Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 26

Hạ Nhạc lôi Lý Húc chạy thật nhanh trên con đường đất.

Cô như quên mất chuyện từ nhỏ mình đã không giỏi môn thể dục, thi chạy năm mươi mét lúc nào cô cũng đứng đầu từ dưới đếm lên, lực toàn thân của cô đều tập trung ở đôi chân, như dùng hết sức của cả đời.

Gió bên tai liên tục quét qua, hòa lẫn vào hơi thở không ổn định của cô.

“Hạ Nhạc, dừng, dừng lại, nghỉ một lát…”

Phía sau truyền đến giọng nói đứt đoạn của Lý Húc.

Góc áo trong tay bị rút ra, Hạ Nhạc quay đầu lại, chỉ thấy tay Lý Húc chống đầu gối, hơi cúi người, cau mày nhìn cô.

Trong đôi mắt nhìn về phía Hạ Nhạc, rõ ràng xuất hiện vẻ nghi hoặc cùng bất mãn.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!” Lý Húc chất vấn.

Khi dừng bước, Hạ Nhạc mới ý thức được hai người đã chạy được một đoạn đường rất xa, sức của cô đã cạn kiệt.

Lúc này trái tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, cổ họng khô khốc đau đớn, hô hấp khó khăn, mọi vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, tựa như sắp ngất xỉu.

Mà Lý Húc trước mặt, tuy rằng nhìn qua cũng tương đối gầy yếu, nhưng ít nhất cậu ta đã theo chân Hạ Thiệu Minh chơi bóng rổ, đương nhiên thân thể tốt hơn nhiều so với Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc chăm chú nhìn Lý Húc: “Lý Húc, lại đây đỡ tôi một chút.”

Lý Húc nhíu mày càng chặt hơn: “Cậu đang làm trò gì vậy?”

Hạ Nhạc hít sâu một hơi, lắc đầu, ép buộc mình tỉnh táo lại.

Tuy rằng Lý Húc vẫn còn nghi ngờ nhưng nhìn Hạ Nhạc không nhúc nhích đứng tại chỗ, lẳng lặng vươn tay về hướng mình, cậu ta bất giác đi lên phía trước.

Một giây sau, Hạ Nhạc bắt được cánh tay Lý Húc.

Trên cánh tay trầm xuống, lực từ bả vai trượt tới bàn tay, Lý Húc kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Hạ Nhạc đặt mông ngồi dưới đất, hai tay nắm chặt tay phải của cậu ta.

“Mau đỡ tôi dậy, tôi sắp ngất xỉu rồi.” Hạ Nhạc nói.

Lý Húc sửng sốt, cậu ta bán tín bán nghi ngồi xổm xuống, đỡ Hạ Nhạc đứng lên.

Hạ Nhạc thử đi về phía trước vài bước, nhưng trái tim vẫn có cảm giác khó chịu lạ thường.

Nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không kịp.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói tất cả cho Lý Húc.

“Cậu mau về nhà, đừng để cho em cậu đắp thảo dược lên mắt nữa, sẽ hại chết nó đấy!” Hạ Nhạc nói to.

Nghe xong Lý Húc cứng đờ, sau khi đối diện với đôi mắt chắc chắn của Hạ Nhạc, cậu ta trầm mặc một lúc.

Bên tai chỉ còn lại tiếng gió nhẹ xào xạc lướt qua lá cây.

Một lúc lâu sau, Lý Húc cất bước, ra sức chạy về phía nhà mình.

Hạ Nhạc nhìn bóng lưng Lý Húc đi xa, dần dần hóa thành một điểm nhỏ.

Ở tuổi này, vóc dáng Lý Húc không cao, thân hình gầy yếu, thậm chí một ít cỏ dại ven đường cũng cao hơn cậu ta.

Nhưng bóng lưng lại vô cùng mạnh mẽ.

Giống như những năm đó, cô nhìn ông ngoại dần dần già đi, thân thể càng ngày càng yếu, nhưng sống lưng ông vẫn trầm ổn sừng sững như núi.

Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra cả đời ông ngoại vô cùng mạnh mẽ.

Cô biết ông ngoại cô sẽ tin cô.

Hạ Nhạc đi về phía trước vài bước, tựa vào trên thân cây già, dùng sức nhắm mắt lại.

Dưới ánh trăng ban đêm, đồng hoang càng thêm yên tĩnh.



Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Nhạc cũng trở lại bình thường.

Hô hấp thông thuận, tim đập bình thường, ngoại trừ hai chân hơi tê dại ra thì cơ thể không có vấn đề gì khác.

Nhìn về phía nhà Lý Húc, đôi mắt Hạ Nhạc lóe lên.

Cô cất bước, tiếp tục chạy về phía trước.

Khi sắp đến nhà Lý Húc, do chạy quá nhanh cùng tâm trạng căng thẳng, tim Hạ Nhạc lại đập nhanh hơn.

Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu chói tai.

Sợ hãi, khiếp sợ, khổ sở, trong đêm yên tĩnh nó như phóng đại ngàn lần, làm người ta nghe thấy liền sợ hãi.

Dưới chân cô lảo đảo một cái, Hạ Nhạc ngã sấp xuống đất.

Ngực truyền đến cảm giác đau nhức.

Phía trước, tiếng mắng chửi lẫn lộn cùng tiếng gào khóc liên tiếp không ngừng của trẻ con.

Hạ Nhạc vội vàng chống đỡ thân thể đứng lên.

Thần kinh chậm vài giây truyền đến cảm giác đau đớn ở cánh tay và đầu gối, cô không để ý nhiều lắm, Hạ Nhạc đi về phía trước vài bước, nhưng không vững, sau đó cô lại ngã.

Lần này cô không thấy đau như trong tưởng tượng nữa.

Hạ Nhạc quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa đang ở bên cạnh đỡ mình.

Giống như người cho cô sự dũng cảm trong thế gian này, trong nháy mắt lòng cô không còn bối rối nữa.

Đôi mắt kia ân cần nhìn Hạ Nhạc, mơ hồ lộ ra một tia đau lòng.

“Đau không?” Hạ Thiệu Hoa hỏi.

Trên mặt anh vẫn dính bột mì làm bánh ngọt, tay áo xắn lên khuỷu tay, đầu ngón tay còn dính bột chưa kịp rửa đi.

Chắc là chưa kịp xử lý đã vội vàng chạy tới.

Hạ Nhạc sửng sốt một giây, cố gắng nở nụ cười nói: “Không đau.”

Hạ Thiệu Hoa muốn nói tiếp gì đó nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của Hạ Nhạc, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Cuối cùng, anh nhẹ giọng nói: “Muốn đến nhà Lý Húc sao?”

Hạ Nhạc gật gật đầu.

Trong âm thanh ồn ào, Hạ Thiệu Hoa đỡ Hạ Nhạc lên, hai người lẳng lặng đi tới dưới tàng cây bưởi trước cửa nhà Lý Húc.

Trên cây vẫn còn nhiều trái bưởi chưa lớn, bởi vì chăm sóc không tốt nên héo quắt, Hạ Nhạc nhìn thoáng qua, trong lòng càng cảm thấy chua xót.

Cô nhìn về phía cửa lớn nhà họ Lý, trước cửa lớn, bóng lưng Lý Húc lẻ loi đứng đó.

Cậu ta đưa lưng về phía hai người Hạ Nhạc, chân tay luống cuống gõ cửa lớn.

Cánh tay dài nhỏ, gõ cửa một lúc rồi lại đưa tay lên lau nước mắt.

“Mở cửa! Mở cửa!” Lý Húc không ngừng hét, giọng nói vừa run rẩy vừa nức nở.

Tiếng khóc và tiếng la hét bên trong vẫn tiếp tục.

Chỉ chốc lát sau, cửa “Két” một tiếng rồi mở ra.

Lý Húc lảo đảo chạy vào.

Cậu ta nói: “Em trai, em thế nào rồi…”

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa im lặng đứng tại chỗ nhìn về phía trước.

Cửa lớn chưa đóng lại, lộ ra ánh sáng của mấy ngọn đèn dầu, so với nhà nghèo bình thường thì trong phòng sáng sủa hơn rất nhiều.

Hạ Nhạc nhìn thấy Lý Húc nhào vào một đứa bé hai ba tuổi, cậu ta đưa tay sờ mặt đứa bé, bởi vì sợ hãi cùng khổ sở, tay cậu ta không ngừng run rẩy.

“Mắt của nó đâu? Mắt của nó đâu rồi…”

“Đều tại các người! Đều tại các người không cho con lấy xuống, đều tại các người không nghe con…”

“Nó còn nhỏ như vậy, phải làm cái gì bây giờ…”

Hạ Nhạc cảm thấy trái tim mình thắt lại.

Không kịp rồi.

Cô đã cố gắng hết sức nhưng không thể thay đổi.

Tại sao lại như vậy?

Có phải nếu nghĩ đến sớm hơn một chút, sẽ không như vậy không?

Nhưng…

Nhưng cô đã quên rất nhiều thứ.

Hạ Thiệu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Nhạc.

Một màn kinh người như vậy nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh.

Giống như cô đã sớm biết điều gì đó.

Hạ Nhạc dùng sức nhắm mắt lại, kéo góc áo Hạ Thiệu Hoa.

“Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, Hạ Nhạc xoay người, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, rơi lên trên mu bàn tay cô, so với bàn tay lộ ra bên ngoài còn lạnh hơn.

Hạ Thiệu Hoa cúi đầu, nghe vậy cũng xoay người rời đi.

Hạ Nhạc khập khiễng đi chưa được hai bước, Hạ Thiệu Hoa đã tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống.

Hạ Nhạc kinh ngạc, hít nước mũi, hỏi: “Anh muốn cõng em sao?”

Hạ Thiệu Hoa gật đầu nói: “Mau lên đây.”

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Chờ em về đến nhà thì trời sáng rồi.”

Hạ Nhạc lau khô nước mắt, ngoan ngoãn leo lên lưng Hạ Thiệu Hoa.

Động tác thành thạo mượt mà.

Từ nhỏ đến lớn, cô được ông nội cõng trên lưng.

Và ở thời điểm này, ông nội cũng chủ động cõng cô.

Hạ Nhạc tựa đầu vào lưng Hạ Thiệu Hoa, cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ cơ thể anh.

Trên đường về nhà, ở cánh đồng xa xa có người đang đi tới.

Khi đến gần hơn, cuối cùng cũng nhìn rõ là Hạ Thiệu Minh đến tìm bọn họ.

Tuy rằng bình thường Hạ Thiệu Minh cà lơ phất phơ, nhưng ở thời điểm quan trọng vẫn khá đáng tin.

Cậu nhìn Hạ Thiệu Hoa và Hạ Nhạc trước mặt, hai người đều giống như không vui lắm, lại nhìn quần áo rách trên người Hạ Nhạc, cậu không hiểu chuyện gì hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Nhạc Nhạc có sao không?”

Hạ Nhạc đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, trêu chọc nói: “Bạn học Thiệu Minh còn biết quan tâm người khác.”

Hạ Thiệu Minh muốn phản bác lại nhưng ăn nói vụng về, cậu gãi đầu một lát vẫn không biết nên nói gì.

Thế là cậu mở miệng đánh trống lảng, nói: “Bọn họ ăn xong bánh ngọt về hết rồi.”

Hạ Nhạc: “À, cậu có đưa Lý Khiết về không?”

“Đưa đến ngã ba thì tới tìm hai người.”

Hạ Nhạc: “…”

Đầu óc cũng thông suốt, nhưng chưa thông suốthoàn toàn.

“Cậu đừng lo, anh tôi để lại cho cậu miếng lớn nhất.” Hạ Thiệu Minh bĩu môi, có chút bất mãn nói: “Còn lớn hơn cả miếng bánh sinh nhật tôi.”

Nói xong, Hạ Thiệu Minh chột dạ  nhìn Hạ Thiệu Hoa.

Nhìn thấy đối phương liếc mình, cậu lại càng sợ hãi hơn.

“Được rồi, miếng tôi và miếng cậu chênh lệch không lớn lắm…”



Về đến nhà, Hạ Thiệu Minh liền chạy vào phòng bếp, vội vã lấy miếng bánh ngọt để lại cho Hạ Nhạc ra đặt lên bàn, ý bảo Hạ Nhạc lại đây ăn.

Hạ Thiệu Hoa thả Hạ Nhạc xuống, thu dọn bát đũa trên bàn xong, đi vào phòng bếp.

Hạ Nhạc ngồi vào trước bàn, nhìn cái gọi là bánh ngọt trước mặt mình, tuy nhiên chỉ là trứng gà trộn với bột mì và nước tạo thành.

Thấy Hạ Thiệu Minh đang trợn tròn mắt nhìn cô, Hạ Nhạc liền cầm lấy thìa chia bánh ngọt thành ba miếng.

“Miếng này là của cậu.” Hạ Nhạc đẩy một miếng tới trước mặt Hạ Thiệu Minh.

“Miếng này là của anh trai cậu, miếng này là của tôi.”

Hạ Thiệu Minh nhìn theo tay Hạ Nhạc, miếng nhỏ nhất Hạ Nhạc để lại cho mình.

Cậu không nhịn được có chút băn khoăn, đẩy miếng trước mặt mình tới trước mặt Hạ Nhạc: “Hay là cậu ăn miếng này đi, cậu còn nhỏ, phải ăn nhiều một chút.”

Hạ Nhạc kinh ngạc quay đầu nhìn sang, dưới ánh đèn dầu, con ngươi Hạ Thiệu Minh sáng ngời, hai con ngươi ngây thơ kia dường như đã hiểu chuyện và thành thục hơn trước.

“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Hạ Thiệu Minh nháy mắt mấy cái, cầm miếng bánh kia về: “Không ăn thì thôi.”

Hạ Nhạc: “…”

Chờ tiếng bát đũa va chạm trong phòng bếp yên tĩnh lại, Hạ Thiệu Hoa phủi nước trên tay, từ trong phòng bếp đi ra.

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh cùng nhau gọi anh đến ăn bánh ngọt.

Hạ Thiệu Hoa cũng ngồi xuống, nhìn hai miếng bánh ngọt trước mặt Hạ Nhạc và miếng bánh ngọt gần như sắp ăn xong trước mặt Hạ Thiệu Minh, anh khẽ nhíu mày.

“Chúc mừng sinh nhật.” Hạ Nhạc vừa nói với Hạ Thiệu Minh, vừa đặt bánh ngọt trước mặt Hạ Thiệu Hoa.

“Sinh nhật vui vẻ.” Hạ Thiệu Hoa cũng nói theo một câu.

Hạ Thiệu Minh cười to một tiếng, ăn ngon hơn.

“Cậu đã ước chưa?” Hạ Nhạc ăn một miếng bánh ngọt, hỏi.

Giữa răng môi tràn ngập hương vị ngọt ngào của bánh ngọt, hoàn toàn khác với bánh kem trong trí nhớ của cô.

Ngon hơn nhiều.

“Ước đi.”

“Cậu sẽ không… ước đạt giải nhất bóng rổ đấy chứ.”.

Hạ Thiệu Minh lau khóe miệng, nói: “Cậu khinh người quá mức rồi, đạt giải nhất cần ước sao?”

Hạ Nhạc bán tín bán nghi.

“Điều ước của tôi là…”

“Quên đi quên đi, không nói nữa.”

Hạ Thiệu Minh đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, cậu vội vàng rời khỏi bàn.

Mới vừa đi được một bước, Hạ Thiệu Minh lại quay đầu nhìn về phía chân Hạ Nhạc.

“Nhạc Nhạc, có phải cậu chảy máu rồi không?”

Một giờ sau, ba người lại vào trong thôn, đến bệnh viện mà lần đầu tiên Hạ Nhạc tỉnh lại.

Bác sĩ Ngô cầm miếng bông giúp Hạ Nhạc rửa sạch vết thương ở đầu gối, đau đến mức Hạ Nhạc nhe răng trợn mắt.

Đầu gối chảy máu một vùng lớn, cát và đất trộn lẫn với máu khô, ngưng tụ lại với nhau.

“Ngã đau như vậy, tại sao khi vết thương khô máu thì mới đến?” Bác sĩ Ngô ngoài miệng thì trách cứ nhưng động tác tay lại vô cùng nhẹ nhàng: “Tôi vẫn nhớ cháu, lúc trước cháu ngã thiếu chút nữa não bị chấn động ngay cả tên của mình cũng không nhớ, là cháu phải không?”

Ba người nhà họ Hạ: “…”

“Ai, đêm nay thật là. Lúc trước đứa nhỏ nhà họ Lý đưa tới đã làm ồn ào một trận, bây giờ đứa nhỏ nhà anh đến đây, ngã khiến đầu gối thành như vậy.” Bác sĩ Ngô nhìn Hạ Thiệu Hoa, cảm khái lắc đầu.

Hạ Nhạc cũng không để ý đến câu nói “Đứa nhỏ nhà anh” của bác sĩ Ngô, cô vội vàng hỏi: “Vậy… đứa bé nhà họ Lý kia, có khỏe không?”

Bác sĩ Ngô tiếc nuối lắc đầu: “Mắt mù rồi.”