Thanh Loan vừa mới trong phế tích miễn cưỡng đứng lên, nét mặt thay đổi, nàng cứ nhắc đi nhắc lại câu nói kia.
Đó là sư phó của nàng đã nói cho nàng biết, không nghĩ những lời này lại từ miệng Ngọc Hành thốt ra. Thanh Loan không rõ ý vị câu này là như thế nào, nhưng loáng thoáng trong đó nàng cảm thấy giữa hai người có lẽ có mối liên hệ nào đó mà nàng không biết.
Nhưng nàng không kịp ngẫm nghĩ nữa.
Một đạo tinh quang lúc này phát sáng lên.
Nó sắc bén như vậy, giống như lưỡi đao từ phía chân trời phá vỡ mưa máu, chiếu rọi lên thân lão giả đang đứng trong hư không kia.
Rốt cuộc lúc này Bách Quỷ cũng thu hồi ánh mắt trêu tức, nhìn chằm chằm vị lão giả trước mắt này, trong lòng kinh hoàng một trận. Cuối cùng y cũng cảm nhận được mùi vị nguy hiểm trên người lão giả này rồi.
- Dù cho ngươi là Tinh Vẫn, tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của ta.
Y gần như giận dữ gào thét, sau đó cốt cánh sau lưng chấn động, thân thể biến thành một vệt sáng bay đến. Mà lệ quỷ chung quanh lúc này giống như có linh tính, tụ tập về phía y. Rốt cuộc sau mấy hơi thở, chúng tụ họp thành một chiếc đinh ốc màu đen hình gai nhọn sắc bén.
Trong mắt Ngọc Hành lúc này lóe lên một tia sáng, Thập Phương thần kiếm trên tay lão rung động trong hư không. Một đường kiếm mênh mông chém ra, sau lưng còn kéo theo chín đạo hư ảnh kiếm quang.
Một kiếm làm chủ, chín kiếm làm thần, một kiếm động chín kiếm trợ theo. Cho nên được gọi là "Thập Phương".
Kiếm quang cùng lưu quang của Bách Quỷ hóa thành chạm nhau. Sau đó là một tiếng nổ vang trời.
Ánh sáng màu đen cùng ánh sáng trắng gặp nhau, tạo thành ánh sáng chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng.
Sau đó chỉ thấy thân thể Ngọc Hành nhanh chóng lùi lại vài trượng trong hư không, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, khóe miệng lão lúc này cũng tràn ra một ngụm máu tươi.
Lòng mọi người lúc này đều xiết chặt.
Ngọc Hành được phong là Tinh Vẫn mạnh nhất hiện tại, nếu như ngay cả lão cũng không phải là đối thủ của vị hung thần này, vậy thì chẳng phải hôm nay thành Trường An nguy rồi sao?
Trong lòng mọi người dấy lên tuyệt vọng, luồng khí màu đen bao phủ khắp người Bách Quỷ cũng dần dần tiêu tán.
Lúc này, mọi người rốt cuộc mới thấy rõ trạng thái của Bách Quỷ.
Điều làm cho mọi người bất giờ chính là, giữa lồng ngực y chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một lỗ máu lớn bằng miệng chén, máu tươi màu vàng ngay lúc này không ngừng chảy xuống.
Trận giao phong này hiển nhiên Ngọc Hành chiếm thế thượng phong.
Trong thành Trường An lập tức vang lên một hồi hoan hô.
Mây mù lúc nãy bây giờ đã bị ném ra phía sau, nội tâm mọi người lần nữa dấy lên hi vọng.
Bọn họ biết rõ, Ngọc Hành nhất định cứu bọn họ thoát khỏi biển lửa lần nữa, giống như mỗi lần tai ương ập đến trong suốt hai trăm năm qua.
Lão là Ngọc Hành, là thần thủ hộ của Đại Ngụy, là người đàn ông Thần Linh bọn họ tôn sùng.
Ôm tín niệm như vậy, khí thế nhiều người lại sục sôi, thậm chí một số bình dân vốn khoanh tay chịu chết cũng bắt đầu phản kháng.
Con người có đôi khi chính là như vậy, chỉ khi thấy được hy vọng mới có dũng khí để phản kháng.
Nhưng đôi lúc hy vọng vừa mới thắp lên, thoáng cái lại bị tiêu diệt hoàn toàn có thể đẩy người ta vào trong tuyệt vọng nhất.
Giống như giờ phút này.
Ngoài dự đoán của mọi người, khóe miệng Bách Quỷ chợt nhếch lên tạo ra nụ cười vui vẻ.
- Ngươi bị thương? - Y hỏi như vậy.
Điều này hiển nhiên là một câu nói nhảm, Ngọc Hành đường nhiên bị thương.
Vậy nên Ngọc Hành cau mày, lão mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, thế nhưng vẫn nói:
- Ngươi so với ta bị thương còn nặng hơn.
- Ha ha ha!
Bách Quỷ nghe vậy lại phát ra một tràng cười kiêu ngạo, bởi vì tiếng cười ảnh hưởng đến nội tạng, thế nên lập tức ho ra một ngụm máu vàng tươi.
Nhưng y vẫn không hề kinh ngạc, chỉ là lần nữa nhìn về phía Ngọc Hành, bờ môi nhuộm một vòng máu cười cợt vui vẻ:
- Ngươi đối với Thần hiểu rõ bao nhiêu? - Y híp mắt hỏi như vậy.
Ngọc Hành sững sờ, lắc đầu chân thật đáp:
- Biết rất ít.
- Vậy thì hôm nay ta cho ngươi mở mang tầm mắt một chút, uy lực Thần!
Y nói như vậy, sau đó bàn tay khổng lồ nắm lại tạo thành trảo rồi đặt lên vết thương lớn bằng miệng chén của mình.
"Huyết Linh quy nhất!"
Y vừa dứt lời, lệ quỷ bốn phía bất chấp mọi thứ, xôn xao phát ra tiếng gào rú thê lương. Sau đó một tia huyết quang như có như không bị hút ra khỏi cơ thể bọn nó, tụ tập lại trên miệng vết thương của y. Cuối cùng, trước cái nhìn hoảng sợ của mọi người, vết thương kia lần nữa khôi phục lại trạng thái ban dầu.
Mà làm cho mọi người bất ngờ chính là những sợi tơ huyết sắc cứ như vậy kết nối Bách Quỷ cùng những lệ quỷ kia lại. Mỗi lần lệ quỷ cắn nuốt một sinh linh, thì một đường huyết quang sẽ truyền đến người Bách Quỷ, bởi vậy khí thế trên thân Bách Quỷ ngày càng tràn đầy.
- Phàm nhân không thể giết chết một vị Thần chân chính. - Y nhìn Ngọc Hành, nói như vậy.
Một màn quỷ dị như thế làm cho mọi người trong thành Trường An lập tức cảm thấy như rơi vào hàn băng địa ngục.
Nếu như con quái vật này có thể vô hạn chữa trị vết thương của mình, vậy thì dù đó là Ngọc Hành đại nhân cũng bị y đánh chết.
Một tia hy vọng vừa mới được thắp lên lúc này đây đều tiêu tán hết. Mây mù tuyệt vọng lúc này rốt cuộc lại bao phủ khắp bầu trời thành Trường An.
- Nhìn thấy không? Phàm nhân, lệ quỷ của ta sẽ không ngừng giết chết tộc nhân của ngươi, thực lực của ta sẽ càng ngày càng mạnh. Mà ngươi cũng sẽ giống tộc nhân của ngươi, bị ta mạnh mẽ xơi tái hầu như chẳng còn.
Trong ánh mắt Bách Quỷ lần nữa hiện lên vẻ đùa cợt.
Ngọc Hành càng nhíu chặt mày hơn.
Lão nhìn những tu sĩ vẫn còn đau khổ chống cự bên dưới, cùng với những dân chúng bị tàn sát điên cuồng.
Lòng lão vì vậy mà chìm xuống.
Sau mấy hơi thở trầm mặc, lão quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, nở một nụ cười hiền lành với hắn.
Một khắc này lòng Tô Trường An bỗng nhiên thắt chặt.
Nụ cười kia nhìn qua giống như đang trấn an hắn, để cho hắn an tâm.
Nhưng Tô Trường An lại đọc hiểu được hàm ý trong nụ cười thâm trầm này.
Đây là lời cáo biệt.
Bởi vì hắn đã từng thấy qua nụ cười thế này, đêm tuyết lúc ấy, Mạc Thính Vũ đã cười như vậy.
Ở Lam Linh trấn, Sở Tích Phong cũng cười như thế.
Bây giờ lại đến phiên Ngọc Hành.
- Sư thúc tổ! - Hắn gần như hét lên, khóe mi chợt có giọt nước mắt chảy xuống.
Rốt cuộc Ngọc Hành quay người, lão ngửa đầu nhìn về phía chân trời, nhìn về phía trời sao vạn năm không thay đổi. Trong con ngươi là ánh sáng thâm sâu, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm vậy.
Bên tai lão lần nữa vang lên tiếng hét của mọi người.
Ngọc Hành! Ngọc Hành!
Thiên Lam! Thiên Lam!
Muôn dân trăm họ! Muôn dân trăm họ!
Lão muốn bảo vệ trời đấy phương này, cũng muốn bảo hộ sinh linh trong trời đất này.
Nhưng trời đất chưa từng báo đáp lão, muôn dân chỉ biết đòi hỏi lão.
Cuộc đời của lão cứ như vậy trả giá đi qua.
Giờ phút này lão đã đi đến cuối con đường.
Lão cũng không biết nhân sinh như vậy có tuyệt vời hay không, cũng không biết trả giá như vậy có đáng giá hay không.
Nhưng ít ra, lão không phụ lời nhắn nhủ của sư phụ năm đó trước lúc lâm chung.
Điều này đối với lão mà nói, đã đủ rồi.
Vậy nên khóe miệng lão cong lên nở ra nụ cười, lão nhìn những ngôi sao gần như tắt lụi kia, khẽ giọng nói: "Ta đến đây."
Sau đó ngôi sao ảm đạm kia bất chợt phát ra ánh sáng rực rõ.
Ánh sáng chói mắt như ban ngày.
Lão giống như mặt trời lúc hoàng hôn, sử dụng hết sức lực cuối cùng thiêu đốt bản thân mình.
Tinh quang kia chợt bắn xuống, sống lưng còng xuống của lão giả dần dần thẳng tắp, nếp nhăn trên mặt thối lui giống như thủy triều vậy.
Một tiếng kiếm minh như cầu vồng, kèm thêm tiếng rồng ngâm phượng gáy.
Tay áo lão bắt đầu lay động, cầm kiếm mà đứng.
Một khắc này.
Nước sông ngừng chảy, mây đứng gió dừng, vạn vật phục đầu, trời đất đều yên tĩnh.