Lăng Vũ Huyền sau khi ra khỏi sàn nhảy thì lập tức tách ra khỏi Diệp Phong Minh cô cũng rất muốn biết Dương Hạo Quân vì sao ngắm vào cô.
Hắn làm như vậy làcóý gì, theo nguyên tác hắn vẫn chưa để ý đếnnữphụnhanh như thế trừ phi là Tiêu Lăng Tương nhờ hắn làm như vậy.
Lần trước cô với Tiêu Lăng Tươngcóchạm mặt,cókhi là cô ta đã nhắm vào cô rồi không?
Nhưng Tiêu Lăng Tương mặc dùcónão ngắn nhưng với tính cách của cô ta chắc chắn sẽ không làm thủ đoạn điên khùng này.
Vậy trong thời gian qua cô từng đắc tội với ai?
Lăng Vũ Huyền lách người vào bóng tối, cô hiện tại đã không còn sức mạnh của thiênnữvì thế khôngcókhả năng thần thông quản đại biết được mọi thứ.
Cô cũng không thể triệu hồi tinh linh của mình đi đọc suy nghỉ của Dương Hạo Quân, bây giờ cô chỉcómột khả năng đó là cô phải dùng đầu óc của mình để tìm ra sự thật thôi.
Đứng trong bóng tối, đôi conngươicủa Lăng Vũ Huyền khẻ đảo, cô mơ hồ cảm thấycómột thế lực nào đó đang cần mạng của cô à không là mạng củanữphụ.
Không biết lý do tại sao cô lạicólinh cảm bất an chính là một trong 3 người còn lại trong Lăng gia làm việc này.
Lăng Vũ Huyền cảm thấy sống ở trong thế giới này mà khôngcóthế lực sẽ giống như một con cá nhỏ lọt giữa biển khơi nếu sơ xuất một tý liền bị những con cá lớn xơi tái.
Đáy mắt cô loé lên tinh quan, mị dược.... Chẳng phải Dương Hạo Quân hạ thuốc cô sao, nếu cô không trúng thuốc thì không phải sẽ bị nghi ngờ sao?
Khoé môi Lăng Vũ Huyền nâng lên nụ cười quỷ dị, cô là thiênnữchết rồi dùcóbị phạm tội tày trời đi nữa cũng vẫn được luân hồi, nhưng những ai hại cô, cô sẽ dùng danh phận thiênnữnguyền rủa kẻ đó mãi mãi khôngthoátkhỏi địa ngục.
Lăng Vũ Huyền lấy một ly rượu trên bàn gần đó uống một ngụm sau đó cầm ly rượu đi lại chổ Dương Hạo Quân.
Ở đằng xa mặc dù Diệp Phong Minh đang nói chuyện cùng đám người thương giới nhưng cũng chú ý qua Lăng Vũ Huyền.
Không chỉ Diệp Phong Minh mà ngay cả Mặc Hàn Thần đang nói chuyện với Lăng Thiếu Diệp cũng chú ý bên này, hắn không hiểu vì sao lại quan tâm cô như vậy, lại không tự giác nhìn về phía cô nhiều như vậy.
Dương Hạo Quân thì như biết trước Lăng Vũ Huyền sẽ đi về phía mình nên thái độ vẫn như cũ vẫn đứng im chờ cô bước tới.
Sắc mặt của Lăng Vũ Huyền dần dần biến trắng, bước chân tự nhiên phóng khoángcóhơi chệch quỷ đạo nhìn thìcóvẽ cô đang cố gắng bước đi....
Diệp Phong Minh nheo mắt lại nhìn bước chân của cô lại nhớ về ly rượu khoé miệng nâng lên nụ cười tựa tiếu phu tiêu trong lòng lại nhớ đến câu: Tiểu hồ ly này.
Thật ra là trong lòng hắn cũng yên tâm rất nhiều vì thế chuyên tâm trò chuyện với mấy người xung quanh một lát rồi kiếm cớ chuồn đi.
Lăng Vũ Huyền đến trước mặt Dương Hạo Quân : " Dương thiếu, tôi không khỏe lắm, xin phép về trước"
Dương Hạo Quân nâng khoé môi : " Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, Lam Thư đưa Lăng Nhị tiểu thư đi ra ngoài đi, đừng để cô ấycóviệc gì "
Vừa dứt lời một cô gái nhỏ nhắn nụ cười trong vắt như ánh mùa xuân xuất hiện....
Vẽ mặt của Lăng Vũ Huyền không thay đổi gì, nhưng trong lòng đã cười lạnh rồi.
Lam Thư người cũng như tên rất dễ thương nhưng đằng sau lớp mặtnamấy là một cô gái giết người không thấy máu.
Dương Hạo Quân a Dương Hạo Quân tôi thật rất muốn biết anh làm như thế nào để người cao ngạo như Lam Thư tình nguyện ở bên cạnh anh....
Chỉ là rất nhanh thôi cô ta sẽ phản bội anh và cho anh một phát súng tử thần.
Môi mỏng Lăng Vũ Huyền nhếch lên nụ cười đầy thâm ta nhưng vẫn gật đầu cảm ơn Dương Hạo Quân sau đó nối bước theo Lam Thư đi ra phía cổng.
Con đường đi ngày một vắng, nước chân của Lăng Vũ Huyền càng run rẩy, thỉnh thoảng còncónhững đoạn khôngcóánh sáng.
Đi một đoạn rất xa, đủ để không còn nghe âm thanh của bửa tiệc....
Cô gái nhỏ nhắn Lam Thư đột nhiên đứng lại, Lăng Vũ Huyền cũng vấp tà váy ngã xuống.
" Rầm " toàn thân Lăng Vũ Huyền phát run.
Thấy vậy Lam Thư cười khinh miệt: " Chủ nhân làquáxem trọng cô rồi. Cô thật vô dụng"
Lăng Vũ Huyền khó khăn ngồi dậy, đầu cuối xuống, mi mắt cũng rũ xuống khoé miệng mấp máy: Trò chơi mèo vờn chuột bắt đầu.
" Các người .... Các Người .... " Lăng Vũ Huyền khó khăn đứng dậy, giọng nói cũngcóchút run rẩy.
Lam Thư thấy vậy càng khinh miệt hơn : " Ra đi "
Cô ta vừa dứt lời thì 6 bóng đen xuất hiện, thân thủ thì đều là sát thủ chuyên nghiệp.
Lam Thư cong khoé môi : " Xử lý gọn gàng một chút .... "
Mấy tên kia cũng dùng ánh mắt lang sói nhìn Lăng Vũ Huyền chỉ là để họ không vui vẻ được bao lâu thì Lăng Vũ Huyền đã đứng thẳng dậy.
Không một chút run rẩy như lúc nãy, nét mặt thản nhiên như người ngã lúc nãy không phai là cô vậy.
Lam Thư đột nhiên thấy không ổn chưa kịp mở miệng thì trong gió truyền đến một tiếng nóinamnhân thanh lãnh dễ chịu : " Ha ha cácngươithật ngu ngốc"
Lăng Vũ Huyền bật cười " Nhị ca xem phim không vui đâu "