Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 8

Tâm trí rối bời mò về được Ngoại Ti Tỉnh thì đã tối mịt, ta vừa thò đầu vào đại đường, lại phát hiện con thỏ nhãi ranh cùng bọn người Tử Du đều ở bên trong.

“Đại nhân đã trở về.”

“Ờ.”

Ta cởi áo bông, Tiểu Mai nhanh chóng tiếp nhận, “Ta đi dọn cơm tối.”

“Đã ăn xong tại Ngự Vương phủ rồi.” Ta bò về tháp, uể oải nhấp ngụm trà nóng.”Giờ còn chưa muộn sao.”

Con thỏ nhãi ranh xịch xình xịch, xịch đến sát người ta, tha theo một tấm nệm vứt dưới chân tháp, sau đó nhanh nhảu quỳ gối ngồi xuống đất, ngước đôi mắt mong mỏi nhìn ta, “Vậy ăn thêm một chút được không?”

Sầu ghê, việc đứa nhỏ này ngồi với quỳ ta vẫn không sao sửa được.

“… Tử Du, hôm nay có cấm đi lại ban đêm không?”

“Vừa hay không phải.”

“Thế thì vừa khéo.”

Ta hạ quyết tâm đứng dậy, tha con thỏ lên nói đầy phấn khích, “Đi, đại nhân ta mang các ngươi ngao du chợ đêm!”

………..

“Thành Trường An có hai ngôi chợ ở phía đông và tây, cửa mở ra tám hướng, chia thành chín khu. Mỗi khu đều bốn mặt sát đường, cửa hàng men theo đường mà mở. Hầu hết mọi hoạt động buôn bán trong thành đều tập trung tại hai ngôi chợ này… Hoàng tử điện hạ còn chưa đến nhỉ.”

Ngồi lên xe ngựa, ta nói với đồ thỏ nhãi ranh, “Đêm nay chúng ta sẽ đi chợ đông, chợ đông có rất nhiều thương nhân Oa Quốc, càng khuya càng náo nhiệt, vừa hay ngươi lại ở đây.”

Tử Du kéo Tiểu Mai lại thì thào, “Không lẽ có chuyện trùng hợp vậy sao, cái người đến tiền mời dịch giả cũng ăn bớt, chắc là đại nhân định kêu hoàng tử mặc cả với thương nhân Oa Quốc.”

Tiểu Mai lén lút gật đầu.”Đại nhân ki bo như thế, chắc chắn rồi.”

Ta chẳng thèm để ý bên kia một đôi khanh khanh ta ta đang thầm thì cái gì, chỉ lo xoa xoa đầu con thỏ nhãi nhép, cười nói dịu dàng thân thiết, “Nhưng ta và ngươi đều đã thành người một nhà rồi… Đến lúc đó ngươi cứ ép giá sát sàn sạt cho ta a!”

Tử Du Tiểu Mai đột nhiên đồng loạt quay đầu trợn mắt trừng ta. Động tác thật là ăn ý.

Con thỏ nhãi ranh mấy hôm nay lại đặc biệt nghe lời, nghe ta nói xong lập tức gật lấy gật để như gà con mổ thóc.

“Được a.”

Sau đó lại nói.

“Kỳ thực ta đối với bố cục Trường An cũng không quá lạ lẫm, đại nhân có lẽ không biết, Bình An kinh¹ mà Thiên hoàng đại nhân từng hạ lệnh xây dựng, cũng là mô phỏng theo kết cấu của Trường An, Bình An kinh cũng có rất nhiều chùa chiền, hơn nữa cũng có cả thành Đông thành Tây, ta sống trên thủ hộ sơn của Hữu Kinh², đối Bình An kinh phi thường quen thuộc, ở Trường An cũng vậy mà thôi.”

Mặt ta sa sầm, “Nói như vậy ban đầu đúng là ngươi tự mình tìm được Ngoại Ti Tỉnh hả?”

Con thỏ nhãi ranh mỉm cười nhích lại gần ta, thì thào, “Chỉ cần theo dấu tử khí³ nơi đại nhân, chắc chắn không thể lạc đường.”

Vừa nhắc tới tử khí, ta không nhịn được nhếch miệng tự giễu, “Ở quốc gia các ngươi, người có long khí, thì nhất định là Thiên hoàng ư?”

Con thỏ nhãi ranh nhìn ta khẳng định, “Không sai, nhưng mà… Đại Đường thì khác, người sở hữu long khí, thực ra không chỉ có một.”

“Ồ? Vậy thì còn ai nữa?”

“Còn có lần trước ghé thăm Ngoại Ti Tỉnh Đại Đường hoàng đế bệ hạ và Ngự Vương đại nhân…”

Ngự Vương? Tiểu súc sinh đó cũng có?

Ta tựa đầu vào đệm lưng, thở dài bất đắc dĩ, “Thật sao. Đai Đường hoàng đế bệ hạ nhà chúng ta, tử khí nhất định là thịnh vượng hơn cả, phải không?”

Con thỏ nhãi ranh ngập ngừng, “… Đại nhân, ta có câu này, không biết có nên nói hay không…”

“A? Ngươi nói xem.” Ta hai mắt lóe sáng nhìn hắn chằm chằm, nghĩ thầm, “Nếu ngươi dám nói hoàng đệ long khí suy yếu, đế tượng nguy cơ, ta còn không lột da ngươi làm khăn lông quấn cổ à!”

“Đại nhân, trong ba người, tử khí của ngài, là tinh thuần nhất.”

Ta rùng mình, đánh hơi có vấn đề, “Ngươi có ý gì?”

Con thỏ nhãi ranh gục đầu xuống, “Đại Đường có câu ngạn ngữ…”

“Nói gì?”

“Thiên cơ —— không thể tiết lộ…”

Ngươi —— ngươi đồ con thỏ nhãi ranh!!

Ta đang định lên cơn thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Tử Du kéo rèm ra, nói, “Đại nhân. Đã tới rồi.”

Lúc này đã gần giờ Tuất4, nhưng chợ đông vẫn náo nhiệt phi thường.

Vừa xuống xe, điệu nhạc Hồ toàn vũ5 hòa trong âm thanh ồn ã của biển người lọt vào tai khe khẽ.

“Góc thành đông nam còn có vườn phù dung, trong vườn có khúc giang trì, ngày mai mà thư thả, chúng ta lại vào đó dạo chơi.”

Xe ngựa dừng sát cửa chợ đông, ta lôi kéo con thỏ, Tử Du dắt Tiểu Mai, vào cửa còn chưa kịp tập hợp, đã bị cả đám người chèn cho tan tác.

“Để hai người họ ở riêng thế này cũng hay.” Dù sao trước khi ra cửa đã giao hẹn ổn thỏa, đến giờ Hợi6 là quay lại xe rồi.

Ta túm chặt tay con thỏ, để khỏi bị một đám thanh niên đuổi theo xem vũ nữ người Hồ nhảy múa tách ra.”Cũng may đang là mùa đông, người người chen chúc lại ấm áp, nếu là mùa hè nóng nực, ta thật chẳng biết phải nói thế nào.”

Vừa rẽ vào góc đường đông nghịt, ta đeo theo đồ thỏ nhãi ranh đã tìm được một cửa hàng người Oa.

“Đồ chế tác Oa Quốc thật là tinh xảo, chỉ là mấy cái… hộp thơm bình hoa này, đều là đồ con gái hết.”

“Đại nhân muốn mua đồ cho nam sao?”

“Phải nha.” Đang nói chuyện, ta ngẫu nhiên mở một cặp vỏ sò hoa văn tinh tế, vốn tưởng rằng bên trong là ít dầu thơm hoa hồng, không ngờ là bức họa đầy màu sắc, khép vào thì tinh xảo vừa tay, mở ra lại chứa đựng huyền cơ, không khỏi cười nói, “Thứ này hay đấy.”

“Vỏ sò không đắt tiền. Nhưng hoa văn màu sắc bên trong rất tinh mỹ, hình vẽ trên cả hai mảnh đều quấn quít hòa hợp, cái mà đại nhân đang cầm trong tay, có thể coi như hàng cao cấp.”

“Ô, vậy ngươi mau ép giá cho ta đi.”

Ta vội đùn con thỏ ra trước mặt chủ tiệm, đồ thỏ nhãi ranh âm thầm khinh thường trợn trắng mắt. Ta coi như không thấy.

Trước khi rời cửa hàng, con thỏ nhãi ranh cũng mua một cái quạt kiểu Nhật, thấy ta đem vỏ sò mua được cất vào trong người, liền kéo tay áo ta, hỏi một cách đáng thương, “Đại nhân quà này… chẳng lẽ không phải cho ta sao?”

“Ngươi tưởng bở ài.”

Ta cúi người nhéo mũi hắn, “Đây là để cho Ngự Vương.”

“Vì sao?”

Con thỏ nhãi ranh nhíu mày, “Hắn đối với ngươi không tốt.”

“Chuyện người lớn, trẻ con đừng có xía vào.”

Ta vuốt ve vỏ sò trong tay, cười cay đắng.

Ta chỉ là muốn giữ mạng.

Muốn sống lâu một chút, thì không được để trò chơi kết thúc quá nhanh.

Thêm ngày 21 tháng 12

Hồi nhỏ, theo sư phụ sư huynh rong ruổi giang hồ, có một thời gian, sư phụ mê mệt trò đánh bạc ăn tiền, sau cùng thua thảm hại, đã móc sạch bảo ngọc danh kiếm trên người ra cầm cố thì thôi, lại còn làm ầm lên đòi ta cùng sư huynh đổi tên, bắt sư huynh đổi thành ‘Chiêu Tài’, ta gọi là ‘Tiến Bảo’7

Ngày đó ta chưa đủ lớn, nhưng cũng biết rằng tên này rất khó nghe, để tích tiền cho sư phụ bài bạc, sư huynh vác theo ta tuổi choai choai càn quét khắp chợ, cả đường ép giá, đợi được sư phụ cuối cùng chuyển bại thành thắng, thu không ít ngân lượng, cũng là lúc nhận ra cờ bạc chẳng hay ho gì, kỹ năng ép giá của sư huynh đã khủng ngang mức vô tiền khoáng hậu, mà ta chịu sự tôi luyện ngày đêm của hắn, dù chưa được hết chân truyền, nhưng cũng thành cực kỳ tham tiền bủn xỉn.

Bởi vậy mới nói ta thực sự ngày càng thích con thỏ nhà chúng ta mất rồi, có hắn ở đây, ta chỗ này chỗ nọ không biết đã bớt được bao nhiêu là tiền.

Tiết kiệm được bạc, tâm tình tự nhiên tốt. Ta vui sướng điên cuồng bước ra khỏi chợ đông, quăng sạch khỏi đầu những chuyện không thoải mái.

Ai dè đi chưa được bao xa, đã nhận ra có điều không thích hợp.

Ta nghiễm nhiên thấy bên cạnh xe ngựa nhà mình, là xe Ngự Vương Phủ. Hơn nữa bên ngoài còn có thị vệ vây quanh, ta nhận ra, là thập lục vệ của Ngự Vương Phủ, cả mười sáu tên đều đủ mặt, vậy… tiểu súc sinh đó… nhất định đang ở trong xe.

Con thỏ vô thức nắm chặt tay áo ta, khi chúng ta đến gần, mới phát hiện Tử Du và Tiểu Mai đã bị thập lục vệ bắt giữ.

“Các người làm trò gì vậy!” Ta hộc tốc chạy lại, Tiểu Mai khổ sở kêu lên, “Đại nhân.”

“Thanh Hòa!”

Ngự Vương đột nhiên vén rèm, thò ra nửa khuôn mặt, “Ngươi lên xe cho bản vương! Lập tức, ngay lập tức!”

Ta lập tức, ngay lập tức vùng khỏi móng vuốt của con thỏ nhãi ranh, chui vào xe ngựa.

“Vệ Nhị, Vệ Tam, thả bọn chúng, Vệ Tứ, Vệ Ngũ, tiễn hoàng tử cùng những kẻ khác về Ngoại Ti Tỉnh. Còn lại tạm thời về vương phủ trước.”

“Vâng! Vương gia.”

Ngự Vương buông mành, nói ngay, “Đánh xe.”

Đánh xe chính là Vệ Nhất, xe ngựa phóng đi như tên bắn, chỉ khắc sau đã ra khỏi khu vực chợ đông.

Tình huống gì thế này?

Ta ngồi trong xe, đầu óc đờ đẫn.

Phải biết rằng thập lục vệ của Ngự Vương phủ, kẻ nào cũng là cao thủ hàng đầu, lúc chưa bị phế võ công, ta còn cùng bọn họ đánh một hồi.

Sau lại bị nhốt tại Ngự Vương phủ tròn một năm, ta cũng chưa từng thấy mười sáu gã tụ tập đông đủ… Kể cả Ngự Vương lại định hành ta, cũng đâu cần lao sư động chúng đến mức này.

Không đúng.

Trong xe không chỉ có ta và Ngự Vương, ta ngoảnh đầu sang …, đột nhiên nhìn thấy nội thị tổng quản.

Ta ngẩn ra, sau đó xoay người xốc rèm cửa sổ lên, con đường đang lùi lại phía sau, ta rất quen thuộc. Đây là định đi hoàng cung. Nửa đêm canh ba thế này… Lòng ta bỗng chốc căng như dây đàn.

“Lẽ nào Hoàng thượng đã xảy ra chuyện?”

“Hừ!” Nội thị tổng quản hừ lạnh một tiếng, “Còn không phải nhờ Quý đại nhân làm chuyện tốt!”

Lòng ta nháy mắt lạnh buốt, hoàng đệ thực sự đã xảy ra chuyện!!

“Thanh Hòa. Hoàng thượng trúng độc, đã hôn mê bất tỉnh.”

“Cái gì!? A!”

Ta hốt hoảng đứng bật dậy, hoàn toàn quên béng mất trần xe trên đầu cũng có hạn, vậy nên ‘Cốp’ một tiếng.

Ta lại ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, sờ thấy một cục u bự chảng, đau đến nỗi đầu kêu ong ong, nước mắt giàn giụa.

“Thanh Hòa, ngươi là heo à.”

Ngự Vương kéo ta lại, đau lòng xoa xoa đầu ta, hai người như vậy vô cùng thân thiết, quả là đồi phong bại tục, nội thị tổng quản nhìn chướng mắt, tức lộn ruột, rồi lại không dám làm phật ý Ngự Vương, Vì vậy giận dữ quay đi …, không thèm nhìn ta.

“Hoàng thượng làm sao lại trúng độc!”

Ta kéo tay Ngự Vương, không tự chủ được lắc lấy lắc để, “Chuyện từ bao giờ, trúng phải độc gì? Sao lại hôn mê bất tỉnh, thái y đã nói thế nào?”

Ngự Vương chỉ lắc đầu, trầm mặc nhìn ta mất nửa ngày, tiếp theo cả xe ngựa bỗng chao ra phía trước, dừng lại, Vệ Nhất từ bên ngoài vén rèm lên, kê bậc để chân ngay ngắn, “Chủ tử, đã tới Đại Minh cung.”

Bên trong điện Tử Thần8, trọng thần trong triều đều có mặt đầy đủ. Người nào người nấy trán nhăn mày nhíu, mặt mũi căng thẳng, ta lảo đa lảo đảo xông vào, gạt hết những kẻ chắn đường, xô luôn cả thái y, giật bức mành che khuất hoàng đệ ra.

Hoàng đệ sắc mặt xanh mét, hơi thở gấp gáp, khắp trán toàn là mồ hôi, ta giơ tay lau lau, nhưng hắn thủy chung không hề mở mắt.

“Quý Thanh Hòa to gan! Dám mạo phạm long nhan!”

Thừa tướng giận dữ chỉa vào ta, “Còn không mau cút xuống!”

Ta lấy lại bình tĩnh, vừa mới chống tay cất mình, đã có người nhẹ nhàng kéo cánh tay ta. Đỡ ta dậy.

Là Ngự Vương.

Ta tâm thần hoảng loạn bấu chặt tay hắn, cất giọng khản đặc, “Ngự Vương, là ngươi hạ thủ?”

Ngự Vương chỉ nhìn ta, vẻ mặt có chút phức tạp, không đợi hắn mở miệng, đã có đại thần nhảy xổ ra, “Quý Thanh Hòa, ngươi còn dám đơm đặt cho Ngự Vương điện hạ! Mới vừa rồi thái y đã tìm ra, thứ hoàng thượng trúng phải chính là Thiên Trúc ngọc hương, loại độc này không tan trong dung dịch, chỉ hòa tan trong thạch ngọc, mặc ngọc chẩm ngươi dâng lên bệ hạ ngày hôm nay, gặp phải cam tùng9 đã biến thành màu xanh, ngươi còn có gì để nói!”

Thái y đưa ngọc chẩm cho thừa tướng, thừa tướng liền quẳng xuống chân ta.

Ngay lập tức vỡ tan thành mấy mảnh, ta cúi đầu nhìn những mảnh vỡ đã ngả xanh, trong đầu hiện ra lời hoàng đệ mới nói hồi chiều.

“Nếu mà lại làm vỡ…”

Nếu mà lại làm vỡ…

Ngự Vương hơi cụp mắt, dửng dưng cạy tay ta ra, thản nhiên nói, “Người đến, đem Quý Thanh Hòa tạm thời áp vào thiên lao.”

………..

“Nếu đã tìm ra là Thiên Trúc ngọc hương, thái y có thể đúng bệnh bốc thuốc, ngươi an tâm được rồi.”

Ngự Vương tựa vào chấn song thiên lao, nghiêng mặt nhìn ta, “Từ đêm qua đến giờ, ngươi chẳng chịu ăn gì cả.”

Ta co ro ở góc tường, ôm đầu gối.

Ngự Vương thở dài, sai người mở cửa lao, sau đó đuổi tất cả đi, tự mình chui vào, “Hoàng thượng mới rồi đã tỉnh. Tạm thời không còn lo ngại.”

Ta giật mình, có chút bất lực ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoàng đệ không việc gì nữa. Hắn đã tỉnh, tỉnh rồi.

Ngự Vương ngồi xổm xuống, vuốt ve khóe mắt ta, “Đều sưng thành hạch đào10 rồi, trước đây tại Ngự Vương phủ, cũng chưa bao giờ thấy ngươi khóc đến mức như vậy. Nếu kẻ trúng độc đổi lại là bản vương, liệu ngươi sẽ hay không khóc thành cái dạng này?”

“Sẽ. Đương nhiên là sẽ.”

Ta rặn ra vẻ tươi cười, Ngự Vương lập tức nhíu chặt mày, cười khầng khậc, “Ngươi sẽ khóc? Bản vương thấy phải là ngươi vui quá mà khóc mới đúng.”

Dứt lời kéo ta vào lòng, vòng tay ôm vai ta, bàn tay nhẹ vuốt đầu ta, “Còn đau không?”

“Không.”

“Tối qua ta rất đau lòng.”

Ngự Vương nhìn thẳng vào mắt ta, nói, “Ngươi thật sự hoài nghi ta hạ độc, Thanh Hòa, nếu ta độc chết hoàng thượng rồi, ngươi nhất định sẽ đi tìm cái chết, ta yêu ngươi thế này, sao có thể mặc ngươi rời bỏ ta?”

Ngươi đâu có nghĩ vậy…

“Bản vương vì ngươi, ngay giang sơn cũng không cần, làm sao có thể hại hoàng thượng, nếu là muốn hại, một ngày mười hai cái canh giờ, y có thể chết được hai nghìn bốn trăm lần.”

Ngay từ đầu là ngươi chính miệng nói với ta, ngươi đã hối hận, làm hoàng đế rồi, ngươi như cũ vẫn trừng trị được ta.

… A?

Linh quang chợt lóe, trong nháy mắt ta rốt cục đã hiểu những lời hắn nói là ẩn ý gì.

Hóa ra… Hóa ra là như vậy.

Hiện giờ ngươi không cho ta chết, chỉ bởi vì ngươi còn chơi chưa đã…

Biết được hoàng đệ đã qua cơn nguy hiểm, sợi dây trong lòng ta tức thì chùng xuống, cơn mỏi mệt lại ùn ùn kéo tới.

Khẽ đẩy Ngự Vương ra, ta xoay người lấy ra vỏ sò trong ngực, tiếc rằng sau một phen quăng quật, vỏ sò đã vỡ thành ba mảnh.

“Mua ở chợ đông đấy, ngài ngày ngày vất vả cực nhọc, còn chưa bao giờ đụng đến mấy thứ… đồ chơi nho nhỏ này, vốn là định đưa ngài…”

Ta úp kín trong lòng bàn tay đưa cho Ngự Vương, “Giờ thì vỡ rồi, vứt đi thôi, nếu Thanh Hòa còn mệnh ra khỏi thiên lao này, sẽ lại mua cho ngài cái mới.”

Nhưng Ngự Vương lại cố sức nắm tay sít sao, siết chặt vỏ sò, “Thanh Hòa.”

“Ừm?”

“Ta không giống y.”

“Cái gì?”

Ngự Vương chôn đầu vào hõm vai ta, nói khẽ, “Thứ ngươi cho y, chỉ cần nát, y liền bỏ… Thế nhưng ngươi đưa bản vương, mặc kệ là cái dạng gì, bản vương đều gìn giữ cả đời.”

Ta cười thầm, dịu dàng ôm vai Ngự Vương.

Ngự Vương điện hạ, ngài thực sự quá nhập vai rồi.

“Đói bụng không?”

“Ừm.”

Ngự Vương bưng cháo hoa lên, “Ta xúc cho ngươi.”

Thìa đưa đến bên miệng, ta không chút do dự há mồm, rồi nuốt vào nhè nhẹ.

…………………………………………………………..

1. Bình An kinh: Heian-kyo hay còn gọi là kinh đô Bình An, nay là Kyoto.

2. Hữu Kinh: Ukyo – khu vực phía tây Kyoto vào thời Heian.

3,8. Tử 紫 ở đây tức là màu tím, tía (như màu cái dải băng nữ hoàng Victoria đeo í), không phải là tử 死 của chết chóc (thực ra có nhiều chữ ‘tử’, nhưng chữ ‘tử’ – chết là dễ hiểu lầm nhất, cái gì mà hết ‘tử khí’ lại đến ‘tử thần’ chứ).

4, 6. Giờ Tuất từ 19h đến 21h, giờ Hợi từ 21h đến 23h.

5. Điệu múa xoay Hồ Toàn Vũ được truyền nhập từ Tây Vực qua Trung Quốc vào triều đại nhà Đường, là kiểu múa nhấn mạnh vào chuyển động của cổ. Người vũ công đứng trên một tấm thảm lông tròn và nhảy múa lên xuống, mỗi màn vũ đạo có hàng trăm tư thế khác nhau. Thể loại múa này hiện vẫn tồn tại ở các nước Trung Á, chẳng hạn như Kazakhstan, Pakistan, Tajikistan, cũng như địa khu Tân Cương của Trung Quốc.

Minh họa ở trên, còn múa thì thế nàyvà thế này này XD

7. ‘Chiêu Tài Tiến Bảo’ là bốn chữ thường khắc trên đồng tiền để cầu may về tài lộc. Cái này mà vào miệng mấy bác phong thủy thì cứ là thao thao bất tuyệt.

(lúc đọc thấy chữ ‘chiêu tài’, tự nhiên trong đầu lại hiện ra hình ảnh con mèo may mắn đang vẫy chân trước gọi ‘tiền ơi, đến đây’ =)))

9. Cam tùng: một loại dược thảo. Vào đây để biết thêm chi tiết

10. Hạch đào: quả óc chó. Ta đang nghĩ nếu tương nguyên từ này vào câu thoại của Ngự Vương thì sẽ thế nào nhỉ…