Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 125: Hồi mười sáu (8)

Tửu Thôn bước qua mấy cái xác lạnh toát, đến ngay trước thềm rồng.

Chu Đệ vẫn khép hờ mắt, coi như không thấy hắn.

“ Chà. Vua nước lớn có khác. Thấy ta mà vẫn trấn định thong dong được như thế này. Bái phục. ”

“ Quỷ thần Trung Hoa ta còn không sợ, huống gì là thứ quỷ nhép xứ Phù Tang? ”

Chu Đệ cười khẩy, hất tách trà trên bàn vào mặt Tửu Thôn:

“ Ban trà. ”

Tửu Thôn dựng thẳng Trảm Quỷ, lưỡi sắc hướng thẳng về phía dòng nước nóng hổi.

Thượt.

Nước chè bị lưỡi kiếm chẻ làm đôi, lướt qua hai bên vai gã.

“ Cái thứ vừa đắng vừa chát này, ông để lại cho mình uống đi thôi. ”

Tửu Thôn gỡ bầu rượu bên eo xuống, nốc một ngụm lớn. Hai má hắn phồng lên để giữ rượu, trông như một con cóc thành tinh vậy.

“ Hình như nhà ngươi rất tự tin có thể hành thích được trẫm?? ”

Chu Đệ đứng lên khỏi ngai rồng.

Hai mắt y đã mở hẳn ra, nhìn xoáy vào Tửu Thôn đồng tử. Thứ ánh mắt sắc bén ấy khiến kẻ đã giết không biết bao nhiêu mạng người như Tửu Thôn cũng phải rùng mình một cái.

Phụt!!!

Tửu Thôn đồng tử phun đống rượu trong miệng vào lưỡi kiếm. Trảm Quỷ đao tắm rượu, bỗng nhiên rung nhẹ mấy cái, như thể đang vì say mà phấn khích.

“ Không. Không. Hành thích là phải lén lén lút lút, thừa cơ giết hại. Ta đây đi từ cửa lớn vào, đến ngay trước mặt ông, sao có thể đánh đồng ấy là hành thích được?? ”

Nói rồi, y nhún vai:

“ Nhưng tự tin giết ông thì ta chả thiếu. ”

Chu Đệ tuốt trường kiếm ba tấc, gạt ngang sang phải, vừa kịp chặn đứng đường đao của Tửu Thôn đồng tử trong gang tấc.

Hai người cùng lui về sau mấy bước, thủ thế sẵn sàng.

Chu Đệ hướng mũi kiếm về phía đối thủ, nói:

“ Đao pháp Phù Tang chỉ đến thế thôi sao? ”

Ngoài mặt dương oai, hạ uy đối thủ, nhưng trong lòng y thầm nghĩ:

[ Nội lực không phải đặc biệt hùng hậu, nhưng đao chiêu lại nhanh và hiểm đến kinh hồn. Đúng là một đối thủ quái lạ. ]

Tửu Thôn vung đao mấy cái mới hóa giải được nội kình của đối thủ, xuýt xoa:

“ Té ra tên kia nói thật, hoàng đế Đại Minh có võ công. ”

Song lại nghĩ:

[ Chu Đệ nam chinh bắc phạt đã nhiều năm, nói không biết võ nghệ phòng thân đúng là chuyện cười. Nếu võ công y không cao, e là đã bị cao thủ trong võ lâm ám sát từ lâu rồi. ]

“ Tiếp chiêu! ”

Bỗng nhiên Tửu Thôn nghe thấy tiếng quát ngay bên cạnh. Ngưng thần nhìn sang, té ra kiếm của Chu Đệ đã dí đến sát cổ.

Hành vi này trên chốn võ lâm vốn coi là đánh lén.

Song nơi đây là hoàng cung, không phải giang hồ. Chu Đệ và Tửu Thôn lại càng không phải lãng khách bình thường chốn võ lâm.

Thế nên Tửu Thôn không thèm để ý, cũng chẳng lấy làm lo sợ.

Hắn chỉ thấy khoái. Hắn có phong hiệu là quỷ vương, bởi lẽ hắn coi Quỷ Môn quan chẳng khác nào nhà mình.

Tửu Thôn nhe răng cười nhăn nhở. Cùng với dòng máu nóng đang sục sôi như dung nham trong lòng núi lửa, đôi đồng tử lờ đờ như cá chết ban nãy đã co lại nhỏ như hạt đậu. Ánh mắt hai người va chạm, như ma đao chạm vào quỷ kiếm, tựa mãnh hổ đấu với ác long.

Chỉ có giọng cười sằng sặc của Tửu Thôn là chẳng chịu kém tiếng va nhau loảng choảng của sắt thép.

Mấy trăm chiêu đã qua.

Hắn cười càng lúc càng to, cười sặc sụa. thế mà đao trong tay hắn vung lên hạ xuống lại càng ngày càng nhanh hơn. Lực đạo của Tửu Thôn cơ hồ bành trướng mấy lần sau mỗi nhát chém. Bóng đao ánh kiếm loang loáng, phủ kín cả cung điện. Chẳng còn nghe thấy tiếng thở, tiếng xì xào của văn võ bá quan nữa.

Cả không gian chỉ có một bản đàn khảy lên bởi đao, kiếm. Rùng rợn, sởn tóc, khốc liệt.

Rắc.

Thanh trường kiếm của Chu Đệ bị trảm làm hai đoạn.

Phụt.

Máu trào ra khỏi miệng hoàng đế Đại Minh, đôi tay y bắt chéo trước ngực buông thõng xuống. Với một cú thúc vỏ đao, xương tay của Chu Đệ đã bị Tửu Thôn đánh cho chật khớp kêu rắc rắc. Nghe mà rợn cả người.

Tửu Thôn cười khằng khặc, đắc thắng.

Hắn xả một nhát đao long trời lở đất xuống vai Chu Đệ.

Toạc!!

Long bào rách tung, xương Chu Đệ cũng gãy mất mấy cái liền. Thế nhưng, y không chết.

Thì ra Chu Đệ có mặc một cái áo quý bên dưới long bào. Bảo y này may bằng tơ vàng, đan cùng lông vượn đen, đao kiếm bình thường đừng mơ tổn hại nó mảy may. Ngay cả Trảm Quỷ đa cũng chỉ làm nó bục một đường chứ không sao tổn thương được y.

Nhưng điều đó còn quan trọng gì nữa??

Chu Đệ đã thua.

Y đánh giá quá thấp Tửu Thôn. Càng đánh càng hăng máu, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng.

Hắn thực chẳng phải người nữa. Hắn là một con quỷ.

Tửu Thôn đồng tử nhếch mép, giương cao thanh Trảm Quỷ. Lưỡi đao không dính máu, nhưng rượu thì vẫn còn ướt nơi đầu đao.

Ánh đèn trong đại điện chiếu lên bảo đao, ánh đao quét qua văn võ bá quan, sắc bén đến nỗi ai nấy đều phải vội vàng đưa tay che lấy cặp mắt mình.

“ Còn gì trăn trối không? ”

Tửu Thôn cười khẩy, hỏi.

Hắn đã chiến thắng. Cái đầu tiếp theo rời khỏi cổ dưới lưỡi đao Trảm Quỷ sẽ là của Chu Đệ.

“ Hộ giá “!!

Tiếng thét tưởng chừng như vô vọng càng khiến Tửu Thôn thấy thỏa mãn hơn. Con mồi càng giãy dụa, thì kẻ làm thợ săn như hắn càng thấy khoái trá.

Ke ke ke ke ke kéttt!

Cốp!

Tiếng rít the thé như quỷ ma gào khóc trong Bách Quỷ Dạ Hành đánh động Tửu Thôn. Kình lực đánh tới ào ạt nhắm ngay vào hậu tâm, những tưởng muốn giã nát đầu hắn. Cảm giác cận kề cái chết chỉ trong gang tấc khiến gai ốc nổi lên khắp người, từ đỉnh đầu xuống tới gót chân.

Trảm Quỷ chém văng phi châu, còn Tửu Thôn thì bật cười thỏa mãn.

“ Không tệ! Không tệ đâu! Nhãi con!! ” – Tửu Thôn quay phắt lại, động tác của các bó cơ ở eo và vai cực kì phi tự nhiên. Miệng hắn đang cười toét ra, lộ ra hai hàm răng trắng nhơn nhởn. Đôi mắt lờ đờ cá chết lúc nào giờ đang tràn ngập sức sống hơn bao giờ hết. Hắn thè lưỡi liếm chỗ rượu còn trên lưỡi đao, hơi rượu nồng nàn phả xuống cổ họng.

Hắn quên mất Chu Đệ.

Cũng chả buồn ngó văn võ bá quan nữa.

Mục tiêu của con quỷ này bây giờ chỉ có đứa bé vừa ra tay suýt nữa giết được hắn.

Tạng Cẩu.

Thằng nhãi lườm Chu Đệ, làu bàu:

“ Vẫn biết là muốn được tin của ông Tuệ Tĩnh thì phải cứu hắn, nhưng vẫn thấy khó chịu chết được. ”

Hồ Nguyên Trừng chính là người kêu “ hộ giá ”.

Mà Tạng Cẩu, cũng không phải đứa ngu. Nó hiểu vì sao vị cựu Tả Tướng quốc Đại Ngu lại bảo nó cứu vua Tàu.

Đánh với Tửu Thôn liệu có quá sức nó hay chăng?

Tạng Cẩu cũng chẳng kịp nghĩ nhiều nữa.

Bởi lưỡi đao của Tửu Thôn quá nhanh, hầu như nhanh hơn cả tốc độ nó suy nghĩ. Chẳng có thời gian mà viển vông nữa, nếu nó còn muốn giữ mạng lâu thêm một chút.

Tạng Cẩu lui về sau rồi nghiêng sang trái. Đao là vũ khí để chém, uy lực dựa rất nhiều vào đà. Thế nên một khi đã xuất chiêu, sẽ khó lòng thay đổi đường đao. Thậm chí có đổi được đi chăng nữa, đối thủ chưa bị gì, mình đã tự làm tổn thương mình trước. Đấy là điều mà thầy nó từng dạy, và đến giờ Tạng Cẩu vẫn tin tưởng tuyệt đối vào nó. Song…

Lưỡi đao của Tửu Thôn bẻ hướng.

Nửa thân trên của hắn bất động, thế của đôi tay hoàn toàn hòa vào đà lao của lưỡi đao sắc lẻm. Nhưng hắn vận dụng bộ pháp Lăng Không Đạp Vân để đổi hướng cơ thể.

Thành thử, đao của hắn vẫn dí theo Tạng Cẩu như bóng với hình.

Nó luồn hắn cũng luồn, nó tung mình hắn cũng tung mình theo, nó lạng trái lách phải cũng đều không thoát khỏi lưỡi đao dí sát ngay hậu tâm.

Hai người cùng sử dụng một loại bộ pháp, một người có bao nhiêu biến hóa hư chiêu thì người kia cũng đều biết cả. Còn luận hỏa hầu thì Tửu Thôn vượt Tạng Cẩu quá xa. Thành ra lần nào thằng nhỏ cứ bị tên sát thủ kia bắt bài, càng chạy càng gặp khó như con chó nhỏ bị lùa vào bụi gai.

Lần này không như những lúc chơi đuổi bắt với Hồ Phiêu Hương. Đuổi theo nó không chỉ có một tên Tửu Thôn đồng tử đầu nóng mà máu lạnh, mà còn một thanh đao Trảm Quỷ. Nó mà không tìm ra được cách phá nguy thì đi đời trong sớm muộn.

Ít nhất cho đến lúc Tửu Thôn vờn nó chán.

Tửu Thôn cười càng lúc càng dữ tợn. Thanh đao trong tay hắn cũng không còn yên vị nữa, mà bắt đầu được vung vẩy vào người thằng bé. Chân. Tay. Vai. Má. Eo. Mỗi lần thằng bé đổi hướng, Tửu Thôn lại cho nó xơi một nhát. Hắn dùng lực rất có chừng mực, mỗi đao chỉ vừa cứa đứt da Tạng Cẩu làm máu hơi rỉ ra, chứ không thương hại đến nó.

Hắn chơi còn chưa thỏa.

Rốt cuộc…

Tạng Cẩu đã bị dồn vào một cây cột lớn trong đại điện.

Tửu Thôn bạt đao đuổi theo, Trảm Quỷ đã văng tới hậu tâm của thằng bé.

Xong đời!

Phập!

Trảm Quỷ phạt mạnh, lưỡi đao cắm ngập sâu hơn ba thốn vào… cây cột.

Cốp!

Be sườn Tửu Thôn nhói lên, nắm đấm nhỏ xíu nhưng hàm chứa nội kình kinh hồn táng một cú vào ngay chỗ hắn sơ hở.

Đó là chiêu Hàm Chó Vó Ngựa.

Bành!

Tửu Thôn gầm nhẹ, chân phải dậm mạnh xuống. Kình phong tạt ồ ạt vào mặt Tạng Cẩu, bức đến khó thở. Nó không thể không lui về sau, khiếp đảm nhìn nền điện Thái Hòa nứt toác dưới cơn thịnh nộ của đối thủ.

“ Khinh công được lắm, thằng ranh! ”

Tên sát thủ cười sằng sặc, tay đưa lên giật tung sợi dây buộc, đuôi ngựa của hắn xổ tung thành một cái bờm tóc lởm chà lởm chởm.

Mới rồi, trong cái tính tắc cuối cùng trước khi lưỡi đao của Tửu Thôn tiễn nó về suối vàng, Tạng Cẩu đã dùng một biến chiêu trong bộ pháp kì quái của Hồ Phiêu Hương. Lối di chuyển cơ hồ phi tự nhiên cứu nó thoát một kiếp nạn chỉ trong gang tấc.

Tửu Thôn đồng tử nốc một ngụm rượu khác, rồi phun lên lưỡi đao.

Tắm rượu cho Trảm Quỷ là nghi thức của riêng hắn để tôn vinh một đối thủ xứng tầm. Nếu lưỡi đao đã say, tức là Tửu Thôn sẽ không còn chơi đùa cợt nhả gì nữa. Hắn thực sự nghiêm túc muốn lấy mạng Tạng Cẩu.

Nhấn bước.

Tửu Thôn hóa thành một cái bóng mờ màu đỏ. Nhanh đến nỗi người bình thường còn không kịp thấy cả tàn ảnh. Nhất là mấy ông quan văn xuất thân là thư sinh trói gà không chặt. Thấy thân pháp của Tửu Thôn, bèn thì thầm nhỏ giọng bảo nhau ấy là phép quỷ.

Chu Đệ tai vẫn nghe tiếng nơi chiến địa, nhưng mắt nhắm chặt, đã nhập định vận công. Y hồi khí sớm chừng nào, thì Tạng Cẩu đỡ cực chừng ấy.

Nhưng đến khi nghe tiếng rượu phun lên lưỡi đao thì y không thể không mở mắt ra.

Tạng Cẩu tuyệt nhiên không thể là đối thủ của Tửu Thôn, nhất là khi hắn nghiêm túc.