Đúng lúc Mạc Bạch đã hát xong, Lý Cánh thuận tay đưa ly trà qua, “Nào, Mạc Bạch, uống ly trà cho thanh giọng.”
“Ha ha......” Mấy tên bạn cùng phòng cười cười, chỉ có bóng lưng Ngải Nghị Điểm đang đẩy cửa ra ngoài hơi cứng lại.
Sao lại trùng hợp như vậy, giọng ca đã giống nhau, ngay cả tên gọi cũng na ná nhau như thế?! Ngải Nghị Điểm vẫn đang suy nghĩ về cái tên cậu vừa nghe thấy. Cậu thực sự rất thích giọng nói của Mặc Bạch, trong máy tính cũng lưu rất nhiều kịch truyền thanh cùng bài hát của anh, có thể nói cậu chính là fan cuồng của Mặc Bạch.
Một tuần sau nữa, cả đám người Mạc Bạch như thói quen đúng giờ đến Thứ sáu KTV ca hát, nhưng lần này có thêm vài nữ sinh đi cùng.
Hôm nay Ngải Nghị Điểm đã sớm chờ ở cửa, dự định hỏi thăm một chút Mạc Bạch này có phải là CV Mặc Bạch trên mạng không. Nhưng nếu hỏi xong, tiếp theo phải làm thế nào thì cậu vẫn chưa nghĩ tới.
Sau khi nhìn thấy mấy nữ sinh đi cùng, ánh mắt mong chờ của Ngải Nghị Điểm dần ảm đảm, cậu trốn phía sau quầy không muốn nhìn đến mấy người đang tiến vào.
Trên đại học, gặp gỡ qua lại với các nữ sinh là chuyện bình thường, biết đâu trong mấy cô nữ sinh kia có một người là bạn gái của Mặc Bạch thì sao. Hỏi được anh ta là Mặc Bạch thì thế nào, mà không phải là Mặc Bạch thì làm sao, rốt cuộc mình ở đây ngo ngoe động dục cái khỉ gì chứ?
Càng nghĩ càng thấy mất mát, giống như đã chờ đợi một điều gì đó rất lâu rồi đột nhiên phát hiện điều đó không tồn tại, nhưng bản thân vẫn cứ cứng đầu chờ đợi.
“Tiểu Điểm, cho tôi một gói bỏng ngô và một bình trà.” Hôm nay Mạc Bạch hát xong nhưng vẫn chưa thấy cậu nhân viên nhỏ xuất hiện, anh đành phải tự mình đi xem.
Ngải Nghị Điểm đột nhiên bị gọi, không hề chú ý đến cách người trước mặt gọi mình, chỉ nghe thấy có khách yêu cầu bỏng ngô với trà.
“Vâng, tôi lập tức sẽ mang vào.” Nói xong liền vội vàng đi pha trà.
Ngải Nghị Điểm đem đồ vào phòng hát xong liền đi ngay, không cố tình dây dưa chậm chạp nhìn lén “Mặc Bạch” như trước đây.
Bởi vì buổi tối muốn đến thư viện tự học nên Ngải Nghị Điểm chỉ làm ca chiều.
Cởi bỏ bộ đồng phục nhân viên, đeo thêm kính, Ngải Nghị Điểm lại trở thành một cậu sinh viên giản dị, sạch sẽ.
“Ngải Nghị Điểm!”
Đi về phía trường học, cậu dự định sẽ ghé nhà ăn giải quyết cơm tối lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Xoay người lại, cậu kinh ngạc phát hiện người đó là “Mặc Bạch”.
Chờ anh tới gần, Ngải Nghị Điểm không giấu được nghi hoặc hỏi anh: “Anh, sao anh lại biết tên tôi?”
Mạc Bạch thở dốc một lát, gãi đầu nói: “Tuy thế này có hơi đột ngột, nhưng mà..... Anh đã chú ý tới em từ rất lâu, thấy em an tĩnh đọc sách trong thư viện, thấy em ở nhà ăn xếp hàng chờ cơm, thấy em nghiêm túc trong giờ học..... Anh cũng không biết vì sao mình lại chú ý tới em nhiều như vậy. Anh hỏi thăm thì biết em làm thêm ở Thứ sáu KTV, thế nên.....”
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nhìn Ngải Nghị Điểm nói tiếp: “Anh muốn nói là, Anh thi....”
“Mặc Bạch, em thích anh!” Không chờ Mạc Bạch nói dứt câu, Ngải Nghị Điểm cúi đầu nhỏ giọng thổ lộ.
Mãi không thấy đối phương trả lời, Ngải Nghị Điểm cẩn thận ngẩng đầu, không ngờ lại đột nhiên bị “Mặc Bạch” ôm chặt.
Từ đó về sau, mọi người trong trường mà nhìn thấy Ngải Nghị Điểm thì nhất định sẽ thấy bên cạnh cậu có thêm một thanh niên cao cao điển trai đi cùng.