành thử việc xây đắp cũng không lấy làm thuận lợi cho lắm.
Bờ bắc bến Bô Cô…
Mộc Thạnh nhấc một tay đặt lên bả vai, ống tay áo bay phần phật trong cơn gió thổi ngang mặt sông. Mỗi lần trái gió trở trời, vết thương ở mỏm vai cụt lủn lại nhức nhối.
Cánh diều sáo đã bay cao, xác Hồ Đỗ cũng đã vào đất. Song cũng như đám cỏ dại – thứ thảo mộc cứng đầu nhất – người An Nam lại đứng dậy một lần nữa… ở bên kia chiến tuyến.
Lão bước nhanh mấy bước, nhặt cây cung lên, ngón tay gõ lên thân gỗ cong cong. Đoạn dời xuống đoạn dây căng cứng, gảy một cái, như muốn tấu một bản đàn hoà vào ngọn gió trên sông.
Cờ bay phần phật, sóng gầm từng hồi từng hồi. Mộc Thạnh nhặt cây siêu đao của mình, gác lên vai. Ống tên ở eo giờ chỉ là một vật trang trí, không hơn không kém.
Nói rồi như nhớ ra chuyện gì đó, lão lại rảo chân bước về phía hậu phương.
Phía bắc quân doanh có một dãy xe tù.
Lúc nhúc trong xe ngồi mấy chục người, ai nấy mặc áo tù rách rưới, tóc mái xổ xuống che kín nửa khuông mặt. Cổ ai cũng đeo gông nặng, chân ai cũng có cùm cứng.
Ấy đúng là tù binh quân Minh bắt được ở hai trận Tam Giang và Đông Quan.
Thấy Mộc Thạnh đến, lính gác đều hơi cúi đầu chào lão một cái. Duy chỉ có một người vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của Thạnh, cũng như cái im lặng đến bất bình thường của quân doanh. Y hãy còn đang tính xem, một chốc nên xử trí đám người trong xe ra làm sao.