Bóng đen mờ ảo xuất hiện chỉ thấy một người đàn ông tầm 21-22 tuổi, gương mặt hoàn mĩ như một bức tranh thiên tiên gián trần.
Anh là Lăng Vũ Diễn - Nhị ca của Lăng Vũ Huyền tức nhị hoàng tử thiên giới.
Đừngnhìn khuôn mặt yêu nghiệt của anh đánh lừa, anh còncómột thân phận đặc biệt nữa chính là đứa con thứ chín của tử thần.
Con của tử thần, nghecóvẽ hơi kì cục, con của tử thần vì sao là nhị hoàng tử của tiên giới...
Thật ra anh vốn là con của tử thần, từ nhỏ linh hồn anh bị nước suối của ba vị thần ánh sáng thanh tẩy vì thế sức mạnh hắc ám của anh đã bị khắc chế, mà cáicóthể khắc chế sức mạnh đó chính là sức mạnh của Lăng Vũ Huyền.
Chỉ cần nơi nàocóLăng Vũ Huyền chắc chắn sẽcóLăng Vũ Diễn.
Lăng Vũ Diễn đi đến chổ của Lăng Vũ Huyền nữa đùa nữa thật nhìn đám người áo đen kia: " Em gái, nhường anh cô gái kia nhé, linh hồn của cô ta chính là thức ăn ngon cho tay sai tử thần"
Lăng Vũ Huyền nhìn qua Lam Thư đôi mắt loé lên ánh sáng kì dị : " Anh ba, em thấy nhường anh đám người áo đen tốt hơn đấy"
" Cái gì? Này này, lâu rồi chúng ta không gặp nhau lại còn là anh em tại sao em cứ đẩy phần nhiều cho anh vậy hả" Lăng Vũ Diễn bất mãn ra tiếng.
Lăng Vũ Huyền không chịu yếu thế lên tiếng phản bác : " Anh ba, anh trên em tận 3000 vạn năm đó, lớn như vậy rồi, lại già như vậy nữa em con gái chân yếu tay mềm anh không thể ga lăng hơn chút sao".
" Em tính là con gái sao? Anh còn nghĩ em chính là hồ ly chuyển thế thìcó" Lăng Vũ Diễn khinh bỉ nói.
" Anh dám mắng em hồ ly, nên nhớ chúng ta cùng một mẹ đó, em hồ ly vậy anh chính là sói chuyển thế " Lăng Vũ Huyền chống nạnh mắng.
Lăng Vũ Diễn cũng không yếu thế : " Nàycóphải em thích chiến không, nhào dô...."
" Chiến thì chiến, ai sợ ai...." Lăng Vũ Huyền thủ thế thách thức....
" @&&!?,:/:??;;:/?!!....."
Lăng Mặc Hiên ngồi trên cây xém tý ngã lăn ra đất, đây được tính là gì, một đứa là thiênnữmột đứa là con cưng của tử thần hể gặp nhau là bệnh cũ của hai đứa tái phát.
Tại sao gọi là bệnh cũ, còn hỏi nữa chẳng biết ba vị thần ánh sáng mắc bệnh gì nữa, ai đời lại buộc hai đứa nhóccótính tình ồn ào nhất thiên giới với nhau.
Từ ngày hai đứa nó bị buộc với nhau thì y như rằng hai đứa mà gần nhau thì thiên cung gà bay chó sủa, nay bị hư cái này, mai bị cháy cái kia, tổn thất của thiên cung là ai chịu trách nhiệm đây....
Còn phải hỏi, đó chính làphụhoàng nha,phụhoàng con sẽ cầu nguyện độ trì siêuthoátcho người....
Lăng Mặc Hiên thở dài chống trán nhìn hai đứa đang đấu võ mồm kia lại nhìn qua đám người đang hoá thạch kia.
Anh thật muốn bay xuống túm cổ hai đứa ôn dịch kia nói rằng địch thì chưa hao tổn gì mà hai đứa là người nhà đã đấu muốn nhập viện rồi, cái nàycóđược tính là tự bê đá đập vào chân mình không.
Lam Thư mờ mịt nhìn hai người rốt cuộc cũngcólòng tốt nhắc nhở hai người ồn ào kia:
" Khụ, hai vị ..... "
Nghecóâm thanh khác Lăng Vũ Huyền cùng Lăng Vũ Diễn đều đồng loạt lên tiếng quát: " Cái gì ....."
" Hai người ...." Lam Thư trợn mắt nhìn hai người, hai người là đang bị cô ta cho người bao vây được không.
Hai người còncóthời gian đùa giỡn rõ ràng không đem bọn họ để vào mắt, lý giải đơn giản bọn họ giống như ruồi bọ không đáng để vào mắt.
Lăng Vũ Diễn thu lại nụ cười trên môi, đột nhiên cả người tản mát hơi thở khát máu khiến ai nấy đều run rẩy trừ Lăng Vũ Huyền thong dong thu lại đang vẽ đùa giỡn và Lăng Mặc Hiên đang chống trán xem kịch.
Lam Thư thấy sống lưng cô ta lạnh ngắt, người này bình thường nhìncóvẽ không nguy hại lúc nào cũng cười vô hại nhưng một khi phóng ra khí thế lại đáng sợ như vậy.
Cô ta cảm thấy khí thế của người này chỉ hơn chứ không kém chủ nhân cô, không, là hơn gấp mấy vạn lần, khí thế nàycóthể lấy đi cả linh hồn của con người.
Cô ta run rẩy nhìn Lăng Vũ Diễn lại chuyển mắt qua Lăng Vũ Huyền đang thong dong nghịch tóc không thèm liếc mắt đến đến bọn họ.
Chủ nhân nói phải, đối phó với Lăng Vũ Huyền không thể dùng những cách thông thường để đối phó, cô ta không đơn giản như bề ngoài là côquákhinh xuất rồi, là cô taquákhinh thường kẻ địch.
Đám người áo đen kia cũng đang run rẩy hoảng sợ, khí thế nàyquáđáng sợ khiến bọn họ không thể thở được.
Lăng Vũ Diễn cười nhạt:" Cácngươithật sự chán sống rồi dám động đến em gái của bản tôn à... "
Không khí trở nên quái dị lạ thường, không ai mở miệng cũng không ai dám di chuyển chỉ lặng lẻ run rẩy trước giọng điệu nhẹ nhàng kia.
" Cầm lấy cái này về cảnh cáo chủ nhân của cácngươi, là bản tôn không thích đấu cùng cácngươithôi. Nếu dám động đến em gái cưng của ta một lần nữa thì linh hồn của cácngươichính là mồi của tay sai tử thần. " Giọng của Lăng Vũ Diễn càng ngày càng lạnh càng ngày càng đáng sợ, anh ném một tập hồ sơ bay lại chỗ Lam Thư ngừng một hồi giọng anh lại to thêm nặng ra một chữ: " Cút...."
Đám người kia biết hôm nay không thể giết Lăng Vũ Huyền được nên nhanh chóng rời đi.
Thấy họ đi hết Lăng Mặc Hiên cũng biến mất, đi rồi anh cũng phải trở về thiên giới, giờ đóng cổng thời gian sắp đến rồi.
Lăng Vũ Huyền nhìn đám người kia rời đi lại chuyển mắt qua cành cây nơi Lăng Mặc Hiện ngồi lúc nãy, đáy mắt cô trở nên phức tạp... Nhưng cũng xoay người bỏ đi....
Lăng Vũ Diễn đuổi theo : " Nè em phải cảm ơn anh chứ, anh vừa giết gà dọa khỉ cho em còn gì "
Lăng Vũ Huyền ngừng bước nói một câu thâm ý : " Người nên cảm ơn anh là bọn họ mới đúng"
" Vì sao .... " Lăng Vũ Diễn không hiểu hỏi.
" Đơn giản anh không xen vào thì bọn họ không cong mạng về trình diện chủ nhân mình đâu" Lăng Vũ Huyền không khách khí nói....
Lăng Vũ Diễn đứng im tại chỗ cười khổ, đứa em gái này tính cách thay đổi nhanh hơn cả thời tiết tháng ba.
--- ----- ta đây dãy phân cách âm mưu quỷ kế --- -----
Trong căn phòng tối một cô gái cầm tập hồ sơ xem.
Chỉ là vào phút sau cô ta liền ném nó vào tường: " Một lũ vô dụng, tôi đã nói các người dùng não suy nghĩ xử lý nhanh gọn cô ta giờ lại bị cô ta nắm thóp, một lũ vô dụng ..... cút ....."
Đám người kia hoảng sợ lui ra khỏi phòng để lại mình cô gái kia.
Cô ta nhìn trần nhà cười ác độc : Lăng Vũ Huyền tôi không tin côcóthể ung dung được đến khi nào.... Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết...