Hóa ra bóng người mà Tư Không Thiên Lạc thấy lúc múa thương đúng là cô ấy.
Diệp Nhược Y, con gái Diệp Khiếu Ưng.
Chẳng trách cô ấy nói mình biết xem sao, cô coi như nửa đệ tử của giam chính Khâm Thiên giám Tề Thiên Trần. Nếu bàn về thuật xem sao, trong thiên hạ khó tìm ra ai lợi hại hơn Tề Thiên Trần.
“Sao ngươi lại tới đây?” Người hỏi câu này là Đường Liên, giọng điệu không được tốt. Mặc dù từng quen biết, thậm chí trải qua sinh tử với nhau, nhưng thái độ của Diệp Khiếu Ưng trong Lôi gia bảo khiến hắn thầm cảnh giác.
“Đương nhiên là để giúp hắn.” Diệp Nhược Y nhìn Tiêu Sắt, lạnh lùng nói: “Ta không biết phụ thân nghĩ ra sao, ta chỉ muốn giúp hắn trở về Thiên Khải.”
“Chỉ vì hồi bé ta từng giúp ngươi?” Tiêu Sắt hỏi.
“Không.” Gió biển vén làn tóc của Diệp Nhược Y lên, cô gẩy nhẹ một cái: “Bởi vì chúng ta là bằng hữu.”
“Đúng, ngươi là hữu.” Cuối cùng Lôi Vô Kiệt chen miệng vào: “Vì bằng hữu thì đi cả ngàn dặm tới tương trợ cũng là việc nên làm, mọi người bàn bạc chút xem lúc nào khởi hành.”
Tư Không Thiên Lạc gõ nhẹ mũi thương vào sau eo Lôi Vô Kiệt: “Ngươi vui quá nhỉ.”
Diệp Nhược Y nhìn Lôi Vô Kiệt, cười khẽ: “Đã lâu không gặp.”
Lôi Vô Kiệt đỏ mặt, gật đầu một cái: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Cô vẫn đẹp như xưa.”
Lúng túng.
Bầu không khí lúng túng lập tức lan khắp thuyền.
Ngay cả Mộc Xuân Phong đọc vạn quyển sách cũng không biết nên nói tiếp câu này ra sao. Ngược lại Diệp Nhược Y ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười: “Ngươi vẫn đáng yêu như xưa.”
Lúng túng.
Càng thêm lúng túng.
"Ha ha ha ha ha ha." Mộc Xuân Phong lúng túng cười một tiếng: “Ta có một nghi vấn, vì sao những cao thủ mà ta tìm được đều tới vì Tiêu Sắt nhà ngươi? Vị cô nương này tới khi ta chiêu mộ quan tinh sư, tuy tuổi còn trẻ nhưng năng lực còn cao hơn những vị đại sư tập trung nghiên cứu thuật xem sao đã vài chục năm, khiến ta rất ngạc nhiên đấy.”
Tiêu Sắt xoay người, không để ý tới hắn: “Chúng ta đi thôi.”
Mộc Xuân Phong lại chẳng ngại: “Tiêu huynh, ta phải ở đây chờ ngươi mấy ngày?”
“Theo suy đoán của ngươi, ta còn sống được mấy ngày?” Tiêu Sắt không dừng bước.
“Năm ngày.” Mộc Xuân Phong đáp rất dứt khoát.
“Vậy thì chờ ta bảy ngày.” Tiêu Sắt đi lên chiếc thuyền nhỏ kia. Đây đã là chiếc thuyền lớn nhất mà thuyền Kim Thác chở theo, thế nhưng nó không lớn hơn những thuyền bắt cá của ngư dân bao nhiêu. Giữa biển rộng mênh mông nó lại càng thêm nhỏ bé. Mọi người chuyển từ thuyền Kim Thác lên thuyền nhỏ, đều thấy hơi bất an.
“Nghe nói từ đảo Tam Xà tới Bồng Lai tiên đảo phải mất hơn một ngày đó, liệu thuyền của chúng ta có bị lật giữa đường không?” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng nói.
“Im mồm!” Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên bị nói toạc tâm sự, đồng thời quay đầu lại mắng hắn.
“Tiêu huynh.” Mộc Xuân Phong đứng trên thuyền Kim Thác gọi bọn họ.
Tiêu Sắt ngẩng đầu lên nhìn Mộc Xuân Phong.
“Nhất định phải sống đấy!” Mộc Xuân Phong hô.
Tiêu Sắt gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ.”
Lôi Vô Kiệt đong đưa nhẹ mái chèo, chiếc thuyền nhỏ từ từ lướt đi.
Mọi người ngồi trên thuyền tuy không mở miệng nói chuyện nhưng tâm trạng của bọn họ đều giống nhau. Biển khơi mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ nhoi, con đường trước mặt không thể dự đoán, đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác so với lúc bọn họ bước lên chiếc thuyền Kim Thác kia. Ngay cả đại sư huynh Đường Liên luôn trầm ổn, lúc này trong lòng cũng tràn ngập bất an.
Cứ đi như vậy được hơn nửa ngày, đầu tiên là Lôi Vô Kiệt cầm lái, sau đó đổi thành Đường Liên, sau nữa lại đổi thành Lôi Vô Kiệt. Sắc trời tối dần, Diệp Nhược Y nhìn ánh sao trên bầu trời, thi thoảng lại nói vài câu để bọn họ điều chỉnh phương hướng.
“Nhìn ánh sao thôi mà cũng phân biệt được đông nam tây bắc, đúng là mở mang tầm mắt.” Lôi Vô Kiệt buông mái chèo xuống, đi tới bên cạnh Diệp Nhược Y. Đường Liên thở dài, bước tới nhận mái chèo.
“Lúc nào mới tới chỗ sóng ngầm kia đây.” Tư Không Thiên Lạc bất an nói.
Vừa dứt lời, con thuyền lắc lư kịch liệt. Đường Liên đẩy một chưởng về phía trước, mượn chưởng phong khiến thuyền nhanh chóng lui lại hai ba trượng: “Xem ra, đã đến nơi rồi.”
Tiêu Sắt và Diệp Nhược Y im lặng không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Lôi Vô Kiệt cũng nhìn lên theo, mỉm cười nói: “Tối nay ánh trắng rất đẹp.”
Đây là lời thoại mà hắn đọc được trong quyển ‘Vãn Lai Tuyết’, một nam nhân trong truyện hỏi nhân vật nam chính, làm sao để thể hiện tình yêu trong lòng mình? Nhân vật nam chính hỏi ngược lại hắn, ngươi thấy thế nào? Nam tử kia đáp, là nói ta nhìn nàng muốn một cái là thấy yêu mến; còn nói là nguyện chung sống với nàng cả đời, cùng nhau đầu bạc răng long. Câu đầu là vừa gặp đã yêu, câu sau là thiên trường địa cửu, ý nghĩ khác nhau nhưng mỗi bên một vẻ. Thế nhưng nhân vật nam chính lại nói, không cần phải nói vậy, chỉ cần ban đêm đi cùng nàng trên con đường nhỏ, cùng ngẩng đầu lên nói một câu Ánh trăng tối nay rất đẹp. Là được.
Đáng tiếc, bây giờ không phải lúc nói lời yêu đương.
Diệp Nhược Y gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”
Tiêu Sắt cau mày: “Ta không thấy ngôi sao đó.”
“Sắp rồi, ta có thể thấy mơ hồ.” Diệp Nhược Y nói.
“Bọn họ nói gì thế?” Tư Không Thiên Lạc không hiểu.
“Hôm đó Tạ tiên sinh nói, khu vực sóng ngầm này cứ bảy ngày lại ngừng lại một đêm, chủ yếu xem ánh sao chuyển động trên trời. Khi trăng tròn, Dao Quang mọc lên ở phương đông, Đế Quân lên ở phía tây, chúng ta phải đợi thời khắc ấy. Nhưng sao Diệp cô nương lại biết?” Đường Liên không hiểu.
“Trên biển thùy triều lên xuống vốn căn cứ theo ánh sao trên bầu trời chuyển động, nếu các ngươi nói khu vực sóng ngầm này sẽ dừng, như vậy chắc chắn có liên quan tới chuyển động của ngôi sao trên bầu trời. Ta tính ba tháng, tính được kết quả cuối cùng. Dao Quang mọc lên ở phía đông, Đế Quân mọc ở phía tây, chính là nối nay.” Diệp Nhược Y vẫn ngẩng đầu lên nhìn trời, cau mày.
Đường Liên nhanh chóng hiểu ra: “Chẳng trách Tiêu Sắt vội vàng như vậy.”
Tiêu Sắt lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Thế nhưng Dao Quang đã lên, sao mãi vẫn không thấy Đế Quân.”
“Sao Đế Quân ảm đạm, e rằng sắp có chuyện không tốt xảy ra ở Thiên Khải.” Diệp Nhược Y như đang suy tư: “Nhưng đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm vào hôm nay. Đường sư huynh, mau khởi hành!”
Chỉ thấy phía tây có một ngôi sao lấp lánh mơ hồ, chắc là sao Đế Quân.
“Chậm hơn nửa canh giờ so với tính toán của ta.” Diệp Nhược Y buồn bã nói.
“Lên chậm, e rằng sẽ hạ xuống sớm.” Tiêu Sắt nói tiếp.
Lôi Vô Kiệt lập tức đứng dậy, song chưởng đẩy về phía lái thuyền. Đường Liên cũng nhanh chóng tăng tốc chèo thuyền. Chiếc thuyền nhanh chóng lái về phía trước.
“Nói vậy có phải là nếu ngôi sao Đế Quân kia hạ xuống, chúng ta đều phải chết ở đây?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt gật đầu: "Phải!"
Lôi Vô Kiệt tăng tốc vận chưởng, sau đó quay sang nhìn Tư Không Thiên Lạc đang ngây ngẩn ở đó: “Thiên Lạc sư tỷ, giúp với!”