- Ôi, đại nhân a, ngài có thể đến, ngài đến là tốt rồi, chuyện này có phiền toái, có đại phiền toái!
Thần sắc Chu sẹo hoảng sợ, vừa thấy được Chu Báo, giống như thấy được người tâm phúc. - Cái mỏ tinh thiết này có độc khí, lúc vừa tới đây ta không biết, phái người đi vào, nhưng mà vừa bước vào khu vực khai mỏ, chưa đi được mấy mấy bước đã ngã xuống, ta thử một lần, thiếu chút nữa cũng không về được, độc khí này vô hình vô vị, tác dụng rất nhanh, hiện tại ta cũng không biết nên làm sao bây giờ! - Độc khí?
Tiểu Báo Tử cảm thấy ngoài ý muốn. - Ta đi xem thử!
Tiếng nói vừa dứt, lại nhìn thấy hai đạo ánh sáng xanh xuất hiện. Xoay quanh thần thể của hắn, thân hình chớp động một cái, tiến vào khu vực khai thác mỏ, quả nhiên, thân thể của hắn vừa tiến vòa khu vực khai mỏ, liền cảm thấy Bách Độc Hàn Quang Chướng đã hấp thu điên cuồng. - Quả nhiên có độc.
Trong lòng của hắn thất kinh, không dám lãnh đạm, đưa tay tới phía trước, liền cuốn thợ mỏ và những người giữ gìn trật tự đô thị ra ngoài, một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chớp động, một đạo lưu quang từ thân thể của bọn họ chảy ra, đem tất cả kịch độc trong cơ thể của họ hút ra ngoài. - Đã giải độc cho bọn họ, mau gọi đại phu đến, nhìn xem thụ có bị vết thương trí mạng nào không, nếu như còn sống, thì đừng chậm trễ việc cứu chữa. - Vâng!
Chu sẹo gật đầu nói ra, bảo người thỉnh đại phu.
Quặng mỏ cũng không lớn, cũng không phải rất tĩnh mịch. Dù sao vừa mới khai thác không được bao lâu, cho nên không có cảm giác âm u ẩm ướt như những mỏ đã khai thác lâu ngày, mỏ này cũng không sâu, nhưng mà, đây là một mỏ giàu, cho nên, dù mới vừa khai thác không lâu, những tảng đá trên vách động phát ra hào quang bảy màu lấp lánh, thập phần xinh đẹp.
Chỗ sâu nhất quặng mỏ cũng chỉ mười trượng, cao không quá một trượng, vừa liếc nhìn đã thấy tất cả, trong chỗ sâu của huyệt động, trên thạch bích có chút không đúng, có một lỗ hỏng có một thứ chảy ra nồng nặc mùi dầu. - Đây là... Máu?
Mặc dù có con mắt cổ quái, có được thị lực biến thái, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì Tiểu Báo Tử cũng không rõ ràng lắm, cuối cùng là cái gì. - Hình như là một thi thể của yêu thú!
Tiểu Báo Tử nhìn kỹ thì cả kinh.
Hắn đã biết rõ độc khí vô sắc vô vị kia là từ thứ "Huyết dịch" này chảy, từ một bộ phận lộ ra khỏi thạch bích Tiểu Báo Tử nhìn thấy nếp uốn thô ráp của da lông, giống như da thằn lằn. - Lại đến gần một chút, ta phải xem cho rõ.
Âm thanh của Thanh Linh vang lên trong đầu, hết sức kích động. - Sẽ không phải là việc tốt chứ?
Vừa nghe được âm thanh của Thanh Linh, trong nội tâm Tiểu Báo Tử kích động. Liền đi vài bước, vọt tới trước thạch bích. - Thanh Linh, ngươi nhận ra thứ này sao? - Nhận ra, đương nhiên ta nhận ra, năm đó nó là một trong những con kéo xe Thất Độc Thú của Độc Long Đại Đế, không thể ngờ được, lại chết ở nơi này. Nguồn: http://Trà Truyện - Độc Long Đại Đế? - Thượng Cổ thời đại có một tên hỗn đản, thực lực cường đại biến thái và hỗn đản tới cực điểm, vì sao tọa kỵ của hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Thanh Linh nói thầm. - Mở cái thạch bích này ra, cho ta xem xem!
Tám đoàn kim sắc hỏa diễm lập tức xuất hiện ở chung quanh thạch bích, cơ hồ không tốn bao nhiêu thời gian, đã đốt thạch bích thành một cái đại động, nhưng mà, thi thể của con độc thú vẫn không bị chút tổn thương nào, trải qua thời gian ma luyện dài như vậy, trình độ khống hỏa của Tiểu Báo Tử, có lẽ đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Đem thân thể của độc thú lộ ra ngoài, sau đó lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại. - Cái này, thứ đồ vật quỷ quái này là độc thú.
Cái gọi là độc thú, chính là một con vật có hình dáng con ngựa, hình thể lớn hơn Liệt Mã bình thường gấp bốn lần, Toàn thân ngâm đen, làn da thô ráp, hình dạng xấu xí, thân thể chỉ còn lại nửa trên, nửa dưới đã biến mất không còn, từ miệng vết thương mà xem xét, giống như bị một lực lượng cực lớn xé toạc ra.
Rốt cuộc con độc thú này bị cái gì xé toạt ra mà thành bộ dạng như vậy. Tiểu Báo Tử nhìn miệng vết thương của độc thú trên thạch bích cũng không phải đều đều, tuy không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương vẫn phải lạnh mình, ẩn ẩn trong đó, ở chỗ nếp da uốn lượn còn lưu lại một chút hạt băng tinh màu xanh da trời, tuy hạt băng tinh màu xanh da trời này còn nhỏ hơn hạt gạo gấp mấy chục lần, nếu như không phải Tiểu Báo Tử có nhãn lực kinh người, đúng là không thể nhìn thấy dưới nếp da có những băng tinh này.
- Ahhh, Nghiễm Hàn Đại Đế, đầu độc thú này bị Nghiễm Hàn Đại Đế xé rách, ngươi xem, những hạt băng tinh này, chính đại khí của Nghiễm Hàn Đại Đế đông cứng lại thành huyền sương, ngươi đừng thấy chúng ít thì khinh thường, mỗi một hạt đủ để đông cứng cường giả dưới Thất phẩm, thậm chí một ít cường giả trên Thất phẩm không cẩn thận, sẽ bị đông cứng.
Khi Thanh Linh nhìn thấy rõ những hạt băng tinh màu xanh da trời đến người độc thú, hít sâu một hơi, nói: - Vì sao Độc Long Đại Đế lại chống lại Nghiễm Hàn Đại Đế, vì sao Nghiễm Hàn lại lưu thi thể độc thú lại đây, phải biết rằng, vài đầu độc thú này do Độc Long Đại Đế tốn hao rất nhiều tâm huyết mới luyện chế thành, Độc Long Đại Đế yêu quý chúng như tính mạng, bây giờ lại chết ở chỗ này, xem ra là Nghiễm Hàn Đại Đế ra tay! - Lại là Độc Long Đại Đế, lại là Nghiễm Hàn Đại Đế, thời Thượng Cổ có nhiều Đại Đế thế sao?
Tiểu Báo Tử cười nói. - Thượng Cổ bảy mươi hai đế, Độc Long Đại Đế và Nghiễm Hàn Đại Đế đều là một trong số đó, cũng chỉ có Nghiễm Hàn Đại Đế tự mình thi triển Nghiễm Hàn thần công mới có thể bảo lưu nửa cổ thi thể này lâu như thế.
Thanh Linh nói ra, lại bắt đầu hưng phấn. - Tiểu tử, nhanh, đào đi, nhìn xem có thể đào ra cái gì nữa, nếu có thể đào ra thi thể Độc Long Đại Đế, thì ngươi sẽ phát tài rồi. - Tại sao là thi thể Độc Long Đại Đế, mà không phải thi thể Nghiễm Hàn Đại Đế? - Nghiễm Hàn Đại Đế, ngươi muốn cái gì? Trong bảy mươi hai đế, thực lực hơn kém rất lớn, Độc Long Đại Đế bài danh bài danh thứ mười hai, Nghiễm Hàn Đại Đế bài danh thứ năm, hai người phát sinh xung đột, Độc Long Đại Đế thắng là cái chắc! - Vậy cũng không nhất định!
Tiểu Báo Tử vẫn còn có chút không phục, loại chuyện vượt cấp khiêu chiến, hắn tự mình trải qua rất nhiều lần, mà hắn không cho rằng mình tự đại đến mức cho rằng loại chuyện này, trừ hắn ra thì người khác không làm được.