“Ngày mùng mười tháng mười hai Bắc Ly năm hai mươi mốt, ngày hai mươi chín thuyền Kim Thác của Thanh Châu Mộc phủ tới đảo Tam Xà. Gió nhẹ, trời trong, cập bến đảo Tam Xà. Đã bắt được hai trăm ba mươi sáu con Kim Tuyến xà, lấy được hai trăm mười sáu túi mật rắn nguyên vẹn, hai bình độc rắn. Mười bảy con Ngân Tuyến xà, mười bảy túi mật rắn nguyên vẹn. Một con rắn Thiết Lưu Ly, lấy được một túi mật rắn nguyên vẹn. Xà thủ đồng hành từ trấn Khê Nam, Khuê La, Khuê Bạt mất mạng khi bắt Thiết Lưu Ly. Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc mượn thuyền đi về phía đông, bảy ngày sau về. Người viết: Kim Ngôn chưởng quỹ của Thanh Châu Mộc phủ, Điền Mạc Chi.” Điền Mạc Chi ngồi dưới ánh sao, lặng lẽ viết nhật ký hàng hải sau đó cẩn thận từng chút một đặt nó vào trong hộp.
Mộc Xuân Phong ngồi xuống bên cạnh hắn: “Điền chưởng quỹ, ngươi nói xem bây giờ bọn Tiêu Sắt tới đảo Bồng Lai chưa?”
“Công tử nói đùa rồi, ta chưa từng tới, làm sao biết đảo Bồng Lai đó có tồn tại thật không?” Điền Mạc Chi lắc đầu.
“Hy vọng hắn sống sót trở về.” Mộc Xuân Phong lẩm bẩm.
“Công tử, phải đợi bọn họ bảy ngày thật à?” Điền Mạc Chi đột nhiên hỏi.
Mộc Xuân Phong ngạc nhiên đáp: “Đương nhiên rồi.”
“Bao năm qua, chưa từng nghe nói có ai đi về phía đông đảo Tam Xà mà còn sống trở về. Những người đó tuy võ công cái thế, nhưng biển rộng mênh mông, công phu trên người liệu có bao nhiêu tác dụng, ta khuyên công tử nên...” Điền Mạc Chi nói đầy ẩn ý.
“Im miệng.” Mộc Xuân Phong luôn cung kính với Điền Mạc Chi nhưng lần này lại đột nhiên trách mắng: “Cho dù hy vọng có mong manh nhưng lời hứa đã nói, sao lại thu hồi được? Thanh Châu Mộc gia ta đã nói là làm, chẳng lẽ Điền chưởng quỹ nhà ngươi muốn ta bội tín bội nghĩa?”
“Không phải bội tín bội nghĩa, chẳng qua những người bắt rắn được chiêu mộ trên thuyền có vẻ nóng lòng trở về.” Điền Mạc Chi lấy tẩu thuốc ra, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc.
Mộc Xuân Phong khẽ cau mày: “Nóng lòng trở về à?”
Điền Mạc Chi lấy tẩu thuốc ra, đập vài cái trên sàn thuyền.
“Sáng rồi.”
Diệp Nhược Y nhìn sao Thái Bạch ở phía đông, nhỏ giọng nói.
Lôi Vô Kiệt, Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đều mệt mỏi kiệt sức ngồi trên thuyền, bọn họ đã không còn sức lực nữa. Vận khí đẩy thuyền cả đêm, bọn họ thậm chí không biết mình đã ra khỏi khu vực sóng ngầm chưa. Chỉ có điều bất luận Dao Quang ở phía đông hay Đế Quân ở phía tây đều đã ảm đạm tới mức không thể nhìn thấy, mà dòng chảy siết lúc đầu lại không hề xuất hiện. Có thể coi đây là một tin tức tốt.
Chỉ có điều, sương mù dâng lên trên biển.
Bọn họ đi vào màn sương, cảnh sắc xung quanh dần dần mơ hồ. Tiêu Sắt ngồi trên mũi thuyền từ từ phe phẩy mái chèo, dè dặt tiến tới từng chút một.
“Chúng ta đi qua quãng sóng ngầm đó rồi?” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng hỏi.
Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Sắt khẽ cau mày không nói gì. Chỉ có Diệp Nhược Y do dự một chút rồi trả lời hắn: “Đúng là chúng ta không trong sóng ngầm nữa rồi.”
“Vậy hải ngoại tiên sơn đâu?” Lôi Vô Kiệt nhìn về phía xa, nơi đó có một ngọn tiên sơn từ từ hiện lên, không khỏi vui vẻ: “Đến rồi!”
Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc cùng đứng bật dậy: “Quả nhiên truyền thuyết là thật! Đến rồi!”
Tiêu Sắt vẫn cau mày, sắc mặt không chút vui mừng.
Lôi Vô Kiệt thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì chúng ta dùng nốt chút sức cuối cùng, đến đó cho sớm.”
“Đợi đã.” Diệp Nhược Y đột nhiên đi lên trước, nhìn tòa tiên sơn càng lúc càng rõ. Cô cau mày, giơ tay phải lên, nhẹ giọng nói: “Tản đi.”
Chỉ thấy sương mù dày đặc trước mặt như đang rung chuyển, ngọn tiên sơn vốn như ẩn như hiện đột nhiên tiêu tán.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Là ảo ảnh.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
“Sách cổ có ghi, trong biển Đăng Châu, có lúc mây khói, như cung điện, thành quách, bóng người, xe ngựa, quan lại, có thể thấy rất rõ ràng, gọi là thành phó trên biển. Còn viết có thể là “khí của Giao Thận gây ra.” Nghe nói là do khí mà quái vật Giao Thận thở ra tạo thành, nếu bước vào đó cũng là vào trong miệng của Giao Thận.” Diệp Nhược Y giải thích.
Lôi Vô Kiệt ngây ra hỏi: “Quỷ dị đến vậy cơ à?”
“Thật ra không hẳn là vậy, có lúc ảo ảnh sẽ tái hiện lại một số cảnh tượng thời xưa, có lúc lại thể hiện trước một số cảnh tượng ở cách xa ngàn dặm. Ít nhất bây giờ chúng ta có thể tin chắc một chuyện. Bất luận đã từng có hay cách xa ngàn dặm, phía ngoài đảo Tam Xà đúng là có đảo.” Diệp Nhược Y nói.
Đường Liên cười khổ: “Không biết chuyện này có coi là an ủi không nữa.”
Tiêu Sắt đột nhiên buông mái chèo xuống, nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Có người.”
“Có người à?” Mọi người cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía xa thấp thoáng bóng một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền rõ ràng có bóng một người đang đứng, tay vung vẩy một mái chèo dài, đẩy thuyền đi về phía bọn họ.
“Lại là ảo ảnh à?” Lôi Vô Kiệt nắm lấy trường kiếm.
“Không phải.” Diệp Nhược Y cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi: “Lần này là thật.”
Làn sương mù dày đặc che phủ, khó lòng nhận ra mặt mũi người trên thuyền, chỉ thấy hắn đẩy một cái, sau đó thu mái chèo lại. Chiếc thuyền nhỏ kia đột nhiên tăng tốc, lướt thẳng về phía bọn họ.
“Cẩn thận.” Đường Liên trầm giọng nói.
Tư Không Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt đồng thời nắm binh khí trong tay, đi tới bên cạnh Tiêu Sắt. Tiêu Sắt thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đến đi.”
Chiếc thuyền nhỏ kia phá tan làn sương dày đặc, mũi thuyền chạm vào thuyền của bọn Tiêu Sắt, để lộ dáng dấp của người trên thuyền.
Liệu có phải tiên nhân hải ngoại cưỡi gió bay lượn không?
Hay là khách không mời mà tới ẩn giấu trong biển sâu?
Người nọ đứng trên thuyền, không nói gì.
Bởi vì nó vốn không biết nói chuyện.
Lôi Vô Kiệt trợn mắt há hốc mồm: “Chuyện này... sao lại là con vượn đi thuyền?”
Trên thuyền đúng là một con vượn lớn, vóc dáng cao to, đứng thẳng người, nhìn từ xa lại không khác gì người thường. Nghe Lôi Vô Kiệt nói vậy, con vượn có vẻ bất mãn, không nhịn được kêu chi một tiếng.
“Ta đoán, chắc là tiên nhân phái ngươi tới dẫn đường?” Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Con vượn kia có vẻ hiểu tiếng người, nghe vậy quay sang nhìn Diệp Nhược Y một cái, gật đầu rồi lại kêu chi một tiếng. Nhưng tiếng kêu lần này mang theo ý ưa thích.
“Vậy chúng ta đi theo thuyền của nó là được?” Đường Liên nghi hoặc nói: “Thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy nó tới cản đường mà.”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Ta nghĩ ta hiểu ý nó.” Sau khi xong hắn nhấc chân đạp lên mũi thuyền rồi nhẹ nhàng nhảy một cái, đã nhảy sang chiếc thuyền của con vượn.
“Nguy hiểm!” Tư Không Thiên Lạc vội vàng la lên.
Thế nhưng con vượn chỉ gật đầu một cái, nhìn Tiêu Sắt tán thưởng rồi lùi sang bên.
“Hóa ra là thế, nó chúng ta lên thuyền của nó.” Mọi người lập tức hiểu ra, tiếp đó lần lượt từng người lên theo. Con vượn kia thấy mọi người đều đã lên thuyền, lại cầm mái chèo lên, gạt mạnh một cái, mang mọi người đi sâu vào nơi sương mù dày đặc.