Ngải Nghị Điểm là nhân viên phục vụ ở một quán KTV ngay dưới khu phố sau đại học C, năm ấy do không cẩn thận để ba cậu phát hiện cậu là đồng tính, trong cơn tức giận ông đã thẳng tay đuổi cổ cậu ra khỏi nhà, mất đi tiền chu cấp cậu đành tự phấn đấu nuôi bản thân.
Chiều thứ sáu, Mạc Bạch không có lớp, thế là cả đám sinh viên một phòng quyết định đi KTV ca hát một bữa.
Quán Thứ sáu KTV [*] cũng không tệ, dù cách âm không tốt nhưng mọi người đều yêu thích đến đó ca hát.
[*] đây là tên quán “Thứ sáu KTV”
Ngải Nghị Điểm nhàm chán ngồi bên ngoài, giữa liên tiếp tiếng gào khóc thảm thiết đột nhiên cậu nghe thấy một giọng ca rất ngọt ngào, khẽ lay động trái tim cậu. Bất ngờ nhất chính là giọng hát kia rất giống với nam thần của cậu –– CV Mặc Bạch.
“Cộc cộc”, Ngải Nghị Điểm gõ cửa phòng số 7, mang theo một gói bỏng ngô bước vào.
“Chúng tôi không gọi gì mà.” Lý Cánh khó hiểu nói.
“Ực, đây...... Đây là hoạt động tặng quà của quán chúng tôi.” Ngải Nghị Điểm đặt gói bỏng ngô lên bàn, vụng trộm liếc nhìn người đang cầm mirco.
Đáng tiếc là không có cớ ở lại lâu, Ngải Nghị Điểm đành chậm chạp rời khỏi phòng.
Một tuần sau, cả phòng Mạc Bạch lại đến Thứ sáu KTV ca hát.
“Cộc Cộc”, Đến khi Mạc Bạch cất giọng hát, cửa phòng lại được mở ra.
Vẫn là cậu nhân viên nhỏ nhắn lần trước, nhưng hôm nay thứ cậu mang đến là trà.
“Không lẽ đây cũng nằm trong hoạt động tặng quà của quán?” Lý Cánh buồn cười nói.
“À...... Vâng, đúng đúng.” Ngải Nghị Điểm đỏ mặt trả lời, may là trong phòng hát khá tối không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt đỏ ửng của cậu.