Lương Thiển Thâm cùng Trang Thanh Hứa ngồi gần nhau nhất, đương nhiên càng lúc càng chơi thân với nhau. Hai người một thì xinh đẹp, một thì khôi ngô tuấn tú, ngồi cùng một chỗ cười cười nói nói thật sự là một phong cảnh đẹp hiếm thấy. Nói như thế, kỳ này thật sự Lương Thiển Thâm ngoan hơn rất nhiều, ít nhất cũng không thấy cô ấy đi cặp kè với ai.
Có điều, so sánh với tình hình hiện tại, có lẽ không đầy mấy ngày nữa cô ấy lại muốn triển khai tình yêu mới.
Tân Tử từ cửa tiến vào, trong tay đang cầm một chồng bài kiểm tra tiếng Anh. Kết quả bài kiểm tra ngày hôm qua đã xuất hiện rồi, cô giáo tiếng Anh thật sự vô cùng chịu khó. Thiển Thâm thông thường không thèm để ý đến thành tích của mình, cho nên, kiểm tra hay không kiểm tra đối với cô mà nói chỉ là cùng một chuyện. Thi tốt cũng như thi không tốt, thi được tốt thì nhất định “ông già” ở nhà kia sẽ tươi cười rạng rỡ, cô không thích nhìn thấy ông ta vui vẻ, ông ta bị cô chọc cho tức chết cô mới có thể cảm thấy vui vẻ.
Một tờ bài thi mang theo đầy nét gạch chéo màu đỏ bay xuống trước mặt Lương Thiển Thâm, Thiển Thâm ngẩng đầu, Tân Tử đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu nói với cô: “Cô Trương bảo cậu đến giờ tự học mang theo bài thi đi tới văn phòng của cô ấy.”
“Tôi là người thấp nhất lớp?” Thiển Thâm đưa mắt nhìn điểm, 46 điểm.
“Tôi không rõ lắm.” Tân Tử do dự một chút, nói trấn an: “Bài kiểm tra lần này cả lớp làm cũng không quá tốt, không nên lo lắng quá.”
Nhưng mà cô chưa từng lo lắng đến điều này: “Cậu được bao nhiêu?”
“Cậu ấy a, ngoại trừ phần văn viết bị trừ 3 điểm, những cái khác đúng hoàn toàn, cậu nói xem cậu ấy được bao nhiêu điểm.”
Tân Tử còn chưa kịp trả lời, Trang Thanh Hứa liền từ phía sau cậu ta xông tới trước một bước trả lời cho Thiển Thâm: “Thiển Thâm, cậu được bao nhiêu? Lần này kiểm tra tôi không cao lắm, chỉ có 92 điểm (tối đa 120 điểm).”
Lương Thiển Thâm không đồng ý đem bài thi hươ hươ trước mặt cậu ta: “Bằng một nửa của cậu.”
Xem ra quan hệ của bọn họ rất tốt, Tân Tử phát hiện Tiểu Trang đã gọi Lương Thiển Thâm là Thiển Thâm, mà Lương Thiển Thâm cũng không có phản đối.
“Uhm… không sao, lần sau thi tốt là được.” Thang Thanh Hứa e rằng đã bị số điểm này làm cho kinh hãi, nói chuyện đã không còn trôi chảy như trước.
Thiển Thâm tùy tiện đem bài thi cuộn lại, hướng về phía hai người bọn họ khoát khoát tay: “Tôi đi đến chỗ Trương tiểu thư.”
“Tôi tưởng, nữ sinh học tiếng Anh không phải rất nhẹ nhàng sao? Tại sao lần nào Thiển Thâm làm bài thi cũng không tốt.” Nhìn theo Lương Thiển Thâm bỏ đi, Trang Thanh Hứa khoác lên bả vai Tân Tử kỳ quái hỏi.
Tân Tự đương nhiên lắc đầu: “Không biết. Có thể vì cậu ấy không thích tiếng Anh.”
Có điều, nếu cô ấy cứ tiếp tục như vậy đừng nói là thi vào trường cao đẳng, muốn tốt nghiệp cũng khó, Tân Tử bất đắc dĩ nghĩ.
Sau nửa tiết tự học trôi qua, Trương tiểu thư thản nhiên từ cửa chính tiến vào, Thiển Thâm đi theo phía sau cô ấy, trên mặt không nhìn ra được điều gì. Cô trở lại ngồi xuống ghế, lập tức ở bên phải có một tờ giấy ném tới. Cô liếc xéo mắt nhìn Trang Thanh Hứa một cái, mở tờ giấy ra: “Trương tiểu thư không có làm gì cậu chứ?”
Thiển Thâm không có viết thư trả lời, mà quay đầu lại dùng khẩu hình nói: “Cô ấy có thể làm gì tôi sao.”
Ngay sau đó nhìn thấy cậu bạn Tiểu Trang lộ ra vẻ mặt tươi cười thích chí.
Có đôi khi, làm học trò có nhiều lúc bất đắc dĩ như thế, Trương tiểu thư mang danh là trưởng bộ môn thế nhưng lại sử dụng nửa thời gian còn lại tiết tự học của bọn họ nói một nửa về bài thi, còn nửa bài còn lại đợi đến tiết tự học tối mai sẽ giảng tiếp. Cuối cùng, cô ấy gọi Tân Tử đi ra ngoài một chuyến, Tân Tử trở về, thầy chủ nhiệm như thường lệ dặn dò vài câu cuối cùng, cả lớp tan học.
Trang Thanh Hứa nhìn qua là có ý đang đợi Thiển Thâm, nhưng mà không thấy Thiển Thâm thu dọn cặp sách lại, vì thế chủ động tiến tới: “Không về sao?”
Thiển Thâm không ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn chằm chằm tờ bài thi đầy vết gạch chéo loang lổ, cầm bút nhẹ nhàng nói: “Uhm, Trương tiểu thư muốn tôi đem bài thi sửa chữa lại cho tốt.”
“Thật ác độc, cậu sẽ làm sao? Tôi có thể giúp cậu.” Trang Thanh Hứa khá sốt sắng muốn buông cặp sách xuống một lần nữa.
“Không cần, cậu trở về đi.” Hàng mi thật dài của Lương Thiển Thâm vừa nhấc hướng về phía trước, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Trang Thanh Hứa, Trang Thanh Hứa chỉ cảm giác tim mình đập chệch mất nửa nhịp.
Đúng lúc này, Tân Tử cầm bài thi đi đến bên cạnh bọn họ, cậu ta nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, cũng cảm thấy mình chen vào như thế này có chút xẩu hổ. Có điều, cũng may lúc này Trang Thanh Hứa lại khoác cặp sách lên che dấu sự mất mát ở trong lòng nói câu tạm biệt với Lương Thiển Thâm. Lúc này Tân Tử mới tiến lên phía trước ngồi xuống đối diện Lương Thiển Thâm: “Cô Trương muốn tôi giúp cậu học bổ túc.”
Lúc ở văn phòng Trương tiểu thư cũng từng nói với cô, để Tân Tử phụ trách đem thành tích của cô kéo lên đạt tới mức tiêu chuẩn. Thật ra, Thiển Thâm cũng rất thông cảm với Trương tiểu thư, cô ấy là giáo viên tiếng Anh giỏi nhất trong bảy lớp, nhưng mà cũng bởi vì Lương Thiển Thâm nên lần nào cũng kéo cô ấy tụt lại phía sau, thành tích trung bình của cả lớp bọn họ luôn thấp nhất trong bảy lớp tới một hai điểm.
Tân Tử thấy Lương Thiển Thâm đang ngẩn người, đưa tay quơ quơ ở trước mặt cô: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Thiển Thâm lấy lại tinh thần, nghĩ lại cũng trốn không thoát, với lại Tân đại lớp trưởng là một người nguyên tắc chăm chỉ không dễ dãi, cô vẫn nên nghe lời đi. Lúc giảng giải Tân Tử đặc biệt chú tâm, bắt đầu phân tích từ bài đầu tiên, điểm số của Lương thiển Thâm xem ra cũng là đoán mò mà được, chỉ ngẫu nhiên lựa chọn đáp án, những chỗ khác phải viết lách đều để trống, cho nên cậu ta cũng không chỉ chọn đáp án giảng cho cô ấy, mà suy tính sẽ đem toàn bộ các bài tập giảng lại một lượt.
Lương Thiển Thâm không phải là một học sinh hiếu học, bởi vì lúc đi học cô cũng rất có thể không tập trung. Lúc này cũng không ngoại lệ, Tân Tử ngồi đối diện với cô, cậu ta đọc nhấn rõ phát âm từng chữ đặc biệt đúng tiêu chuẩn, cho dù là tiếng phổ thông hay là tiếng Anh, nhớ rõ học kỳ trước cậu ta tham gia cuộc thi hùng biện Tiếng Anh của toàn bộ học sinh trung học trong tỉnh giành được giải quán quân, Trương tiểu thư vì thế vô cùng hài lòng, giống như tất cả công lao này đều là của cô ấy. Lúc này, tân Tử đang cầm bút viết một dòng lên quyển sổ ghi chép của Thiển Thâm, lại vừa nói vừa viết xuống bên cạnh một dòng giải thích, cùng với phân tích đáp án. Thiển Thâm có chút say mê nhìn ngòi bút lướt nhanh của cậu ta, kiểu chữ lưu loát mạnh mẽ, ngòi bút sắc bén già dặn lão luyện, thật khó hiểu một người nhìn qua sạch sẽ như vậy lại có thể tài giỏi viết ra một hàng chữ có khí phách tiêu sái như thế. Lại nhìn đến trên mặt của cậu ta, tóc cắt ngắn, làm cho cả người càng tỏa ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, đeo kính mắt lên làm cho vẻ mặt có chút nhã nhặn như thường ngày, sống mũi thẳng tắp vạch một đường cong thanh tú, vô cùng phù hợp với bộ dáng sạch sẽ của một học sinh giỏi như cậu ta.
“Cho nên, đáp án câu này phải chọn A, không chọn B, hiểu chưa?”
Tân Tử nói nửa ngày, phát hiện ra người ngồi đối diện không có một chút phản ứng nào, cậu ta nghi hoặc đem tầm mắt từ trên vở và bài thi dời đi, lại nhìn thấy Lương Thiển Thâm đang trợn tròn nhìn cậu ta không hề chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra có chút mê mang.
Trên mặt Lương Thiển thâm không có bộ phận nào không xinh đẹp, có một số người cũng thuộc loại hình dáng ngũ quan rất xinh đẹp nhưng mà phối hợp với nhau liền chẳng ra gì, nhưng mà Lương Thiển Thâm lại thuộc một loại khác, ngũ quan đều rất hoàn mỹ, phối hợp với nhau lại càng toát ra vẻ hoàn mỹ. Mà hoàn mỹ trong hoàn mỹ nhất chính là ánh mắt của cô ấy, lúc không cười có chút hờ hững lạnh lùng diễm lệ, hàng lông mi màu đen giống như cánh bướm khe khẽ run lên, có thể vô hình giết người, nếu cô ấy cười rộ lên, điều đó lại là một cảnh đẹp khác, không phải là cái loại cười nũng nịu e ấp của mỹ nhân, mà là cảm giác cái đẹp linh động long lanh, xinh đẹp quyến rũ tuyệt đối không làm cho người ta thấy chán ngán, một đôi đồng tử sáng ngời giống như có thể hấp dẫn hồn phách người khác tiến vào trong đó.
Nhưng mà, lúc này ánh sáng trong mắt của cô ấy lại có vẻ có chút mờ mịt, loáng thoáng hàm chứa một chút gì đó khó có thể nói nên lời, chẳng qua đây là cảm giác trong nháy mắt, lúc Tân Tử chớp mắt rồi mở ra lại nhìn thấy vẻ mặt Lương Thiển Thâm như bình thường, biểu cảm mang theo một chút lười nhác tao nhã mê người.
“Lớp trưởng, có phải cậu đang vội hay không?”
Tân Tử hiển nhiên bị cô ấy nói trúng, giật mình một lát, khe khẽ gật đầu.
Tuy rằng Lương Thiển Thâm đi học không tập trung, nhưng mà cũng không phải cái gì cũng không để ý, cô phát hiện lúc Tân Tử đang giảng bài cho cô không dưới ba lần liếc về phía đồng hồ đeo tay trên cổ tay cô.
“Nếu đang vội thì hôm nay dừng lại tại đây đi.”
Dù sao cô nghe xong cũng như không nghe, cậu ta nói nhiều như vậy không phải lãng phí nước bọt hay sao.
Nhưng mà, trong lòng Tân Tử vẫn cố chấp xuất hiện ra ngoài: “Không được, cô Trương nói…”
Lương Thiển Thâm cũng không phải là người dễ đối phó, dường như ghét cậu ta dài dòng phất phất tay: “Cô giáo nói, cô giáo nói, cậu có thấy phiền hay không! Tôi không muốn nghe, ngày mai cậu giảng thêm cho tôi đi.”
Cô vốn là như thế này, lời nói thốt ra không biết nặng nhẹ. Cũng may Tân Tử quả thật có chuyện để ở trong lòng, cũng không có để ý đến thái độ của cô ấy ra sao. Cậu ta trầm ngâm một lát, nội tâm suy nghĩ rối rắm, cuối cùng nói: “Tôi đem bài thi cho cậu mượn, trước tiên cậu sửa chữa lại là được, ngày mai tôi sẽ đem những phần còn lại nói xong cho cậu.”
“Uhm.” Thiển Thâm đem hai bài thi để vào trong cặp, trong đầu đảo qua một vòng, đột nhiên hỏi: “Cậu ngẩn ra như vậy lại có việc gì gấp sao?”
Tân Tử nghĩ một chút thấy cũng không có gì không thể nói, vì thế nói: “Tôi muốn đi mua quà sinh nhật cho em gái của tôi.”
Thiển Thâm không chút suy nghĩ nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Tân Tử mất nửa ngày cũng không kịp phản ứng, đầu của cậu ta bình thường phản ứng tốt lắm, những bài kiểm tra khó khăn ở trước mặt cậu ta đều nhất định phải buông vũ khí đầu hàng, chỉ có điều, một câu này của Lương Thiển Thâm hiện tại khiến cho đầu óc của cậu ta quay mòng mòng hình như không thể nào giải thích nổi.
Lương Thiển Thâm nhìn thấy biểu tình cổ quái của Tân Tử, không hài lòng thúc giục nói: “Cậu có đi hay không đây? Đến lúc đó các cửa hàng đều đóng cửa, cậu đừng nói là do tôi làm hại cậu.”
Tân Tử và Lương Thiển Thâm, hai người hoàn toàn không ăn khớp, không thể nào hài hòa sánh vai đi dưới ánh đèn đường sáng rực rỡ.