- Đừng nói nhảm, bất kể là thi thể của ai, chỉ cần có thể tìm được, ngươi phát tài rồi.
Thanh Linh đã hưng phấn tới cực điểm, tính tình cũng trở nên vội vàng xao động, hiển nhiên, cũng không phải hứng thú với việc xem ai trong hai Đại Đế chiến thắng, điều làm hắn hứng thú chính là thi thể a.
Tiểu Báo Tử không nói gì, hỏa cầu màu vàng lại sáng lên lần nữa, tạo thành bảy đoàn hỏa cầu, bắt đầu xoay tròn, những nơi đi qua, kim thạch tiêu dung, rất nhanh, ở chung quanh thi thể độc thú đã mở ra một không gian lớn, nhưng đáng tiếc, sự thật chứng minh, mọi chuyện chỉ uổng công mà thôi.
Tiểu Báo Tử lại tốn thêm nửa canh giờ nữa, tạo thành một quảng trường trong mỏ, kết quả vẫn giống như trước, trừ thi thể độc thú ở giữa quảng trường ra, không còn thứ gì khác. - Thế nào, còn muốn tiếp tục không?
Tạo thành một cái quảng trường lớn như vậy, Tiểu Báo Tử cũng cảm thấy hơi mệt, mở miệng hỏi. - Không cần, thi thể đầu độc thú này bị Nghiễm Hàn Đại Đế thuận tay giết rồi quăng ở nơi này.
Trong giọng nói của Thanh Linh lộ ra chút thất lạc. - Xem ra vận khí của ngươi chỉ dừng lại ở đây rồi. - Một đầu Thượng Cổ độc thú, có thể làm cho Bách Độc Hàn Quang Chướng của ta tăng thêm uy lực, vận khí của ta cũng không tệ đâu.
- Trừ máu dư độc ở bên ngoài, đã bị Bách Độc Hàn Quang Chướng của ngươi hấp thu sạch sẽ ra. Tất cả đã bị Nghiễm Hàn Đại Đế đông cứng lại, phân giải tản ra, lại trải qua nhiều năm như vậy, độc tính trong máu đã yếu đi rất nhiều, độc tố còn bảo lưu còn rất ít, hạ độc người bình thường còn không chết, ngươi có thể trông cậy vào nó đạt được bao nhiêu chỗ tốt chứ. - Còn huyết nhục của độc thú thì sao?
Tiểu Báo Tử khó hiểu hỏi, trong ấn tượng của hắn, dị thú giống như vậy, có lẽ toàn thân đều là bảo vật. - Ta nói rồi, vật này bị Nghiễm Hàn Đại Đế đánh chết, ngươi cũng đừng mong từ đó kiếm tiện nghi làm gì.
Thanh Linh nói ra. - Nghiễm Hàn Đại Đế thật sự lợi hại như vậy sao?
Tiểu Báo Tử có chút lưu luyến nhìn pho tượng độc thú, trong ánh mắt lộ ra thần sắc tham lam không cần che dấu. - Không tin ta, có thể thử mà!
Thanh Linh đối với thái độ của Tiểu Báo Tử rất phiền não. - Bỏ đi, ngươi đã nói không có, chắc là không có rồi!
Tiểu Báo Tử lặng lẽ cười cười, nghe ra giọng nói của Thanh Linh có chút không thoải mái. - Thế nên làm gì bây giờ, hủy diệt cổ thi thể này, hay là còn cách giải quyết nào khác? - Dùng Cửu Long Thần Hỏa Tráo của ngươi a, sau đó lui xa một chút, tuy đã nhiều năm như vậy, nhưng thứ này do Nghiễm Hàn Đại Đế giết chết, cẩn thận một chút vấn tốt hơn. - Được rồi!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói ra, không chút do dự lui ra khỏi lỗ hổng của quặng mỏ, một hồi quang mang xích kim sắc chớp động, chín đầu Hỏa Long từ cương khí của hắn hiện ra, quấn vào một chỗ, đánh về phía thi thể độc thú.
Cửu Long Thần Hỏa Tráo đánh trúng thi thể độc thú, hỏa diễm của chín đầu Hỏa Long bắt đầu thiêu đốt, loại chuyện này Tiểu Báo Tử đã luyện tập rất nhiều lần, cho nên rất quen thuộc, nhưng rất kỳ quái, cho dù kim loại và núi đá bị đốt cháy, nhưng cổ thi thể này giống như kim tinh vạn năm, khó có thể đốt cháy, không chỉ như thế, sau khi bị Cửu Long Thần Hỏa Tráo thiêu đốt, trên thi thể độc thú xuất ra từng đạo hàn khí, ngăn cản ngọn lửa ở bên ngoài, mà hàn ý tràn ra lạnh thấu xương, hàn khí màu xanh da trời này thừ những hạt băng tinh phát ra.
Hàn ý lạnh thấu xương, nhưng hàn khí màu xanh da trời này chỉ có thể ngăn cản Cửu Long Thần Hỏa Tráo trong thời gian ngắn, Tiểu Báo Tử tin tưởng, chỉ cần nửa canh giờ, những hạt băng tinh nhỏ này sẽ bị hỏa diễm hòa tan, vấn đề là, những hạt băng tinh nhỏ này không chỉ lạnh thấu xương, hơn nữa còn làm cho hắn cảm thấy thập phần nguy hiểm, thời điểm này hắn mới phát hiện, Thanh Linh nói đúng, có lẽ trước kia hắn không cảm ứng cẩn thận, nhưng hiện tại, nếu như bảo hắn đến gần những hạt băng tinh này, đánh chết hắn cũng không dám.
Nguy hiểm, nguy hiểm cực độ!
Sau khi những hạt băng tinh này từ từ hòa tan, cảm giác nguy cơ trong lòng của hắn càng ngày càng đậm, trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo, chín đầu Hỏa Long đã ngừng phun lửa, ánh mắt hắn, từ từ híp lại, ngón tay khinh động, Cửu Long Thần Hỏa Tráo lập tức giải thể, hóa thành chín đầu Hỏa Long, quay quanh người hắn, cơ hồ cũng lúc đó, những hạt băng tinh màu xanh da trời đá hóa thành khí, tản ra như sương mù. - Lui, mau lui lại, đáng chết, gặp phải bẫy rập, đây là...
Thời điểm Thanh Linh ý thức được, thì đã muộn, Tiểu Báo Tử cảm nhận được một tia chấn động quen thuộc.
Chấn động không gian.
Giống như Lưỡng Giới Phân Cát, so với Tam Giới Tiểu Na Di, chấn động không gian này càng tinh tế tỉ mỉ hơn, càng thêm nhu hòa, thậm chí có thể nói, khéo đưa đẩy, khí tức này tràn ngập nghệ thuật.
Đúng, là khí tức nghệ thuật.
Tinh thể màu xanh da trời tách ra, biến thành sương mù, mà cổ sương mù này, tràn ngập ra xung quanh, liên kết cùng một chỗ, không gian chung quanh, giống như lớn lên, giống như co lại, Tiểu Báo Tử bị vây ở trong đó, bị sương mù dẫn dắt, đột nhiên lúc này, có hấp lực sinh ra.
Tiểu Báo Tử muốn chạy, nhưng mà, cho dù hắn có dùng toàn bộ sức lực, cũng không thể tránh khỏi lực lượng khó hiểu này. - Thanh Linh, nhanh nghĩ biện pháp, bằng không thì, ta sẽ bị hư không thôn phệ!
Rốt cuộc Tiểu Báo Tử cũng gấp gáp vội vàng, bởi vì hắn phát hiện, hắn đang ở trong không gian do sương mù tạo thành này, cổ hấp lực không lồ kia làm cho Tam Giới Tiểu Na Di và Lưỡng Giới Phân Cát mất đi tác dụng, hắn thúc dục nội khí bản thể, cương khí, nội khí Ngoại Đan Hỏa Hồng Tình, thậm chí còn muốn sử dụng lực lượng Bích Du Kiếm và Kim Hi Ly Diễm Kính, nhưng hắn không thể vận dụng, trong nháy mắt này, đột nhiên hư không truyền ra lực lượng trói buộc khó hiểu.
Loại chuyện này, chưa bao giờ xảy ra, hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng đã sinh ra, cho dù hắn muốn phản kháng cũng không có quá nhiều tác dụng, điều duy nhất hắn có thể làm là cầu xin Thanh Linh giúp đỡ, đột nhiên, hắn nghĩ tới một người.
Trong ba đại Tông Sư của Bắc Nguyên, Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba!
Có lẽ, ngày đó thời điểm thằng này đối mặt với Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình, cũng không kém bao nhiêu so với trạng thái bây giờ. - Đừng kêu, gọi cũng vô dụng!
Âm thanh hời hợt của Thanh Linh vang lên. - Chuyện này có chút phức tạp, đây là một bẩy rập, nhưng tạm thời ngươi không có việc gì, ngươi cũng không nên phản kháng, bởi vì làm thế ngươi càng phiền muộn hơn.