Thế giới trong bàn tay xuất hiện trong nháy mắt, tinh thần của Thanh Linh mãnh liệt nhảy lên, liên hệ với tinh thần của Chu Báo: - Cẩn thận một chút, người này so với tưởng tượng của ta muốn khó đối phó hơn nhiều. - Hừ, ta chưa từng nghĩ hắn dễ đối phó!
Biến hóa nổi lên, Chu Báo lại không hề kinh hoảng, khoát tay, một đạo kiếm khí hắc hồng sắc từ đầu ngón tay bắn ra, hung hăng cắt lên đại thủ: - Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm!
Kiếm khí phong duệ vô bì, thế nhưng cắt lên kim sắc cự chưởng, dĩ nhiên lông tóc vô thương, nhưng lại khiến Tống Tử Phật cả kinh, liếc mắt liền nhìn ra Chu Báo thi triển ra dị thuật gì: - Ngươi dĩ nhiên lại biết môn dị thuật này, đáng tiếc, tu luyện cũng chưa đến nơi. Còn chưa có lĩnh ngộ ra Thông Thiên Kiếm Khí chân thân tinh túy. Cái này cũng tốt. Chờ ta bắt được ngươi, tra hỏi thần hồn của ngươi, đem pháp quyết của môn dị thuật này ép hỏi ra, cũng tăng thêm cho ta một đòn sát thủ!
Đang khi nói chuyện, cự chưởng bắt đầu hợp lại! - Không tốt!
Chưởng hợp lại, Chu Báo liền cảm thấy không gian bốn phía bị trói buộc, không gian quyền ý của hắn ở dưới cự chưởng bắt đầu tan vỡ. - Tiểu tử, để ta thôi hủy nhục thân của ngươi, rút ra thần hồn của ngươi, lại đoạt thê tử của ngươi. Cho ngươi xem ta cùng với nàng song tu, cướp đoạt Tiên Linh căn tiên khí của nàng đi, ha ha ha ha!
Thế giới trong lòng bàn tay.
Truyền thừa từ Thượng Cổ Phật môn Lôi Khoa Tự nhất mạch Vô Thượng thần thông, có thể trong bàn tay diễn hóa ra nhất phương thế giới, uy lực vô cùng.
Thế nhưng rất hiển nhiên, Tống Tử Phật tuy rằng nắm giữ môn thần thông này, nhưng không tinh thông. Bằng không cũng sẽ không đến nông nỗi như hiện tới mới vận dụng.
Chỉ là tuy rằng không tinh thông, Chu Báo trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp phá vỡ môn thần thông này của hắn: - Cự chưởng đã hợp lại, sẽ đem không gian quyền ý của hắn niết nát bấy.
Tống Tử Phật đắc ý cười: - Ha ha ha ha, tiểu tử, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên có thể đem ta bức đến một bước này. Bất quá, ngươi cũng chỉ có thể làm được một bước này, ha ha ha ha! - Ngươi cười thật sự là khó nghe đấy!
Đối mặt với môn thần thông này, đối mặt với không gian nghiền nát, Chu Báo cũng không có một chút kinh hoảng: - Thế giới trong bàn tay sao? Quả nhiên lợi hại!
Trong lúc nói, kim quang sau đầu hắn đại phóng, một hư ảnh đầu lâu thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, uy thế vô cùng khổng lồ từ trong hư ảnh kia tràn ra. Dĩ nhiên còn hơn cự chưởng đại vừa rồi vô số lần. - Ầm!
Hư ảnh đầu lâu hiện trong nhất phương không gian này hóa thành một cỗ đầu lâu đan lô cao tới vạn trượng, mãnh liệt từ trong hư không áp xuống. Giống như cự chưởng nghiền nát vừa rồi của Chu Báo. Trong nháy mắt cỗ đan lô này liền đem thế giới trong bàn tay kích phá. - Tiên khí? Điều đó không có khả năng, ngươi sao có được tiên khí?
Thoáng cái chấn vỡ thế giới trong bàn tay, Tống Tử Phật cùng Phật Đà rốt cục hiển hiện ra. Lúc này, kim thân Phật Đà của hắn tuy rằng vẫn đang lóe ra kim quang. Nhưng trên kim thân lại đầy vết rạn nứt, thủ chưởng của Phật Đà cái tay kia càng không nguyên vẹn, đầy đủ. Tại đầu lâu đan lô chấn động, năm ngón tay đã toàn bộ biến mất, lòng bàn tay cũng bị thủng một lỗ lớn. Truyện Tiên Hiệp Trà Truyện - Vì sao ta không thể có tiên khí?
Chu Báo lạnh lùng cười, thôi động đầu lâu đan lô, mãnh liệt hướng phía Tống Tử Phật đập qua.
Thế giới trong bàn tay biến mất, đan lô cao tới vạn trượng cũng tự nhiên cũng biến mất. Thế nhưng trong hiện thế, đan lô này cũng cao tới trăm trượng. Từ không trung đè thẳng xuống, điều này làm cho Tống Tử Phật căn bản là không thể chống đối. Phía dưới đầu lâu đan lô, cả không gian liền đã bị phong tỏa. Lấy thực lực của Tống Tử Phật căn bản là không thể phá vỡ phong tỏa không gian của tiên khí, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn đan lô đè thẳng xuống. Hét lớn một tiếng, thôi động chân nguyên pháp lực toàn thân, tại đỉnh đầu hình thành một vòng phật quang, nỗ lực chống đỡ. - Ngăn được sao?
Thấy Tống Tử Phật đỏ mặt lên chống đỡ, khóe miệng Chu Báo nhẹ nhàng nhếch lên. Đan lô kia đè thẳng xuống, đem Tống Tử Phật từ trên cao vạn trượng đánh xuống, nặng nề rơi trong Tích Lôi Sơn quần sơn. Từ mặt đất nhìn lên chỉ thấy trên bầu trời xẹt qua một cái, sau đó, một đạo xích sắc lưu tinh liền rơi xuống ở chỗ sâu trong Tích Lôi Sơn. - Ha hả, thực sự là không sai, một cỗ hoạt phật nhục thân a!
Chu Báo theo đan lô hạ xuống, thấy Tống Tử Phật bị đặt ở dưới đan lô, nét mặt tiếu ý liên miên.
Lúc này Tống Tử Phật đã mất đi vẻ kiêu ngạo lúc trước, cả người bao bọc trong một đoàn hồng vân, đỉnh đầu phật quang chớp động, gắt gao đính tại đầu lâu đan lô kia. - Tống Tử Phật, ngươi vừa nói cái gì, muốn cùng lão bà của ta song tu, còn muốn hấp thu Tiên Linh căn tiên khí của nàng, ta không có nghe lầm đi sao?
Chu Báo chậm rãi đi tới trước mặt Tống Tử Phật, đắc ý hỏi, nhìn thậm chí có vẻ tiểu nhân đặc chí. - Ngươi nhanh thả ta a...!
Lời còn chưa dứt, đan lô trên đỉnh đầu liền mạnh mẽ ép xuống dưới một cái, khiến hộ thân phật quang cùng hồng quang của hắn chấn đắc run run. - Thật đúng là một kẻ không thức thời. Thanh Linh, giao cho ngươi!
Một điểm tinh quang hiện lên, Tinh Thần Lượng Thiên Xích bay qua, một con ngân sắc Tri Chu do tinh quang cấu thành chậm rãi bò đến mặt đất, bắt đầu hướng Tống Tử Phật đặt ở dưới đan lô bò qua.
Lúc này, coi như là Tống Tử Phật cũng ý thức được tình huống không đúng, hắn là Tán Tiên, một thân tu vi kinh thiên động địa, Linh Giác càng nhạy cảm, khi gặp phải loại sinh tử đại sự này, trong lòng đâu thể không có một chút cảm ứng đây?
Vừa nhìn đến con Tri Chu do tinh quang cấu thành này, tuy rằng không biết đây là cái gì, thế nhưng vô ý thức, hắn cảm giác được một cổ nguy hiểm thật lớn đến gần bản thân. Loại cảm giác này đã hơn hai nghìn năm không có cảm giác được. Cho dù là vài lần trước, hầu như bị người triệt để hủy diệt, chỉ có thể dựa vào ma thai huyết mạch lưu lại hồi sinh, cũng không có cảm giác nguy hiểm như vậy, đột nhiên dẫn tới sợ hãi thật lớn thiếu chút nữa làm tâm thần hắn tan vỡ. - Ngươi, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì, ta là một trong mười ba Hoạt Phật của Đại Luân Tự, Đại Luân Tự ta là một trong chưởng khống giả Tạo Hóa Kim Sách, ngươi nếu như dám đối với ta hạ độc thủ, nhất định chết không có chỗ chôn!
Hắn rít gào, rống giận, đe dọa, trong mắt chớp động vẻ sợ hãi.