Bầu trời mờ mịt máu rốt cuộc bị luồng ánh sao kia vạch phá.
Đó là một ngôi sao u ám phát ra ánh sáng.
Nhưng luồng ánh sáng đó lại cực kỳ chói mắt, thật giống như nó tiêu hao hết lực lượng còn thừa của ngôi sao kia để phát sáng vậy.
Nó đến từ bầu trời mấy vạn dặm xa không thể biết, như là lực trụ xuyên qua nối liền trời đất nơi này.
Chiếu rọi trên mặt từng sinh linh ở thế giới này.
Đó là một luồng sức mạnh ôn hòa lại tốt lành, như gió xuân vỗ về, như nước ngọt suối trong.
Tất cả sinh linh vào lúc này đều quỳ sát đất.
Cái kia cũn không phải là thần phục hay nghe theo. Mà là kính ngưỡng.
Là kính ngưỡng phát ra từ nội tâm cùng linh hồn.
Mà ở phía nam Trường An, phía bắc Vân Châu.
Có một ngọn núi tên là Thiên Môn Sơn.
Trên đỉnh Thiên Môn có một tòa lầu các tên là Tinh Thần Các.
Người muốn đến Tinh Thần Các tự nhiên đơn giản vô cùng.
Người ngoài muốn đi Tinh Thần Các chỉ có một biện pháp - leo thang trời!
Đó là một cầu thang rất rất dài.
Đủ cho vô số người muốn đến Tinh Thần Các thì cuối cùng đều chết trên nó rồi.
Nhưng vẫn như trước có vô số người chạy theo chuyện này như vịt. Bởi vì theo lời đồn, Tinh Thần Các là một chỗ rất thần kỳ, nó có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào của ngươi, từ phú khả địch quốc đến tu vi thông thiên, chỉ cần ngươi trả một cái giá tương ứng đủ lớn thì bất cứ chuyện gì ở nơi đây đều có thể xảy ra.
Đương nhiên sẽ có một số rất ít người may mắn thành công đến được nơi này.
Ví dụ như mấy trăm năm trước, Bắc địa Yêu Vương bị binh vây thành, chỉ thu hoạch qua chút ít gì đó ở nơi này đã kéo dài được mấy trăm năm tuổi thọ của yêu quốc.
Lại ví dụ như nam tử hiện giờ đây.
Y khoảng năm mươi tuổi, đang mặc một cái áo bào tối màu, trên cầu vai có lông chiên, bên trên còn dính tuyết. Lớp tuyết kia dường như đã nằm lâu trên áo của y, dính với lớp lông tơ nhưng kỳ quái chính là những bông tuyết kia lại không có dấu hiệu hòa tan.
Khóe miệng của y có chút râu ria nhưng không lộn xộn, được y chỉnh lý ngay ngắn rõ ràng, đầu tóc đen cũng có ít tóc bạc nhưng được chải chuốc rất cẩn thận tỉ mỉ.
Vẻ mặt của y hiện giờ rất nghiêm túc cẩn trọng, không vui không buồn, không giận không mê. Đó là một gương mặt nghiêm túc đến cực hạn, nghiêm túc sắp lạnh băng.
Giờ đây y đang bôn ba trên cầu thang dài dằng dặc ấy.
Phía trước y bị biển mây che khuất, không nhìn thấy bậc thang cuối. Bậc thang phía sau lưng y cũng xa thăm thẳm.
Y đã đi thật lâu rồi.
Từ gió xuân tới ngày đầu hè, từ lá rụng đến tuyết trắng.
Nhưng y cũng không nóng vội, không mệt nhọc chút nào, thậm chí vẻ mặt của y cũng giống như đúc với những bậc thang này, không chút biến hóa cho dù là nhỏ bé nhất.
Bởi vì y biết rõ, cuối cùng y sẽ đến được chỗ đó.
Mà lúc cột sáng kia bay lên, cái khuôn mặt muôn đời không biến đổi rốt cuộc cũng xuất hiện một tia biến hóa thật nhỏ gần như không thể phát giác được.
Bước chân của y đột nhiên cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn về địa phương phát ra cột sáng đó.
Chỗ ấy hẳn là Trường An.
Vì sao kia chắc tên Ngọc Hành.
Y nghĩ như vậy, đáy lòng không hiểu có chút cuộn trào.
Vì vậy y chăm chú nhìn chằm chằm vào ngôi sao sáng sắp héo rũ kia, thật lâu.
Sau đó, y xoay người qua.
Đó là một cái xoay người kiên quyết, giống như muốn nhất đao lưỡng đoạn cùng thứ gì đó.
Rồi y tiếp tục bước đi về phía đỉnh núi không biết nơi nào là phần cuối.
Khi đó, trong bầu trời đêm có một vì sao sáng chói mắt không gì sánh được bắt đầu lập lòe, nó chói mắt làm cho người ta gần như không thể nhìn thẳng, ánh sáng của vì sao rơi vãi vào sau lưng y. Y giống như một vị lữ khách cô độc hành trình dưới ánh sao.
"Thiên Xu, Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Dao Quang, Ngọc Hành." Trong miệng y như là nói mê bắt đầu lẩm bẩm một chuỗi tên.
"Đáng tiếc, không có Khai Dương." Y nói như thở dài vang vọng trên sườn núi thật lâu.
Có một giọt nước trượt ra từ mắt y.
Hướng tây Trường An, Tây Lĩnh quan.
Đây là một tòa quan ải tồn tại đã lâu.
Là chỗ tiếp giáp của Tây Lương cùng Trung Châu, cũng là một tấm bình chướng cuối cùng chống cự lại Man tộc.
Trong ánh sao đêm có thể trông thấy từng đợt khói bụi bốc lên, nương theo có còn có từng đợt âm thanh chỉnh tề hữu lực.
Đó là một chi hùng binh đang hành quân.
Bọn họ mặc áo giáp, cầm thương kích trong tay, eo khóa trường đao. Mặc dù phong trần mệt mỏi nhưng sắc mặt nghiêm nghị. Thỉnh thoảng trong đội ngũ có thể thấy chiến kỳ bay phấp phới trong gió.
Đó là một chiến kỳ rất hiếm thấy, toàn mặt kỳ đen kịt, bên trên dùng thuốc nhuộm màu đỏ hồng ghi một chữ "Bắc".
Phía trước nhất của đội ngũ là một người đàn ông đang ngồi trên một con chiến mã màu đen. Phía sau gã không xa còn có một chiếc xe ngựa nào đó.
Người đàn ông mặc chiến giáp màu đen, sắc mặt lạnh lùng như vạn năm giếng cạn, bờ môi đỏ tươi như nhuốm máu.
Ánh mắt của gã nhìn chăm chú tòa quan ải nguy nga phía trước.
Gã biết rõ đi qua nơi này thì phía trước là Tây Lương.
Đó là địa phương mà gã ngày nhớ đêm mong. Để về được đây, gã phải trả một cái giá quá lớn, lưng cũng đeo thật nhiều tội nghiệt.
Gã nhìn chỗ đó không phát giác lại có chút xuất thần.
Mà đúng lúc này, phía sau gã như có đồ vật gì đó phát sáng lên, mặt lạnh của gã phải biến đổi.
"Ngừng!" Gã hét một tiếng ra lệnh, mười vạn đại quân phía sau kỷ luật nghiêm minh, một trận bụi bặm bốc lên vì đoàn quân bỗng nhiên dừng lại.
Người đàn ông muốn quay người đi nhìn cái gì đó nhưng một sự sợ hãi không biết tên khiến gã có chút do dự.
Nhưng cuối cùng gã cũng xoay người qua.
Ánh vào tầm mắt gã chính là một cột sáng chợt bay lên tại cực xa phương đông.
Gã biết rõ nơi đó là Trường An.
Thân thể của gã tại thời khắc này bắt đầu không hiểu tự run rẩy.
Đinh đang.
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, chiếc chuông gió treo trên xe ngựa sau lưng bị vải mành xóc lên, từ bên trong ló ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng dùng đôi mắt to tròn như biết nói kia nghi hoặc nhìn người đàn ông này, dường như muốn hỏi thăm gã vì sao lại ngừng hành quân.
Nhưng người đàn ông đối với sự hỏi thăm của nàng lại làm như không thấy.
Tay của gã chợt nâng lên lần nữa.
"Nhường đường!" Gã nói ra như vậy.
Đám truyền lệnh bên cạnh gã ngay lúc lời vừa phát ra xong đều đề khí phụ họa hô: "Nhường đường!"
Thanh âm vang vọng trong bóng đêm.
Trùng trùng điệp điệp quân sĩ trước mặt người đàn ông lập tức như thủy triều lui về hai bên nhường ra một con đường rộng chừng một trượng.
Người đàn ông cầm roi quất vào thớt ngựa đen làm nó hí vang một tiếng, sau đó chạy về hướng thành Trường An. Người đàn ông chạy đến cuối đoàn quân thì ghìm cương dừng ngựa lại.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gã tháo nón sắt trên đầu sau đó nhảy khỏi lưng ngựa.
Bịch một tiếng.
Người đàn ông quỳ xuống hướng về cột sáng kia.
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Ba tiếng trầm đục.
Gã cứ như vậy trước mặt mọi người liên tục dập đầu ba cái.
Ba cái khấu đầu này gã dùng lực thật mạnh nhưng lại không đề linh lực hộ thể, trên trán đã xuất hiện một vệ máu.
"Sư phó yên tâm."
"Thiên Lam chi thề, Thông Huyền vĩnh chí không quên!"
Gã nói với cột sáng kia như vậy, sau đó thân thể mãnh liệt đứng dậy leo lên chiến mã.
"Xuất phát, ngày đêm đi gấp! Thẳng tiến Tây Lương!"
Thanh âm của gã bỗng nhiên kêu lên, vang vọng thật lâu trong bóng đêm nồng đậm.
Trường An hướng nam, Ly Giang hướng đông.
Nước Ly Giang thao thao bất tuyệt, từ chỗ cực tây núi cao ngất giấu mây tụ tập trăm sông. Lại cùng hợp lưu với Thương Giang của Uyển Châu rốt cuộc bên bờ Giang Đông thanh thế to lớn rồi chảy ra biển.
Cái này nước chảy, nhoáng cái là ngàn năm.
Những tảng đá ngầm của bến đò Bạch Tước cũng bị sóng trào mãnh liệt đánh vỗ gần ngàn năm.
Nhưng bọn nó lại như đóng căn tại đó mà đứng thẳng, mặc cho sóng to gió lớn nhưng ngàn năm chưa từng dao động.
Thật giống đám đao khách Giang Đông kia trầm mặc mà kiên định.
Mà bây giờ đang có một vị đao khách đứng trên đá ngầm.
Đó là một người đàn ông đã ba mươi tuổi.
Y râu ria xồm xoàm, sợi tóc tán loạn đang mặc một cẩm y màu đen.
Nhưng ánh mắt y lại rất sáng ngời, bên trong lóe lên trận trận ánh tím.
Y đứng lại chỗ đó thật lâu, cứ như vậy nhìn xem mặt sông đầy sóng trào mãnh liệt, nhìn về bên kia sông lớn có thể mơ hồ thấy được phồn hoa.
Ly Giang. Tựu thật giống một đường rãnh trời, chia cắt Giang Đông với Trường An thành hai thế giới.
Có người bên kia đến chết ở Giang Đông, không thể trở lại.
Cũng có người bên này chết ở Trường An, không thể trở về.
Y không biết rốt cuộc mình sẽ được chôn ở nơi nào, nhưng y biết rõ hai tháng sau phải tới nơi đó lấy xuống cái đầu mà nhiều thế hệ của y muốn lấy xuống.
Đây là sứ mạng cũng là số mệnh của y.
Mà đúng lúc này có một cột sáng xỏ xuyên trời đất ở bên trong tòa thành trì y sắp đi đến.
Sắc mặt của y biến đổi, tay nắm lấy đao run lên bần bật.
"Phốc!" Một bóng người rơi vào sau lưng y.
Đó là một thiếu niên nhìn qua còn non nớt, lưng nó đeo đao, mặc cẩm y màu đen, xem ra cũng là một vị đao khách.
- Đại ca! Sao huynh lại ở chỗ này! Ta tìm huynh đã nửa ngày, đại thúc nhị thúc đều chờ huynh thương thảo việc hai tháng sau vượt sông đây này!
Thiếu niên kia nói như vậy, trên mặt lóe lên từng trận hưng phấn kích động.
Nhưng người đàn ông đưa lưng về phía nó cũng không có đáp lại, thiếu niên nhìn xuyên qua bóng lưng y chỉ nhìn thấy tay của người đàn ông vì nắm chuôi đao quá mạnh mà nổi gân xanh.
- Đại ca làm sao vậy?
Phát hiện nam tử khác thường nên thiếu niên nhẹ giọng hỏi.
Nhưng người đàn ông vẫn trầm mặc như trước.
Thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quặc, nó muốn hỏi thăm lần nữa nhưng âm thanh trầm thấp của người đàn ông đã vang lên.
- Ngưng Phong. - Y gọi tên thiếu niên.
- Vâng!
Thiếu niên đáp lại, nó nhìn bóng lưng người đàn ông với đôi mắt đầy ánh sáng sùng kính. Nó biết rõ hai tháng sau người đàn ông này sẽ mang bọn hắn sát nhập Trường An, chấm dứt trăm năm ân oán.
- Trở về nói với mấy vị sư thúc, sự tình vượt sông trì hoãn một tháng.
- Hả? Vì cái gì?
Thiếu niên làm sao cũng không nghĩ người đàn ông này lại nói như vậy, tộc nhân bọn hắn đã trông ngóng ngày này gần trăm năm, vô số người của thế hệ trước vì không chờ được tới ngày hôm nay đã ôm hận mà chết.
Nếu là không sợ trong thành Trường An có vị nào đó tọa trấn, chỉ sợ cái ngày vì sao kia sáng lên bọn hắn đã vượt sông mà đi rồi.
Mà đang trong thời điểm mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng thì người đàn ông này lại nói cho nó biết còn phải chờ thêm một tháng, thiếu niên tên Ngưng Phong này không thể không vừa sợ vừa nghi.
"Trưởng bối đi về cõi tiên, trong vòng ba tháng, binh bất huyết nhận*.
*: quân không nhuộm máu vũ khí
Người đàn ông dường như không nghe thấy sự nghi ngờ của thiếu niên, chỉ vứt lại một câu như vậy, sau đó bóng người lóe lên, cõng đao mà đi.