Cuộc sống còn phải tiếp tục, tố tụng còn phải tiếp tục chiến đấu, vẫn còn phải tiếp đón người nhờ vả.
Trước tiên Lương Thiển Thâm về nhà một chuyến, sạc pin cho di động, sau đó bật điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn như máy bay ném bom thả bom bùm bùm tới, kéo dài trong một thời gian. Có điều, đều là của Viện Viện và Tuyên Hồng, đa số là nhắn tin trong ngày hôm đó, còn có tin nhắn của Tiểu Bạch. Đoán chừng những người khác có muốn hỏi chuyện kết hôn của bọn họ cũng sẽ không hỏi bên phía cô, có lẽ hẳn những việc này đã sớm được Tân Tử giải quyết.
Về phần Tiểu Bạch, Thiển Thâm hiện tại không có tinh thần để ý đến anh ta, cô tức giận đến mức thật sự không muốn nói chuyện với anh ta.
Thiển Thâm tự mình lái xe đi đến công ty luật, vừa đi vào công ty, tất cả người trong công ty dường như đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng về phía cô, đầu tiên cô sửng sốt, không kịp phản ứng khó hiểu tại sao ánh mắt của mọi người lại nhiệt tình như vậy, sau khi phản ứng khôi phục lại, đã bị mấy đồng nghiệp bao vây xung quanh.
“Tiểu Lương a.” Ánh mắt của sếp trưởng tại sao nhìn qua lại lóe lên sáng ngời như vậy, khiến cho cô cảm thấy sợ nổi da gà.
“A, Thiển Thâm, nhẫn kim cương của cô trông khá lớn đó, bao nhiêu ca-ra? Cô thật sự có thể dọa chết người a, thoáng cái đã tìm được một ông chồng lợi hại.”
Lương Thiển Thâm rất muốn bóp chết mấy cái tiếng thét chói tai lớn hơn bình thường ở bên tai cô, cả đám người đã từng này tuổi rồi vẫn còn thích cười toe toét lấy người khác ra đểu nói giỡn. Hình tượng của cô lúc này ở đây rất tệ, rất khó coi, đầu to người gầy, người khác tới cửa tìm luật sư nhìn thấy họ sẽ tưởng rằng mình vào nhầm sở cảnh sát đụng phải người bị tình nghi.
Có điều, nói thế nào thì bọn họ cũng đều là đàn anh đàn chị, Lương Thiển Thâm hít một hơi bình tĩnh lại, cười nói: “Anh ấy dấu tôi mua, tôi cũng không biết.” Nói đúng sự thật thôi, nhưng lọt vào trong lỗ tai của người khác liền biến thành đôi vợ chồng trẻ mới cưới tình cảm ngọt ngào.
Ở bên kia, sếp trưởng đại nhân đang bày ra bộ dạng sát thủ trên công đường đánh đâu thắng đó mỉm cười từ từ hỏi han: “Cái cô này, cớ sao không mời chúng tôi. Nói, vì sao trong số chúng tôi không có một ai, không có một người nào nhận được thiếp cưới?”
Bởi vì thiếp mời không phải do tôi phát.
Thiển Thâm rất muốn nói như vậy, nhưng không thể nói như vậy.
Cô cố tình làm ra một bộ dạng thật vô tội thêm một chút hoảng sợ: “Tôi vốn muốn cho mọi người một điều bất ngờ, cho nên bảo anh ấy phát thiệp mời cho cả công ty cuối cùng, nhưng mà không biết tại sao trong quá trình thực hiện lại có sai sót, khi tôi ở hội trường hôn lễ mới phát hiện không nhìn thấy mọi người, khi đó có gọi điện thông báo cho mọi người cũng không còn kịp rồi. Làm sao tôi có thể quên mọi người được, hơn nữa mọi người mà đi có phải tôi thu thêm được nhiều tiền phong bì hay không.”
Không biết vẻ hoảng sợ này có thể lừa gạt được đám người kia hay không, cho nên, Thiển Thâm nhanh chóng thêm vào một câu: “Tối thứ sáu, bồi thường cho mọi người, đến nhà của tôi chơi đi, ừm… Lần này là liên hoan nhỏ, đặc biệt mời mọi người.”
Mọi người lập tức bị những “lời ngon tiếng ngọt” và nụ cười của Lương mỹ nữ thu phục, họ thu hồi lại bộ dạng khởi binh vấn tội trên nét mặt bắt đầu nghiêm chỉnh chúc cô tân hôn vui vẻ, thao thao bất tuyệt nói với cô nên tìm một nơi thật tuyệt vời hưởng tuần trăng mật, không cần phải chịu khổ như vậy, lại tò mò xem rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể thu phục được nữ hoàng ngành tư pháp, khiến cho cô cam tâm tình nguyện khoác lên mình tấm áo cưới gia nhập hàng ngũ những người phụ nữ đã có chồng, quá nửa phải là một người đàn ông tuyệt hảo anh tuấn tiêu sái phi phàm tài giỏi có nhiều tiền, nếu không làm sao có thể lọt vào mắt của Lương mỹ nữ. Mấy năm nay bọn họ thấy nhiều rồi, những người đàn ông theo đuổi Lương Thiển Thâm có thể xếp thành hàng dài từ phía đông đến phía tây thành phố, người tốt xấu thế nào cuối cùng đều có kết cục giống nhau – bị nốc ao. Thường Đại Đầu cuối cùng tổng kết phát biểu một câu: “Đến ngày nào đó nhất định phải đi chúc mừng người thắng lợi cuối cùng.”
Thật không dễ dàng mới có thể đem đám đại luật sư huyên náo này mời từng người về chỗ ngồi của mình một, Thiển Thâm cảm thấy phía sau lưng áo sơ mi của mình cũng bắt đầu ướt. Tối hôm qua căn bản cô không ngủ, hiện tại lại bị hành như vậy, dấu hiệu đau đầu đã muốn xuất hiện. Lúc đi qua bàn làm việc thực tập của Gia Ny theo thói quen cô nói một câu: “Pha cho tôi ly cà phê, càng đậm đặc càng tốt…”
Nói hơn một nửa mới phát hiện tình hình không ổn, sắc mặt Gia Ny có vẻ hơi âm trầm, một đôi mắt trong trẻo đang nhìn cô, không có vui sướng và thân thiết như bình thường, Thiển Thâm nhớ lại, hình như vừa rồi cô ấy cũng không có đi theo nổi điên cùng đám người kia.
“Cô, đến phòng làm việc của tôi.”
“Hôm nay tôi rất bận.” Gia Ny cúi đầu lật xem tài liệu, lần đầu tiên đối nghịch với Lương Thiển Thâm.
Thiển Thâm bước đi hai bước rồi lại lùi trở về, cũng không giận: “Không cần phải cáu kỉnh với tôi, có điều gì không cần giấu ở trong lòng, cứ nói thẳng với tôi.”
Gia Ny cúi đầu làm mặt lạnh như đang dỗi đi theo Thiển Thâm vào trong văn phòng.
“Được rồi, nói đi.”
Tâm tư Lương Thiển Thâm vốn không tinh tế, nhưng trong mấy năm nay nhất là từ khi trở thành luật sư cũng có qua lại giao thiệp với những người tinh tường ranh mãnh, đương nhiên cũng biết được cách kiểm tra phản ứng của người khác một cách khôn khéo.
Lương Thiển Thâm đánh giá Gia Ny, muốn tìm từ trên người cô ấy thấy một chút bóng dáng của Tân Tử, nhìn kĩ mới phát hiện ra bộ dạng hai anh em nhà này không quá giống nhau, có lẽ một người giống bố, một người giống mẹ. Tân Tử mắt một mí, làn da rất trắng, ngũ quan có vẻ hơi gầy yếu, may mà mũi của anh ta còn gỡ gạc lại một chút, diện mạo của anh ta cũng không phải là liếc mắt một cái là có thể nhớ kĩ, Thiển Thâm đã sớm biết rằng bộ dạng của anh ta không phải quá dễ nhìn, nhưng cố gắng thì cũng tàm tạm. Có điều, màu da Gia Ny hơi tối, nhưng bộ dạng lại rất được, khuôn mặt không quá gầy như mặt tân Tử, rất có da có thịt.
Một lúc lâu, Gia Ny mới buồn bã mở miệng; “Tôi không ngờ là chị.”
Thiển Thâm không hiểu: “Cái gì?”
Gia Ny đã nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, một tia tức giận ở trong lòng bùng lên, xem ra khuôn mặt xinh đẹp ngày bình thường để cho người ta nhìn mãi không chán hôm nay tại sao lại làm cho người ta cảm thấy chán ghét, một chút vẻ mặt vô tội hồn nhiên không biết gì ở trong mắt Gia Ny lại càng đáng giận hơn.
Vẻ mặt Gia Ny đau khổ nói: “Tôi vẫn luôn rất căm hận cô gái năm đó đã làm tổn thương anh trai tôi như vậy… Tôi ngàn vạn lần không ngờ người kia lại là chị, chị cũng biết sau khi chị đi, anh của tôi đem tất cả tự tôn của mình so với cái gì cũng đều nặng hơn người khác…”
Cô không muốn nói tiếp nữa, đem bộ dạng bi thảm của anh trai nói ở trước mặt người này, chẳng phải là chỉ vì trong lúc tức giận mà cô tiêu diệt hết uy phong của anh trai sao. Lần này Tân Tử kết hôn là một chuyện mà ngay cả cô đến ngày hôm đó mới được biết, nếu đổi lại là người khác, cô nhất định sẽ khóc rống lên không cho anh trai cưới, nhưng mà người kia không ngờ lại là Lương Thiển Thâm mà cô sùng bái, việc này khiến cho cô phải chịu đả kích. Cho nên cô thấy mơ hồ, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thiển Thâm thấy mừng vì tuy rằng vẻ mặt của Gia Ny đau khổ tức giận, nhưng không có căm hận muốn rút da lột gân cô.
Tân Gia Ny phát hiện ra Lương Thiển Thâm cũng không có biểu lộ vẻ áy náy hối hận gì, giống như đang nghe cô giảng giải về một món đồ bình thường không có chuyện gì liên quan tới cô ấy, cô nhất thời hết sức không chịu được để anh mình bị thiệt thòi: “Lương. Anh trai tôi đối với tôi mà nói chính là người thân nhất, tôi không hi vọng nhìn thấy anh ấy đau lòng khổ sở, tôi quyết không cho phép chị tiếp tục làm tổn thương anh ấy. Nếu không, tôi mà biết… sẽ không bỏ qua cho chị.”
Nghe ra không có chút lực uy hiếp gì, giống như là một đứa bé đang gào khóc không cam lòng hơn.
Lương Thiển Thâm rất muốn cười, thầm nghĩ: Tiếp tục làm tổn thương? Yên tâm đi lần này anh trai cô nhất định có chuẩn bị mới đến, gặp nguy hiểm không phải anh ta mà là tôi.
Nhưng mà cô không thể cười, nếu bật cười nhất định sẽ thật sự chọc giận đứa nhỏ này. Tình cảm của anh em Tân Tử rất sâu đậm, cô hiểu rõ.
Thiển Thâm ngồi ở trên ghế ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi Gia Ny: “Em cảm thấy tôi là một người như vậy sao? Chỉ dựa vào việc em đã làm việc chung một năm với tôi.”
Gia Ny do dự một hồi, quan sát khuôn mặt ôn hòa của Lương Thiển Thâm từ trên xuống dưới, không quá bằng lòng nói: “Mặc dù có lúc làm việc hơi chút cực đoan, nhưng đối xử với người khác không tệ, làm việc với chị cũng rất thoải mái.”
“Vật là được rồi, chúng ta có thể tiếp tục duy trì quan hệ như vậy không? Tôi không hi vọng có chuyện gì khác tạo thành mâu thuẫn giữa chúng ta.”
“Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới trước kia chị đối xử với anh trai tôi như vậy…”
“Gia Ny.” Thiển Thâm ấm giọng ngắt lời cô: “Chuyện quá khứ, tôi không muốn nhắc lại nữa. Huống chi, huống chi đoạn quá khứ kia đối với mấy người chúng ta mà nói đều không phải là chuyện gì vui muốn nhớ lại.”
Gia Ny nhìn khuôn mặt bình thản của Thiển Thâm ở trước mặt, con ngươi trong suốt như nước trơn tuột chảy vào làm cho người ta yên lòng. Thật ra, đến bây giờ cô cũng không còn muốn quá tin rằng người phụ nữ trước mắt mà cô sùng kính yêu quý này lại chính là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia, cô còn từng muốn nối dây tơ hồng giữa cô ấy với anh trai của mình.
“Anh của tôi, đã tha thứ cho chị?”
Lúc này Thiển Thâm mới nở một nụ cười, ra vẻ thoải mái nói: “Chuyện này, em chỉ có thể hỏi anh trai của em.”
Tuy rằng, cô đã biết đáp án.
Tảng đá trong đầu Gia Ny không phải nói thả xuống liền thả xuống được, Thiển Thâm cũng không ép cô ấy. Cô đi tới cửa, chầm chậm mở cửa, rồi lại không nhịn được quay đầu lại. Thiển Thâm dường như có thể dự đoán được cô ấy sẽ hành động như vậy, tư thế ngồi ở trên ghế cũng chưa từng thay đổi.
“Còn chuyện gì à?”
Trong lòng hơi hoảng, Gia Ny đứng thẳng lưng nói: “Năm đó, thật sự chị đã phản bội anh của tôi?”
Hai tay Thiển Thâm đan vào nhau từ từ xiết chặt lại, máu đang lạnh lẽo chảy dưới làn da, hàng lông mi dài giống như cánh bướm đang muốn bay lên từ từ hạ xuống, che lấy đôi mắt rung động lòng người kia, bên môi cô nở nụ cười như đã được định sẵn.
“Đúng vậy.”
Không muốn phủ nhận điều gì, cứ nói sự thực, sự thật chính là như vậy.
Ngay sau đó cô nghe được tiếng đóng cửa nặng nề.
Ở trong yên tĩnh, Thiển Thâm lặng lẽ ngồi đó, không có một chút ham muốn gì với đồng hồ sơ vụ kiện kia. Mà bất thình lình tiếng chuông tin nhắn lại vang lên trong không gian im lặng làm cho người kia lập tức giật mình kinh hãi.
“Tôi đi công tác.”
Thiển Thâm hiểu rõ, kí tên là vị nào, Thiển Thâm không cần nhìn cũng đoán được.
Thiển Thâm cầm điện thoại ném qua một bên, một mình nghĩ lại không khỏi bật cười, kết hôn mới ba ngày, chú rể liền bỏ mặc cô dâu, dặn dò cho một câu bốn chữ mà lại dùng phương thức nhắn tin gián tiếp để thông báo.
Tiếp theo, không cần đến ba phút, lại bay tới tin nhắn tiếp theo: “Có thể cần ba bốn ngày.”
Được rồi, bây giờ tổng cộng là một lời dặn dò mười chữ cái.
Mặc kệ như thế nào, cô đành tự nhắc nhở mình cả mười lần: “Không sao cả, Lương Thiển Thâm, đây vốn cũng không phải là một cuộc hôn nhân bình thường.”
Nhưng mà, trong lòng vẫn cảm thất rất khó chịu, thực sự rất khó chịu, một chút khó chịu và chua xót ở trong lòng, ruột gan rối bời nhưng thật sự lại không thể để cho mình có thể trút hết ra ngoài.
Giống như là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, Tân Tử gọi điện cho cô, lại không thể nói hai câu dỗ ngon dỗ ngọt người ta. Trong lòng Thiển Thâm rất tức giận, lại càng khó chịu hơn, giống như không được chồng mình coi trọng, nhưng sau đó cô lại hiểu điều này chẳng qua là do Tân Tử không giỏi biểu hiện bằng lời nói, anh ta rất sốt ruột, nhưng mà càng sốt ruột anh ta lại càng không biết nên giải thích với Thiển Thâm như thế nào.
Hiện tại anh ta cũng không cần giải thích, nhưng câu nói đơn giản như vậy giống như trước kia lại khiến cho Thiển Thâm đã tĩnh lặng tám năm nay không thể kiềm chế được thấy co rút đa đớn.
Cô bắt đầu lo lắng rằng mình không có cách nào có thể kiên trì, kiên trì cho đến khi anh ta chấm dứt trả thù, có lẽ cô sẽ gục ngã ở nửa đường mất.