Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 7

“Ở Trường An có gần ba nghìn lưu học sinh Oa Quốc, từ bây giờ, việc quản lý đám người này sẽ giao hẳn cho ngươi.”

Tử Du đưa tài liệu về lưu học sinh Oa Quốc cho ta, ta xoay người một chút, quẳng thẳng sang chỗ con thỏ nhãi ranh.

Con thỏ nhãi ranh xem xét một hồi, sau đó ngẩng đầu hướng ta cười nịnh nọt, “Đại nhân, người nên tăng lương cho ta chứ nhỉ.”

“Được a. Mỗi tháng hai mươi lượng.”

Tử Du tức thì kinh ngạc đến ngây người, không thể không nói, “Đại nhân, ta mới có mười bảy lượng.”

“Không sao không sao.” Ta làm tổ trên tháp, ôm ấp lò sưởi nhỏ trong lòng, cười tủm tỉm, “Hai mươi lượng này đâu phải cho không, Tử Du ngươi không biết à, nghe nói, vị hoàng tử điện hạ nhà chúng ta đây, âm dương thuật đứng nhất nhì ở Oa Quốc, về sau, mấy dịp cuối năm đầu năm, đoan ngọ trùng cửu, trong ngày lễ không thể thiếu mấy trò đuổi ma đuổi quỷ, mỗi lần thỉnh đạo sĩ Thừa Thiên Quan đều tốn ngàn lượng bạc… Giờ thì tiết kiệm được ối tiền.”

Tử Du nghe xong, lập tức biểu cảm muốn hít thở không thông.

Tiểu Mai thấy vậy vội vàng chạy lại, ân cần vỗ vỗ lưng Tử Du, nhỏ giọng nói với hắn, “Ta cũng biết là đại nhân keo kiệt. Khoản tiền này tính toán thật sự rất chu toàn.”

Đáng tiếc, Ngự Vương tuy rằng phế đi võ công của ta, nhưng chưa kịp phế đi thính giác, ta vểnh tai một phát, đã đem lời Tiểu Mai nói xấu ta nghe không sót một từ.

Ta ngắm về phía Tử Du, búng búng móng tay, “Ta nói Tử Du, ngươi thực không biết đủ, một tháng mười bảy lượng, đủ cho người thường sống qua mấy năm, thấy ngươi bình thường cũng đâu ghé kỹ viện, chẳng lẽ đều cất đi để dành, chuẩn bị cưới vợ hay sao?”

Gương mặt Tử Du trong nháy mắt đỏ bừng, thật ngây thơ, tưởng ta nhìn không ra hai người đầu mày cuối mắt với nhau sao. Ta cười, “Kỳ thực, ta thấy cũng không phiền phức đến thế, ngươi xem Tiểu Mai nhà chúng ta, nàng không phải là rất tốt ư, còn biết giúp ngươi thuận thuận khí, ta thấy nàng dịu dàng chu đáo, lại vốn đoan trang xinh đẹp, không bằng…”

“Đại nhân người xấu lắm!”

Tiểu Mai bưng mặt chạy.

Tử Du nhìn Tiểu Mai chạy, lại quay đầu nhìn ta, người đâu chả có tinh thần đấu tranh gì cả! Ta nộ, “Nhìn ta làm gì hả, còn không mau đuổi theo!”

Tử Du bừng tỉnh đại ngộ, phóng như bay ra ngoài.

Vì vậy trong đại đường chỉ còn ta và con thỏ nhãi ranh, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, phảng phất lại nhớ tới cái hôm lần đầu gặp mặt.

“Đại nhân mắt người vẫn còn sưng kìa.”

Con thỏ nhãi ranh không chịu ngồi yên, vừa mới an tĩnh lại bắt đầu phá đám.

“Câm miệng!”

Ta che mắt, gắng sức xoa xoa vài vòng, “Chuyện tối hôm qua, không được nhắc lại nữa!”

Con thỏ nhãi ranh một tay ôm chặt đống giấy tờ, tay kia rút xoẹt một cái quạt, xòe ra che khuất cặp mắt cười cong cong.

………..

Buổi chiều mang mặc ngọc chẩm tiến cung, dọc đường đi, ta còn lo bị người khác nhìn ra quả mắt sưng húp, thế mà vừa gặp được hoàng đệ, lập tức đã vui vẻ đến quên luôn giời đất.

Hoàng đệ ôm lấy mặc ngọc chẩm, tưởng chừng yêu thích không buông tay, “Thanh Hòa a, hôm qua Thiên Trúc còn tiến cống một ít hương liệu, có một thứ không giống bách hòa hương thông thường, hương khí đặc biệt hơn nhiều, ngày đông tháng giá, ngươi mang về dùng đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm.”

“Ngươi lại đây.”

Hoàng đệ vẫy vẫy, ta vừa đi tới, đã bị hoàng đệ duỗi tay, ôm lấy thắt lưng.

Ta giật nảy mình, không dám nhúc nhích, hoàng đệ ngồi, ta đứng, hắn khẽ tựa đầu vào hông ta, mi mắt khép hờ.

“Thanh Hòa, từ ngày trẫm làm hoàng đế, ngươi cũng không còn ở bên trẫm.”

Lúc này ta mới nhớ tới mắt mình vẫn còn hơi sưng, nhưng chẳng hiểu sao, hoàng đệ thốt ra lời này, khóe mắt ta tự nhiên lại ướt.

Ta do dự một chút, vẫn vươn tay, vuốt tóc hoàng đệ, “Ta không ở bên cạnh, người cũng phải tự chăm sóc bản thân, là Thanh Hòa sai rồi, Thanh Hòa từ khi rời bỏ Hoàng thượng, thì luôn luôn hối hận…”

“Hối hận cái gì?” Hoàng đệ ngửa đầu nhìn ta, vẻ mặt nghi hoặc.

“Có lẽ ngay từ đầu, ta không nên quá bảo hộ ngươi như vậy… Ta nên sớm nghĩ tới, đến một ngày nào đó, ngươi và ta sẽ buộc phải chia ra…”

Khoảng thời gian đó… khoảng thời gian ta bị Ngự Vương giày vò, hoàng đệ… hoàng đệ một thân một mình, làm sao mà trải qua…

Ta không dám nghĩ. Cũng chưa bao giờ dám hỏi hắn. Mặc dù hoàng đệ tâm trí dại khờ, nhưng ta biết con tim hắn vẫn thanh minh, có một số việc, chúng ta đều không ai nhắc tới.

”Thanh Hòa không sai.” Hoàng đệ rầu rĩ không vui, một tay là ngọc chẩm, một tay là ta, nhìn qua nhìn lại, do dự nửa ngày không biết nên buông bên nào mới tốt, ta nhân cơ hội buông tay hắn, đẩy ra một chút khoảng cách, “Đã trưa rồi, hoàng thượng nên đi ngủ thôi.”

“Không muốn ngủ.”

“Vương quý phi đến —— “

Quý phi xinh đẹp trẻ trung kéo rê tơ lụa mỏng tang bước vào, phấn son đầy mặt, kim thoa đầy đầu, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”

“Tham kiến quý phi nương nương.”

“Thì ra là Quý đại nhân.” Vương quý phi đi ngang qua ta, tới thẳng trước mặt hoàng đế, nói chân thành thùy mị, “Hoàng thượng, nô tì tới hầu hoàng thượng ngủ trưa.”

Hoàng đệ ôm ngọc chẩm, cũng không ngẩng đầu.

Khá ngại ngùng, ta lùi lại, “Vậy thần xin cáo lui.”

Không ai để ý.

Ta lùi ra đến cửa, vừa xoay người, chợt nghe thấy giọng hoàng đế, “Vương quý phi, Thanh Hòa lại mang cho trẫm một cái mặc ngọc chẩm, lần này nếu ngươi còn làm vỡ, trẫm không đánh đòn ngươi, mà sẽ chém ngươi luôn.”

“Nô tì không dám!”

Vương quý phi kinh hoàng quỳ sụp xuống. Ta quay đầu lại, thấy hoàng đệ đang chăm chú nhìn ta, trên môi nở bừng một nụ cười kinh diễm.

Khoảnh khắc đó mọi hô hấp dường như ngừng lại.

Ta bị nụ cười ấy quay cho đầu óc choáng váng, trời rét căm căm thế nhưng quên mất mặc áo choàng, cứ thế ôm xiêm y suốt con đường rời khỏi Đại Minh cung.

Vừa bước ra Chính Đức môn, ta đã bị chặn lại.

“Sao không mặc áo bông?”

Ngự Vương kéo đôi tay đã tê cóng của ta, ấp vào giữa lòng bàn tay hắn, “Hồ cừu bản vương đưa ngươi lần trước đâu?”

Một cảm giác ấm áp từ bàn tay truyền tới, ta mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện bản thân đã bị lôi lên xe ngựa Ngự Vương phủ.

Hồ cừu? Nếu như để con thỏ nhãi ranh bắt gặp, hắn còn không liều mạng với ta à?”Ta tặng người rồi.”

Ngự Vương cười nói ôn tồn tao nhã, “Đồ bản vương đưa cho ngươi, ngươi đem tặng kẻ khác?”

Ta cả kinh, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, “Không không phải, cái đó… Ta…”

“Không thích thì thôi, sau này ta đưa ngươi cái khác là được.”

Cái gì? Ta vừa nghe thấy cái gì? Ta nhất định là nghe lầm rồi!

Hắn từ bao giờ lại đi nói năng ôn hòa với ta?

Hắn như thế nào đột nhiên tính tình đại biến?

Còn đang khiếp vía, thân thể đã bị Ngự Vương kéo lại, ôm vào lòng, thương tiếc nói, “Xem ngươi lạnh đến đông cứng rồi này, còn tiếp tục không trân trọng bản thân như vậy, ta có thể sẽ đau lòng lắm đó.”

Ta vốn đang không cảm thấy lạnh, kết quả hắn vừa phun ra lời này, ta lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Thanh Hòa, ngươi làm sao mà chảy nhiều mồ hôi vậy a.” Ngự Vương nhẹ nhàng phất tay qua cái trán đầy mồ hôi hột của ta, lau lau, đột nhiên biến sắc, thô bạo đẩy ta ra.

Ta thình lình đập uỳnh vào thùng xe, từ chỗ ngồi văng vèo ra giữa sàn, tức thì đau đến co rúm, run rẩy kêu không tiếng.

“Chẳng phải ngươi muốn chơi trò chơi sao? Bản vương chơi cùng ngươi, tại sao ngươi còn không phối hợp.”

Ngự Vương lại kéo ta, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay trái ta bị đụng đến thâm tím, ta căn bản đã mất cảm giác đau đớn, chỉ còn lại nỗi sợ hãi bao trùm. Ngay cả hít thở cũng khó khăn.

“Có đau hay không? Hử?” Thanh âm dịu dàng lần thứ hai vang lên bên tai.

Ta hít sâu một hơi, vặn vẹo ra vẻ mặt tươi cười, “Không có đau.”

“Không đau là tốt rồi.”

Ngự Vương khóe mắt cong lên, đôi môi mang theo tiếu ý khẽ khàng hôn lên mi tâm ta.

Thêm ngày 19 tháng 12

“Đang giữ cái gì trong lòng thế?” Ngự Vương đem áo bông phủ lên người ta, ta cúi đầu lần sờ, móc ngay hộp gấm ra, thành thành thật thật giao cho Ngự Vương, “Là Thiên Trúc bách hòa hương hoàng thượng ban cho.”

“Hoàng thượng đã quyết tâm rồi.” Ngự Vương thả lại hộp gấm vào tay ta, thế nhưng không đợi ta ôm vững, liền giật lại, “Có điều nếu là thứ hoàng thượng ban cho, phỏng chừng ngươi cũng không nỡ dùng, hay là đưa bản vương dùng cho…”

Ta đừng nói không dám kêu, đến nộ cũng chẳng dám nộ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tịch thu mất hộp gấm hoàng đệ đưa.

Thành ra về đến Ngự Vương phủ, Ngự Vương đã kéo luôn ta tới tẩm điện, vào phòng liền lôi ngay một cái hộp đựng thứ gì đó ra đưa cho ta, “Hương liệu Thiên Trúc chưa chắc đã tốt bằng của Đại Đường ta, đây là long diên hương cực phẩm, ngươi dùng đi.”

“Tạ ơn Ngự Vương điện hạ ban cho.”

Ta run rẩy nhận lấy.

Xem ra hôm nay ông trời muốn mưa vàng, ta phải mau mau về tìm cái chậu tên Tử Du mới được.

Ta ôm chặt hộp, xoay người định biến, ai ngờ vừa đi được một bước, cổ áo đã bị Ngự Vương tóm, “Sắc trời còn sớm, tiếp bản vương chơi ván cờ.”

Hắc bạch ngọc kỳ đã bày sẵn trong đình. Ngự Vương tay ôm lò sưởi phủ thêm hồ cừu đi ra ngoài, ta vội choàng lên bản mặt tươi cười, cắn răng đi theo.

Đang đông trời lạnh tuyết dày, tự dưng rửng mỡ ra sân chơi cờ, Ngự Vương thì ấm thôi rồi, còn áo bông trên người ta tuy là hàng cao cấp, nhưng mới vừa ở trong cung ướp đá gần hết ngày, bây giờ đứng còn chưa ấm chỗ, đã phải chạy ra hứng gió bấc.

Bàn cờ được khắc vào mặt đá, ghế đá cũng được dọn sạch tuyết, phủ lông thú lên, bên cạnh đặt một cái bàn nhỏ, trên có trà thơm ủ sẵn. Hơi nóng hóa thành làn sương trắng tản vào không trung, mà ta chỉ thấy lạnh run cầm cập.

“Hạ cờ đi.” Ngự Vương nhón lên một quân trắng, hạ trước nước đầu tiên.

Nói đến chơi cờ, cái loại phong nhã bậc này, ta cũng là tại lúc tiến cung, bị tổng quản ép mới chịu học, đến giờ bỏ bê đã ba năm, lại đừng nói gì đến chuyện lên cấp.

Hạ vài nước, thế trận của ta đã tan rã.

Ngự Vương vẫn lẳng lặng đặt cờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, thay đổi tư thế, hoặc ôm chặt lò sưởi, hoặc chậm rãi thưởng thức trà thơm. Tận đến khi ta chạy đâu cũng chết, thật sự là không hạ nổi kỳ nữa mới thôi.

“Bản vương nhớ rõ ngươi kỳ nghệ tuy rằng không tinh, nhưng cũng chẳng tồi, sao lại thành ra thế này.”

Chỉ cần một nước nữa, ta sẽ thua không còn mảnh giáp

Nhưng Ngự Vương vẫn kẹp quân cờ trắng trong tay, kề cà không hạ.

Lời này nói ra là lúc môi ta đã tím ngắt, cả người run như cầy sấy.

Chẳng lẽ không độc chết được, nên Ngự Vương điện hạ định cho ta cóng chết?

Ta chà xát hai tay, gượng cười với Ngự Vương, “Lâu không mài giũa. Đã han rỉ cả rồi.”

Ngự Vương vẫn chưa hạ nước cờ cuối cùng, ” Ra là thế, vậy bản vương hỏi ngươi, ba năm rồi ngươi cũng không động võ, có phải cũng đã đem một ít võ công chiêu số đều quên sạch sẽ?”

Ta ôm cánh tay đông cứng, bóp lấy bóp để, cười nói, “Điều này thì ta chưa biết, nhưng thân thể đã không còn được như ngày trẻ, muốn cho ta lại lần nữa đứng trung bình tấn… Cái đó thực sự là cố không được.”

Ngự Vương cười ha ha, “Bản vương thấy ngươi không phải là cố không được, mà là đã trở nên lười biếng thôi.”

Dứt lời hạ đánh cạch một quân, ta lập tức mở cờ trong bụng, xem ra ván cờ này cuối cùng cũng phải kết thúc.

“Thắng quá dễ thì làm sao tận hứng, Thanh Hòa cũng biết đạo lý đó đi.”

Hả!?

Ta vừa nhìn xuống, hắn dĩ nhiên chọn một điểm chí mạng đặt cờ, không dưng dám chôn vùi phần lãnh địa lớn nhất của mình.

Làm cái trò gì thế?

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chết cóng đến nơi rồi, hơi sức đâu mà che với chả đậy. Có lẽ ánh mắt ta không còn giấu được nghi vấn, Ngự Vương chỉ liếc ta một cái, rồi trả lời như không, “Cờ sai một nước thua cả ván. Thanh Hòa, ngươi đã biết mình sai lầm ở đâu chưa?”

Ta ngẩn ra mất một lúc.

Chuyện đắc tội hắn có mà cả sọt, ta làm sao biết hắn muốn nói cái nào.

Ngự Vương đứng lên, xoay người vòng ra sau lưng ta, không đợi ta kịp quay lại, hắn đã từ phía sau ôm ta vào lòng.

Gió bấc lạnh buốt xương đột nhiên được cơ thể ấm áp cản lại, chưa bao giờ ta có cảm giác như vậy. Nhất thời lại càng dại ra.

Ngự Vương cúi đầu, ghé sát vào tai ta trầm giọng thì thào, “Có phải tận khi lạnh cóng rồi, mới biết được cơ thể bản vương thật ấm áp?”

Ta giật mình, hắn lại nói, “Có phải tận khi ta giày vò ngươi đến cùng cực, ngươi mới cảm thấy được bản vương thật là tốt?”

Bây giờ thì không phải ngây dại nữa, mà là cứng ngắc.

Cùng Ngự Vương giằng co nhiều năm như vậy, lần này, ta thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.

Ngự Vương từ phía sau vươn tay, đoạt lấy quân cờ đen ta vẫn nắm chặt, đưa lên môi khẽ hôn, sau đó ném thẳng vào bếp lò ủ trà.

”Thanh Hòa là người thông minh, hiện tại đã minh bạch chưa?”

”Thanh Hòa đã minh bạch…”

“Đây mới là Thanh Hòa bản vương thích. Đi, vào nhà ấm áp. Người đâu, chuẩn bị bữa tối!”

Ta ngây ngốc mặc Ngự Vương kéo đi.

Ý của hắn ta đã hiểu.

Trò chơi lần này, hắn muốn thoải mái chơi một hồi thật thống khoái.

Kẻ nào nhảy vào bẫy đầu tiên, kẻ đó là bên trắng.

Ngự Vương là muốn nói cho ta, hắn nhất định làm trắng.

Trắng đùa đủ rồi, như cũ vẫn là kẻ thẳng.

Mà ta là quân cờ đen kia.

Chờ đến khi trò chơi kết thúc, thì cũng là lúc ta phải chết…