Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 27

Hạ Nhạc biết được rất nhiều những chuyện cũ đã bị bám bụi bởi thời gian liên quan đến thời đại này đều là do mẹ cô nói cho cô biết.

Từ nhỏ Hạ Nhạc đã vô cùng tò mò về chuyện mẹ mình có một người chú bị mù.

Mẹ nói kể từ khi bà sinh ra thì nhà họ đã có một người chú luôn chăm sóc họ với đôi mắt mù lòa.

Tên của ông ấy là Lý Thăng, ông ấy sống ở nhà họ Lý cả đời mà không kết hôn, cũng chưa từng ra khỏi xã Tiêu Viên nửa bước tới tận khi qua đời.

Ông ấy biết đun nước, biết nấu cơm, biết cho gà cho vịt ăn, khi ở nhà có tranh cãi ông ấy sẽ luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ mẹ cô.

Đây là một người rất dịu dàng, rất bình tĩnh, ông ấy như là một luồng gió mát nhẹ nhàng lướt qua thế giới này nhưng cũng không thuộc về nơi trần gian ồn ào, cuối cùng ông ấy sẽ lại trở về nơi bắt đầu của bản thân.

Mà cả đời ông ấy chỉ trôi qua trong cái căn phòng nhỏ bé của nhà họ Lý

Ông ấy qua đời ở tuổi 46, vào năm mẹ của Hạ Nhạc vừa tròn 20 tuổi.

Không kịp gặp ông ấy lần cuối chính là tiếc nuối cả đời của mẹ cô.

Cả đường đi Hạ Nhạc cũng không có tâm trạng mà nói chuyện nữa.

Về đến nhà đã là nửa đêm canh ba.

Cả ngày hôm nay ba người đã sức cùng lực kiệt, thu dọn xong cũng vội vàng chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng là Hạ Nhạc cứ chạy, chạy mãi trên con đường đến nhà họ Lý.

Trên con đường núi nhỏ không một bóng người chỉ có cỏ dại trải rộng bốn phía, toàn bộ thế giới như chỉ còn lại mỗi mình cô.

Cô chạy bạt mạng nhưng con đường này lại như mãi mãi không có điểm cuối.

Hạ Nhạc ngừng lại, cảnh tượng quanh người bỗng nhiên chuyển thành con sông kia.

Cô sợ hãi lùi lại vài bước theo bản năng.

Sóng nước của dòng sông đột nhiên ào ạt đổ tới cuốn theo sóng lớn, trong nháy mắt đã bao phủ cả cây cầu.

Hạ Nhạc muốn mở miệng kêu cứu nhưng lại không thể kêu nổi tiếng nào, giống như cổ họng không thuộc về bản thân vậy.

Cô ấy không thể tự cứu mình.

Cũng không cứu nổi ai.



Nửa đêm Hạ Thiệu Hoa nghe thấy tiếng Hạ Nhạc nỉ non nức nở truyền đến.

Giấc ngủ của anh từ trước đến nay rất nông, vì thế anh ngồi dậy thắp sáng đèn dầu.

Dưới ánh đèn, bên kia là Hạ Thiệu Minh nằm sấp khò khò ngủ say, ở giữa bọn họ là Hạ Nhạc mặt nhăn như một tờ báo bị vò nát, trên trán trắng như tuyết thấm đẫm mồ hôi, rõ ràng cô đã chìm trong ác mộng.

Hạ Thiệu Hoa lau mồ hôi cho Hạ Nhạc rồi khẽ gọi: “Nhạc Nhạc?”

Lông mày Hạ Nhạc hơi giãn ra.

Hạ Thiệu Hoa nhớ lúc còn bé khi mẹ vẫn còn ở bên cạnh.

Khi đó anh đã 8 tuổi, biết chẻ củi, biết nấu cơm mà Thiệu Minh vẫn còn nhỏ ở trong lòng mẹ.

Đêm khuya khi Thiệu Minh khóc lóc ầm ĩ sẽ mẹ luôn ôm Thiệu Minh, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu mà dỗ dành từng chút một.

Trong miệng bà luôn là tiếng địa phương Hạ Thiệu Hoa nghe không hiểu nhưng khi nghe lại khiến người ta cảm thấy vô cùng yên bình.

Chỉ chốc lát sau là Thiệu Minh sẽ không khóc nữa.

Hạ Thiệu Hoa thường xuyên lẳng lặng nhìn mẹ và em trai, dần dần anh cũng được âm thanh này dỗ đi vào giấc ngủ.

Lấy lại tinh thần, Hạ Thiệu Hoa từ từ đặt tay lên người Hạ Nhạc, nhẹ nhàng vỗ người cô từng chút từng chút giống như mẹ làm lúc trước.

Lại nghĩ đến bài hát Hạ Nhạc thích ngâm nga, Hạ Thiệu Hoa suy nghĩ rồi cũng khẽ ngâm nga.

Giai điệu bài hát không chính xác nhưng giọng nói của anh trầm ổn lại lành lạnh giống như tuyết ngày xuân mới tan tạo ra sự ấm áp từ từ lan tỏa trong trời đất.

“Một con sông lớn sóng dài, gió thổi hoa lúa hai bờ sông, nhà tôi ngay trên bờ, nghe quen tiếng kèn người lái đò, nhìn quen buồm trắng trên thuyền…”

“Đây là Tổ quốc tươi đẹp, là nơi tôi lớn lên, trên mảnh đất rộng lớn này là ánh nắng rực rỡ muôn nơi…”

Anh nhớ rõ đêm hôm đó đã bảo Hạ Nhạc viết cho mình bài hát kia.

Anh vừa kinh ngạc vì cô còn nhỏ đã biết nhiều chữ như vậy, cũng vừa nhìn ca từ ở trong làn điệu khiến người ta phấn chấn yên tâm, nhìn ca từ khiến sự rung động trong lòng anh kéo dài thật lâu.

Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Hạ Nhạc lại thích bài hát này như vậy.

Quay trở lại hiện thực, Hạ Nhạc trong vòng tay anh cũng ngừng nói mớ, vẻ mặt trở lại như thường.

Tiếng thở của cô vang lên một cách ổn định, sự yên tĩnh trở lại vào ban đêm.

Hạ Thiệu Hoa lẳng lặng nhìn Hạ Nhạc.

Cô mặc quần áo của Hạ Thiệu Minh, quần áo buổi tối bị rách khi ngã đang để ở một bên, trên quần áo có thêm vài miếng vá mới Hạ Thiệu Hoa khâu lúc cô vừa ngủ.

Mà lúc Hạ Thiệu Minh về nhà thấy Hạ Nhạc tặng quà sinh nhật là một chiếc quần mới thì vui tới nỗi nhất định phải mặc vào đi ngủ.

Thật lâu sau Hạ Thiệu Hoa mới khe khẽ thở dài.

Đèn dầu đã tắt.



Mấy ngày gần đây Hạ Nhạc mặc quần áo Hạ Thiệu Hoa tự tay may vá, tâm trạng cũng dịu đi không ít.

Chỉ là số lần gặp Lý Húc cũng ít đi.

Thỉnh thoảng nhìn thấy sẽ luôn thấy vẻ mặt cậu ta u sầu, vẻ mặt này không giống bộ dạng lúc trước của đối phương.

Khi Hạ Nhạc chào hỏi cậu cũng chỉ lúng túng gật đầu.

Hạ Thiệu Minh gọi cậu chơi bóng rổ cậu cũng lắc đầu từ chối.

Lý Khiết nhìn thấy cậu như vậy cũng chỉ có thể đứng từ xa thở dài.

Trên đường tan học, bởi vì đầu gối Hạ Nhạc bị đau nên cũng đi chậm hơn bình thường rất nhiều.

Lý Khiết biết cô bị thương nên cũng kiên trì mỗi ngày đợi cô tan học về nhà.

Hạ Nhạc luôn dừng chân trước cửa nhà Lý Húc một lát.

Trái bưởi trên cây bưởi đã to thêm một chút, nhưng số trái hỏng cũng không ít.

Lý Khiết và cô lẳng lặng đứng nhìn.

Họ nhìn về phía căn phòng kia, nhà họ Lý bình yên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Có một hai lần Hạ Nhạc nhìn thấy mẹ Lý Húc ôm Lý Thăng ra phơi nắng trước cửa, dưới ánh mặt trời là khuôn mặt tang thương lặng lẽ rơi nước mắt của người phụ nữ.

Hạ Nhạc chỉ nhìn một cái rồi yên lặng rời đi.

Mấy ngày nay Hạ Thiệu Hoa vẫn như thường.

Hạ Thiệu Minh vẫn chăm chỉ cố gắng luyện bóng.

Càng lúc càng đến gần ngày giải đấu trên trấn diễn ra, đến lúc đó trên trấn sẽ có bốn đội từ các trường học khác nhau tham gia, Hạ Thiệu Minh tuy rằng vô cùng tự tin nhưng cũng không dám lười biếng chút nào.

Chỉ là mỗi ngày khi cậu luyện bóng trở về sẽ thấy Hạ Nhạc rầu rĩ không vui ngồi ở trên ghế ngẩn người.

Điều này làm cho Hạ Thiệu Minh thấy không quen.

“Nhạc Nhạc, cậu đang nghĩ gì vậy?” Hạ Thiệu Minh cất bóng rổ yêu quý của mình đi rồi ngồi bên cạnh Hạ Nhạc hỏi han với vẻ mặt tò mò.

Hạ Nhạc lấy lại tinh thần nhìn về phía Hạ Thiệu Minh, con ngươi trong vắt của chàng trai như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đáy.

Cô miễn cưỡng cười cười: “Đang nghĩ xem các cậu có thể giành được hạng nhất hay không.”

“Ôi!” Hạ Thiệu Minh tự tin vỗ ngực: “Cậu không cần lo lắng, tôi cam đoan sẽ giành hạng nhất cho cậu xem.”

Sau khi nói xong, Hạ Thiệu Minh cũng nâng cao yêu cầu hơn đối với bản thân.

Mấy ngày tiếp theo mỗi ngày cậu đều chạy về nhà với cái đầu đầy mồ hôi.

Thường xuyên khiến Hạ Nhạc cau mày ghét bỏ mùi mồ hôi trên người cậu.

Chẳng qua cũng may quần áo cậu thay không ít.

Nhưng lại nhất định phải mặc chiếc quần mới mà Hạ Nhạc mua cho để khoe khoang với mọi người, nhiều ngày như vậy cũng không nỡ cởi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến ngày thi đấu trên thị trấn.

Người ta sẽ bốc thăm vào sáng sớm để quyết định xem hai đội nào đấu với nhau, sau đó mỗi đội sẽ có một trận đấu vào buổi sáng và buổi chiều rồi chọn ra hai đội chiến thắng.

Ngày hôm sau hai đội chiến thắng sẽ tiến vào trận chung kết, đội thắng cuối cùng sẽ là quán quân trận bóng rổ lần này.

Hạ Nhạc hẹn Lý Khiết và Lý Húc cùng đi xem trận đấu nên mới sáng sớm Lý Khiết đã đến cửa nhà họ Hạ chờ Hạ Nhạc.

Khi hai người gặp mặt cũng đồng thời hỏi đối phương cùng một lúc.

Lý Khiết: “Thiệu Minh đâu?

Hạ Nhạc: “Lý Húc đâu?

“Anh họ nói không đi…” Lời nói của Lý Khiết còn có chút tiếc nuối.

Hạ Nhạc hiểu rõ bèn nói: “Thiệu Minh đi làm quen với sân bóng từ sáng sớm rồi, chúng ta đi thôi.”

Vừa nói xong đã thấy Hạ Thiệu Hoa từ trong phòng đi ra.

“Đi thôi.”

Họ vốn tưởng rằng bản thân đã dậy rất sớm nên không nghĩ tới chuyện mình vừa đến sân thì hai đội đã rút thăm xong.

Sân bóng rổ của trường học trong trấn lớn hơn gấp đôi so với trường tiểu học ở xã Tiêu Viên, tất cả đồ dùng đều là đồ mới tinh, khán phòng cách sân vận động không xa và nằm trên một con dốc để tất cả khán giả có thể nhìn rõ mọi thứ trên sân.

Tại đây người đông nghìn nghịt, thậm chí còn có chiêng trống nên rất náo nhiệt.

Hai mắt Lý Khiết tỏa sáng nhìn cảnh tượng trước mắt, sau khi quay đầu mới phát hiện hai người nhà họ Hạ bình tĩnh đến khác thường, cô ấy cố gắng thu lại vẻ tươi cười, không để cho bản thân nhìn như người chưa từng trải đời.

Trận đấu của Hạ Thiệu Minh được sắp xếp vào buổi chiều.

Nhìn thấy ba người cùng đến xem, Hạ Thiệu Minh cực kỳ ngạo mạn, vui đến mức mở cờ trong bụng, phải chen vào giữa ba người rồi cùng nhau xem trận đấu buổi sáng.

Các đồng đội của cậu cũng lần lượt đi lên, họ ngồi vây xung quanh với nụ cười tinh nghịch.

Hạ Nhạc nhìn một vòng xung quanh mình, tới khi không thấy cô Hà và Hà Băng Băng đứng dậy nói: “Mọi người xem trước đi.” Nói xong chạy thẳng ra ngoài sân bóng.

Từ sân bóng đi ra, dọc theo đường đi tới nhà họ Hà mà Hạ Nhạc cũng không gặp được cô Hà.

Hạ Nhạc đứng ở trước cửa nhà họ Hà, bỗng cô nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại trước cửa.

Ở thời đại này có thể có xe cũng không phải người bình thường.

Hạ Nhạc đang muốn quay đầu đi về thì bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

“Cô giáo Hạ!”

“Cô giáo Hạ, cháu tới rồi!” Cô Hà đứng ở trước cửa nói xin lỗi: “Thật ngại quá, ba của Băng Băng đột nhiên trở về nên nhà cô chưa kịp đi xem thi đấu cùng cháu. Đúng rồi, không phải anh trai cháu tham gia thi đấu sao, bắt đầu thi đấu chưa?”

“Thời gian thi đấu của anh ấy là buổi chiều, buổi sáng tạm thời còn chưa đến phiên bọn họ. Cô Hà, nếu mọi người bận thì cháu về sân bóng trước.”

“Được.” Cô Hà hơi ngượng ngùng nói: “Vậy buổi chiều cả nhà cô lại qua, đến lúc đó lại tìm cháu, thật sự là làm phiền cháu quá.”

“Không phiền.” Hạ Nhạc cười lắc đầu nhìn về phía Hà Băng Băng vừa mới tỉnh ngủ.

Khi cô trở lại sân bóng vừa hay bên trong có một đội ném vào bóng.

Tiếng vỗ tay như sấm truyền ra ngoài sân thi đấu, người qua đường đi ngang qua cũng tò mò quay đầu nhìn vào bên trong.

Trong nháy mắt Hạ Nhạc lại cảm thấy hoảng hốt ngỡ như mình đã trở lại sân trường thời hiện đại.

Cô đi đến chỗ ngồi, Hạ Thiệu Minh đang líu ríu hò hét cùng đồng đội về trận đấu diễn ra trên sân bóng, thỉnh thoảng còn huýt sáo một cái.

Thấy Hạ Nhạc trở về, Lý Khiết ân cần đưa tay tới cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hạ Nhạc.

Nhiệt độ ấm áp truyền đến lòng bàn tay, Hạ Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua Lý Khiết.

Cô ấy nháy mắt vui vẻ.

Hạ Nhạc lại nhìn Hạ Thiệu Hoa.

Anh lẳng lặng ngồi ở đó giống như bản thân chỉ là một cái bóng hòa vào trong bối cảnh sân bóng.

Không biết anh có hiểu cách chơi bóng rổ hay không.

Bởi vì Hạ Thiệu Minh thích cho nên anh mới đến xem.

Không chỉ có mỗi một chuyện này, nếu như điều kiện cho phép thì bất cứ chuyện gì, chỉ cần Hạ Thiệu Minh muốn là anh đều sẽ làm được.

Hạ Nhạc hiểu anh.

Cô là người lớn lên bên cạnh anh từ nhỏ.

Cho dù anh không nói gì thì cô cũng có thể hiểu thấu nội tâm của anh.

Giống như từ trước tới nay, anh cũng là người hiểu Hạ Nhạc nhất.