Cơn choáng váng qua đi, Hạ Nhạc không khỏi buồn nôn vì khó chịu.
Buồn nôn hồi lâu, cô mở mắt ra, lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn thấy vài khuôn mặt trẻ tuổi đang tò mò nhìn chằm chằm vào mình.
“Cậu…đang làm gì vậy?” Hạ Nhạc ép mình ngồi dậy.
Cô chưa kịp ngồi vững thì có người lại đẩy cô xuống.
“Này, bác sĩ nói cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Hạ Nhạc còn chưa kịp phản ứng, cậu bé bên cạnh nói với người bạn đồng hành của mình với vẻ mặt đầy trịnh trọng: “Em đã bảo không sao mà, em có đánh cậu ấy mạnh lắm đâu.”
“Ai bảo là không sao? Nhìn gương mặt ngốc nghếch của em ấy có khi em ấy bị em đánh bị đần luôn rồi.” Một cô bé lập tức nói.
“Hả? Không thể nào…” Cậu bé có hơi sợ hãi, quay sang Hạ Nhạc hỏi: “Cậu tên là gì thế?”
Ký ức của Hạ Nhạc vẫn đang dừng lại ở khung cảnh cô ngã gục xuống sau chiếc xe tang như lúc mình còn nhỏ, bị hỏi đột ngột như vậy cảm giác thật kỳ lạ.
Đây là đâu?
Những đứa trẻ thông minh trước mặt này từ đâu đến?
Thấy cô hồi lâu không trả lời, cậu bé bắt đầu tỏ ra xấu hổ, còn cô bé thì càng thêm hả hê: “Nhìn xem, em ấy bị cậu đánh đến nỗi thậm chí còn không biết tên mình là gì. Thiệu Minh ơi, em chết chắc rồi!”
“Vậy… chúng ta nên làm gì đây?” Cậu bé sợ hãi nhìn Hạ Nhạc.
“Mẹ chị nói, nếu làm chuyện xấu thì phải chịu trách nhiệm, em phải chịu trách nhiệm với em ấy.”
Cậu bé sửng sốt một lúc, lẩm bẩm: “Em… em không có tiền…”
Hạ Nhạc còn đang bối rối thì đột nhiên có người mở cửa, đám trẻ con lập tức nhường đường.
Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào cửa, bọn trẻ im lặng hơn rất nhiều.
Nữ bác sĩ lấy ống nghe ra, nghe nhịp tim Hạ Nhạc một lúc rồi an ủi: “Không sao đâu. Chắc là bị hoảng sợ, chỉ cần về nghỉ ngơi nhiều hơn thôi.”
“Bác sĩ Ngô!” Cô bé đột nhiên giơ tay lên, chính trực nói: “Nhưng em ấy thậm chí còn không biết tên mình là gì!”
“Hả?” Bác sĩ Ngô trông còn trẻ, hiển nhiên không ngờ chỉ một lần va chạm thông thường lại xảy ra chuyện như vậy, vì thế cô ấy nghiêm túc nói với cô bé: “Lâm Hoa Hoa, không được nói bậy bạ như thế biết chưa.”
Rồi cô ấy quay lại nhìn gương mặt tràn đầy mê man của Hạ Nhạc hỏi: “Con…quên tên mình thật à?”
Hạ Nhạc vẫn đang đắm chìm trong cái tên Lâm Hoa Hoa quen thuộc, cô vắt óc suy nghĩ cảm thấy cái tên này rất gần gũi, nhưng nhẩm lại tên bạn bè từ nhỏ đến lớn cũng không thể nhớ được là ai.
Cô bực bội đánh vào đầu vài cái, cảnh tượng này trong mắt bác sĩ và những đứa trẻ có mặt tại đây đều mang ý nghĩa khác.
Mọi người không khỏi thở dài——
Tiêu rồi, bé gái này thật sự bị đánh thành ngốc nghếch luôn rồi.
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, có người đẩy nhẹ cánh cửa ra.
“Thiệu Minh, nghe nói em lại gây chuyện?”
Giọng nói ấy rất trầm ổn, chín chắn.
“Anh! Em không cố ý!”
“Ông nội.”
Cậu bé và Hạ Nhạc đồng thời lên tiếng.
Cậu bé sợ quá không dám ngẩng đầu nhìn sang bên kia nhưng Hạ Nhạc lại xông tới trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, ôm lấy người đàn ông đó rồi khóc lớn.
“Cậu ấy đang hét cái quái gì vậy?”
“Bị điên thật rồi à?”
“Cậu ấy đang làm gì vậy? Đây là…”
Những đứa trẻ xung quanh hoảng sợ thắc mắc không ngừng.
Lúc này, Hạ Nhạc chẳng thèm quan tâm đến lý trí và bình tĩnh huống chi là nghĩ đến chuyện đã xảy ra, tại sao cô có thể gặp lại được ông nội trẻ trung và đẹp trai như trong tấm ảnh cũ ở nhà.
Người mà cô luôn thầm nhớ đêm mong, người quan trọng nhất trên thế giới đối với cô.
Cũng giống như nhiều năm trước, Hạ Nhạc đọc được một đoạn văn: [Chỉ sau khi người thân qua đời thì mới hiểu được tại sao thế gian thường nói nếu trên thế giới thật sự có ma thì tốt biết mấy.]
Lúc đó Hạ Nhạc cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự có ma thì tốt quá.
Cô muốn gặp lại ông nội biết bao, nhưng giờ đây điều ước ấy đã trở thành hiện thực, ông nội đang ở đây ngay trước mặt cô.
“Ông ơi, con nhớ ông nhiều lắm.” Hạ Nhạc khóc đến mức gần như nghẹt thở cô lẩm bẩm một mình.
Tiếng khóc khàn đặc khiến người ta khó có thể nghe rõ cô đang nói gì, nhưng Lâm Hoa Hoa lại khó chịu không vui.
“Em làm cái gì thế! Buông ra! Buông ra!” Lâm Hoa Hoa lao tới kéo Hạ Nhạc ra khỏi ông.
Sau khi Hạ Nhạ bị tách ra khỏi ông nội, cô mới nhận ra mặt mình tèm lem đầy nước mắt lẫn nước mũi.
Đây là khuyết điểm của cô từ khi còn bé, mỗi khi khóc là cô sẽ trở thành như vậy.
Ông nội luôn nói cô là một đứa trẻ ngoan mà đứa trẻ ngoan khi khóc thì nước mắt và nước mũi sẽ cùng chảy ra.
Lúc này nước mũi của cô đã dính vào cánh tay của ông nội và kéo thành một sợi dài.
Nhất thời bầu không khí trở nên lúng tings, Hạ Nhạc khịt mũi thật mạnh rồi nước mũi trong suốt xì ra, cô nhanh chóng dùng tay lau đi.
Cô thấy vẻ mặt của ông cô cứng đờ rõ rệt.
Đúng vậy, ông cô mắc bệnh sạch sẽ, cô phấn khích đến nỗi quên mất điều ấy.
Cũng vào lúc này, tâm trí Hạ Nhạc mới tỉnh táo lại.
Cô phát hiện khi ngẩng đầu lên nhìn ông nội thì chiều cao hơi chênh lệch…mà thực ra chênh lệch rất nhiều.
Bấy giờ cô mới nhìn Lâm Hoa Hoa cao hơn chính mình bên cạnh, đám trẻ ấy đều cao hơn cô.
Chỉ có cậu bé hồi nãy là cao ngang cô.
Tất cả họ trông đều trẻ trung.
Hạ Nhạc sửng sốt.
Liệu đây có phải là một giấc mơ?
Hay cô thực sự đã nhìn thấy ma như cô mong đợi?
Hay đây chỉ là một người trông giống, rất giống, cực kỳ giống ông nội?
“Em, em là con gái con nứa, sao lại dán lên người anh Thiệu Hoa như thế? Không biết xấu hổ!” Lâm Hoa Hoa tức giận, liến thoắng nói.
Cảm xúc bị cô kìm chế lại nãy giờ bắt đầu dao động, cô mím chặt miệng, nước mắt trào ra.
Đúng rồi, đây thực sự là ông nội.
Thiệu Hoa, ông nội cô tên Hạ Thiệu Hoa.
Còn em trai ông tên Hạ Thiệu Minh.
Bạn thân nhất của bà nội là bà dì Lâm Hoa Hoa.
Đúng là họ, chính là bọn họ.
Hạ Nhạc xoay người kéo góc áo của Lâm Hoa Hoa rồi bắt đầu khóc: “Bà dì, bà dì yêu con nhất…”
Lâm Hoa Hoa vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, cô ấy đẩy tay Hạ Nhạc ra khỏi quần áo của mình: “Bị điên à?”
Hạ Nhạc tiếp tục nhìn ông nội Hạ Thiệu Hoa của mình đang nghiêm túc nhìn Hạ Thiệu Minh.
Ông chú vốn là người vô tư bây giờ cúi đầu không dám nói một lời.
Đột nhiên Hạ Thiệu Hoa thu hồi ánh mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Hạ Nhạc.
Hai người nhìn nhau, Hạ Nhạc cảm thấy ông nội hẳn là hiểu cô, từ nhỏ ông là người hiểu cô nhất.
Nhưng tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy đôi mắt của ông cô rất khác so với những gì cô nhớ?
Nhìn một hồi, Hạ Nhạc có hơi sợ hãi, cô rụt cổ lại.
Ông nội là người hiền lành, ôn hòa, điềm tĩnh và mạnh mẽ nhưng sự ôn hòa ấy không còn giống như trong trí nhớ của cô mà thay vào đó có thêm một chút…
Bất kham của tuổi trẻ?
Một suy nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu của Hạ Nhạc.
Cô không né tránh ánh mắt dò xét của Hạ Thiệu Hoa nữa mà hỏi: “Năm nay là năm bao nhiêu?”
Mọi người có mặt đều im lặng.
Một lúc sau, Hạ Thiệu Hoa lên tiếng——
“1949.”
Cho dù một người có học dốt lịch sử đến cỡ nào thì cũng không bao giờ quên được đây là năm nào.
“Nước…Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa chính thức được thành lập…” Hạ Nhạc nói xong liền ngất đi.
–
“Vào ngày 12 tháng 05, Quân Giải phóng quân phát động trận Thượng Hải với mục đích tiêu diệt lực lượng chủ lực của Thang n Bá và giải phóng toàn Thượng Hải. Kể từ khi Quân Giải phóng quân phát động chiến dịch vượt sông vào cuối tháng 4 đã tiêu diệt được hầu hết lực lượng hữu hiệu của Thang n Bá, 25 sư đoàn còn lại của ông với khoảng 200.000 quân rút lui về khu vực Tùng Hộ, nỗ lực tiếp tục cuộc kháng chiến với các cộng sự lâu dài…
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Quân Giải phóng quân đã phát động Trận Thượng Hải…
Quân Giải phóng quân phát động cuộc tổng tấn công vào tối ngày 23 và nhanh chóng chiếm lĩnh nội thành, Cao Kiều và Ngô Tùng Khẩu…
Ngày 27 tháng 5, đội quân cuối cùng của Tưởng Giới Thạch ở phía bắc sông Tô Châu bị tiêu diệt. Trận Thượng Hải được tuyên bố thắng lợi. ”
Hạ Nhạc từ từ tỉnh lại, bên tai vang lên giọng nam phát ra từ chiếc đài phát thanh cũ kỹ.
Cô nhìn sang bên, trên bà cách đó không xa có một chiếc đài cũ có ăng-ten, một người đàn ông tóc trắng người Địa Trung Hải.
Người đàn ông đó cầm một chiếc cốc tráng men vẽ hình hoa mẫu đơn đang bốc khói, chăm chú nghe đài.
Mặc dù trông ông đã già nhưng dáng ngồi thẳng tắp của ông có phong thái khác thường.
Lúc này Hạ Nhạc không có thời gian để suy nghĩ nhiều, trong lúc ông ấy đang đắm chìm vào radio thì cô lật chăn bông trên người mình ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Tìm một lúc lâu không thấy giày đâu, cô không có nhiều thời gian để chờ đợi, Hạ Nhạc lén mở cửa he hé ra nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới lặng lẽ lẻn ra ngoài
Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, ông già ấy cuối cùng cũng cử động, ông nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ không một gợn mây, chỉ có vài chú chim đang bay lượn.
Ông khẽ đặt chiếc cốc men xuống.
Cách bài trí của bệnh viện này rất cũ, giống y hệt với bệnh viện ở quê thời thơ ấu của Hạ Nhạc. Cô đoán đây chính là tiền thân của bệnh viện đó.
Và nhà cô chỉ cách bệnh viện này hai trăm mét.
Lúc này, vóc dáng của Hạ Nhạc rất nhỏ nhắn, nữ bác sĩ chữa trị cho cô đang nói chuyện với những người khác tại bàn cũng không để ý đến cô.
“Bảo sao tôi chưa từng thấy bao giờ, hóa ra là họ hàng của trưởng thôn.”
“Không phải trưởng thôn không có thân nhân hay sao?”
“Ai biết được, người ta tự đến.”
“Mà lạ quá ha, quanh năm suốt tháng mới có thể gặp được ông ấy một lần…”
Hạ Nhạc không biết họ đang nói gì, chỉ dựa vào trí nhớ của mình mà tìm ra lối ra của bệnh viện.
Lúc này tầm nhìn đã rộng mở.
Toàn cảnh xã Tiêu Viên năm 1949.
Trời xanh, đất vàng, cây cỏ um tùm, những ngôi nhà gỗ bùn kiểu cũ, đây chính là xã Tiêu Viên năm 1949, là hoàn cảnh hiện tại của quê cô năm 1949.
Thế hệ đó đã phải trải qua vô số gian khổ, để thế hệ sau này được nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời.
Đây chính là quê hương của ông nội.
Hạ Nhạc bước chân trần trên mảnh đất đầy bùn và đá sỏi, cô không quan tâm cơn đau truyền đến từ lòng bàn chân mà dựa vào trí nhớ để tìm đường về nhà mình.
Cô thực sự rất muốn xem ngôi nhà gỗ lát gạch màu xanh nơi cô lớn lên, ngay lúc này trông như thế nào.
Cô thực sự muốn nhìn cây cổ thụ trước nhà với thân cây gần như trống rỗng ở thời đại này tươi tốt ra sao.
Cô thực sự muốn biết người ông thân yêu của mình đã sống như thế nào trong xã hội cũ năm 1949…
Quan trọng hơn, cô có thể tìm ra sự thật đằng sau cái chết của ông cô.
Cô thậm chí có thể thay đổi ngày đó để ông nội có thể sống hạnh phúc bên gia đình và tận hưởng tuổi già của mình…
Vô số ý nghĩ dâng trào trong đầu cô, dần dần cô nhìn thấy cây cổ thụ, hàng nghìn ý nghĩ trong đầu hóa thành dòng nước lũ kích động đến muốn khóc.
Mãi đến khi chạy đến trước cửa nhà, đập vào mắt cô là một cánh đồng hoang cằn cỗi.