Sùng Trinh Đế đang phê duyệt tấu chương, Bỉnh bút Thái giám Vương Thừa Ân liền tiến vào bẩm:
- Vạn tuế gia, Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp đang ở ngoài điện cầu kiến.
Sùng Trinh Đế kêu lên:
- Bảo gã vào đi.
- Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân lĩnh mệnh rời đi, nhanh chóng dẫn Trần Tân Giáp vào trong Đông Noãn Các.
Trần Tân Giáp quỳ xuống hô vạn tuế, sau ngự án lại không có động tĩnh gì, Trần Tân Giáp cúi đầu nhìn trộm lên trên, chỉ thấy Sùng Trinh Đế đang cau mày tiếp tục phê duyệt tấu chương, rõ ràng cơn giận còn chưa hết, Vương Thừa Ân ở bên cạnh cũng nháy mắt với gã một cái, ra hiệu cho gã không được nói lung tung đổ thêm dầu vào lửa.
Trần Tân Giáp đúng là vừa uất ức, vừa không biết làm thế nào, liền khẽ thở dài, thật sự cần gì tự làm khổ mình thế?
Vương Phác thể hiện bộ dạng của tên vô lại lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nhưng Trần Tân Giáp không thể không làm chuyện này, Trường Bình Công chúa có thể thuận lợi gả cho Vương Phác hay không liên quan đến diện mạo của nhà Đế vương, hơn nữa chuyện này hoàn toàn là vì một câu nói của gã mà ra, nếu gã không có cách gì giải quyết chuyện này, tiền đồ làm quan của gã bị chôn vùi không nói, mà làm không tốt còn liên lụy tới tính mạng của người thân nữa.
Mãi đến gần trưa Sùng Trinh Đế mới phê xong tấu chương, đứng dậy nói:
- Trần Tân Giáp.
Trần Tân Giáp khẩn trương tiến lên hai bước, cung kính đáp:
- Có thần.
Sùng Trinh Đế xanh mặt hỏi:
- Ngươi không tới Binh bộ làm, quỳ cả buổi sáng ở chỗ Trẫm có phải có chuyện gì hay không?
Trần Tân Giáp hấp tấp nói:
- Vạn tuế, thần có chuyện quan trọng khởi tấu.
- Nói.
- Vạn tuế, tối qua Tổng binh Đại đồng Vương Phác vì cao hứng trong lòng nên đã uống quá chén, vì thế mới thất lễ trước mặt mọi người, nói xằng nói bậy, tuy nhiên sáng nay thần đã mắng cho hắn một trận, Vương Tổng binh cũng biết mình phải tội lớn ngập trời, rất có ý hối cải...
- Vương Phác đâu?
Sùng Trinh Đế lãnh đạm nói:
- Bản thân hắn sao không tự tới thỉnh tội?
- Điều này...
Trần Tân Giáp lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, vội vã nói:
- Vương Tổng binh phẩm bậc thấp kém, lo mình không được vào cấm cung, cho nên mới nhờ vi thần thỉnh tội thay.
- Trẫm mặc kệ những điều đó.
Sùng Trinh Đế lạnh lùng đáp:
- Chính ngọ ngày hôm nay Hoàng Thái Hậu sẽ cử hành yến tiệc ở cung Từ Ninh, Trẫm muốn Vương Phác có một lời giải thích trước mặt Như nhi, Hoàng hậu và Hoàng thái hậu, hừ!
Vương Thừa Ẩn bên cạnh định đuổi theo, nhưng lại bị Trần Tân Giáp nhẹ nhàng kéo lấy áo bào, thì thầm:
- Công công xin dừng bước.
Vương Thừa Ân lắc đầu, nói với giọng the thé ái ái:
- Trần đại nhân, không phải ta đã nói với ngài, ngài cũng đường đường là triều quan chính nhị phẩm, nói năng làm chuyện sao vẫn không yên lòng thế? Tên Vương Phác rõ ràng đã cưới vợ ở Giang Nam rồi, sao ngài có thể nói với vạn tuế gia là hắn chưa lấy vợ chứ?
- Chao ơi Công công của ta. Trần Tân Giáp vội la lên:
- Lúc trước khi hạ quan nói với vạn tuế gia, Vương Phác quả thực chưa thành thân, ai mà biết được tên này lại bị gió lốc quét đến Giang Nam, lại cưới một cô gái trăng hoa làm phu nhân ở Giang Nam chứ, hì, hạ quan hối hận rồi, đừng nói nữa...
Vương Thừa Ẩn lắc đầu thở dài nói:
- Cái tên Vương Tổng binh này nhìn thì khá lanh lợi cá nhân, nhưng chuyện này sao lại không có đầu óc thế chứ?
Trần Tân Giáp nhìn xung quanh không có ai, bèn hạ thấp giọng hỏi:
- Công công, hạ quan muốn hỏi ngài một câu, Vương Phác từ chối mọi người, Vạn tuế gia rốt cuộc có thái độ thế nào?
- Thái độ gì?
Vương Thừa Ân lườm Trần Tân Giáp một cái, the thé nói:
- Trần đại nhân ngài còn không nhìn ra sao? Ta nói cho ngài biết nhé, Vương Tổng binh nếu có thể kết thành chuyện tốt với Công chúa điện hạ thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu không thành, cái mạng nhỏ của Vương Phác không giữ được thì không nói làm gì, mà cái chức Binh bộ Thượng thư của Trần đại nhân cũng coi như xong.
- Hả...
Sắc mặt Trần Tân Giáp bỗng trở nên trắng bệch, ngồi phịch xuống đất.
Tại hành trướng của Vương Phác.
Trần Viên Viên đã biết chuyện tối qua, đang khóc như mưa, quỳ trước mặt Vương Phác cầu xin:
- Tướng công, vì thiếp mà đắc tội với Vạn tuế gia thật không đáng đâu, tướng công chàng hãy bỏ thiếp đi, thiếp van xin chàng...
Vương Phác âu yếm chạm vào lúm đồng tiền đầy nước mắt của Trần Viên Viên, nhẹ nhàng mà kiên định nói:
- Viên Viên nàng nghe đây, nàng là phu nhân của ta, bây giờ, sau này và mãi mãi đều vậy! Ta đã cưới nàng về, ta đã tiếp nhận nàng trong lòng rồi, thì không ai có thể buộc ta rời khỏi nàng, Vạn tuế gia cũng không được!
Trần Viên Viên nghe xong vừa xúc động vừa lo lắng, nức nở nói: - Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết.
Vương Phác lấy ngón tay cái nhẹ nhàng đè lên môi Trần Viên Viên, nghiêm mặt nói:
- Vương Phác ta tuyệt đối sẽ không hy sinh người phụ nữ của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý.
- Vâng.
Trần Viên Viên gật đầu khóc nức nở.
Vừa lúc đó, màn trướng khép kín bị vén mạnh lên, Vương Phác chỉ thấy Mặt Sẹo đã lảo đảo xông vào, thở không ra hơi nói:
- Tướng... tướng quân, không... không xong rồi...
- Làm sao vậy, Mặt Sẹo?
Không đợi Vương Phác đặt câu hỏi, Tiểu Thất đi sát theo sau đã hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Có phải Vạn tuế gia phái người tới bắt tướng quân không?
Lúc này Chân Hữu Tài, Thường Duy Linh và Lý Tổ Thuật cũng ào vào hành trướng, nghe vậy liền biến sắc mặt.
Mặt Sẹo hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định giọng nói, đáp:
- Không phải, là… Râu Rậm!
- Râu Rậm!?
Vương Phác bỗng đứng dậy quát lớn:
- Râu Rậm vẫn còn sống?
- Vâng, Râu Rậm còn sống!
Mặt sẹo gật đầu lia lịa, tiếp đến lại nói một câu khiến mọi người sợ hết hồn:
- Có điều sắp bịkhai đao vấn trảm.
- Khai đao vấn trảm!
Ánh mắt Vương Phác thoáng chốc trở nên dữ tợn, một tay kéo lấy vạt áo của Mặt Sẹo, lớn tiếng quát hỏi:
- Tại sao?
- Không biết.
Mặt Sẹo lắc đầu, thở dốc nói:
- Tiểu nhân đã nhìn thấy gã bị áp giải ra chợ, nghe dân chúng vây xem nói thì canh ba trưa nay sẽ bị khai đao vấn trảm.
- Buổi trưa canh ba?
Vương Phác giật mình, hỏi:
- Giờ là canh mấy?
Chân Hữu Tài nheo mắt nhìn bầu trời, đáp:
- Gần chính ngọ giữa trưa rồi.
- Con mẹ nó, không còn thời gian rồi!
Vương Phác lớn tiếng quát:
- Mặt Sẹo, lập tức triệu tập huynh đệ, cướp pháp trường trước rồi nói sau
- Hả
Thường Duyên Linh thất thanh nói:
- Đại ca không nhầm đấy chứ, cướp pháp trường chính là tạo phản đấy.
Chân Hữu Tài cũng nói:
- Đúng thế Tướng quân, không được cướp pháp trường đâu, kể cả muốn cướp thì đại ca cũng không thể đích thân đi, để Mặt Sẹo hoặc Tiểu Thất dẫn người đi là được.
- Không được, ta có kim bại miễn tử, còn Mặt Sẹo và Tiểu Thất không có, hơn nữa hai người đó cũng không chắc đã trấn áp được quan giám trảm!
Vương Phác nói tiếp::
- Vả lại chúng ta không phải đi tạo phản, chỉ là cứu người, Râu Rậm là người thế nào, người khác không rõ lẽ nào chúng ta còn không biết sao? Gã vì yểm hộ chúng ta phá vòng vây từ Thịnh Kinh nên mới trốn về Liễu Tây! Gã bị oan!
- Nhưng chuyện này nếu Tướng quân làm thật, sau sợ rằng rất khó giải thích được rõ ràng?
Chân Hữu Tài vội la lên:
- Hơn nữa việc tối qua ngài cự hôn trước mặt mọi người còn chưa lắng xuống đâu, thêm chuyện này nữa, không phải càng loạn thêm sao? Tướng quân, bình tĩnh, giờ ngài nhất định phải bình tĩnh.
- Không bình tĩnh được!
Vương Phác cáu kính hét lên:
- Bản Tướng quân tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn Râu Rậm bị vấn trảm!
Ánh mắt của đám Mặt Sẹo, Tiểu Thất thoáng chốc trở nên nóng rực, Vương Phác vì cứu Râu Rậm ngay cả pháp trường cũng dám cướp, đi theo Chủ tướng như thế, cả đời này coi như đáng rồi! Ánh mát của Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật nhìn Vương Phác cũng thay đổi, họ vừa cảm động vừa lo lắng, tình nghĩa của Vương Phác đối với tướng sĩ thuộc hạ khiến họ cảm động, nhưng họ lại lo lắng không thôi về hành động của hắn.
Thực ra Vương Phác còn chưa nói xong, hắn sợ nói ra sẽ dọa đám Thường Duyên Linh sợ chết khiếp, câu đó là “sự việc đã đến bước khó cứu vãn, cùng lắm thì làm phản ra ngoài Bắc Kinh làm giặc cỏ.
Vương Phác cũng không phải là nho sinh Minh mạt si mê đọc lý học Trình Chu, hắn chưa bao giờ là trung thần tướng tốt gì cả.
Vương Phác vừa quay đầu lại thấy Mặt Sẹo vẫn ngây người tại chỗ, liền giận dữ quát:
- Mặt Sẹo, con mẹ nhà ngươi vẫn còn ngơ ngẩn ở đấy làm gì, khẩn trương đi triệu tập người đi!
- Vâng!
Mặt Sẹo đáp lại một tiếng, tuân mệnh đi.
Chỉ một lát sau, hơn hai trăm gia đinh đã được Mặt Sẹo triệu tập lại, Vương Phác chọn năm mươi gia đinh trong đó chuẩn bị xuất doanh, đúng lúc này một đội Tướng quân Đại Hán vây quanh một vị Thái giám vội vã bước vào đại doanh, Thái giám đó cầm thánh chỉ, mặc gấm bào màu xanh da trời, trên gấm bào còn thêu đầy hoa văn tinh mỹ, rõ ràng phẩm bậc không thấp.
Thái giám thấy Vương Phác, từ xa đã hô:
- Thánh chỉ đến, Tổng binh Đại Đồng Vương Phác tiếp chỉ.
Vương Phác không để ý, quay người lên ngựa lao thẳng ra cửa doanh trại, lúc này việc đại sự đều không gấp bằng việc cứu tính mạng của Râu Rậm! Râu Rậm vì tạo cơ hội đột phá vòng vây cho Vương Phác và hơn ngàn gia đinh đã tình nguyện dẫn năm mươi gia đinh đi chịu chết, huynh đệ tốt như thế không cứu, thiên lý cũng khó dung!
Còn tội danh kháng chỉ không theo, Vương Phác tin rằng dựa vào công lớn của mình và kim bài miễn tử trong tay, sự việc còn có thể cứu vãn, nhưng nếu bỏ lỡ canh ba thì sẽ mãi mãi không cứu được tính mạng của Râu Rậm! vẫn câu nói đó, Vương Phác tuyệt đối sẽ không hy sinh huynh đệ sinh tử của mình để đổi lấy tiền đồ, làm như vậy, hắn cũng không phải là người nữa.
Năm mươi gia đinh nhao nhao thúc ngựa theo sát, A Mộc ngây ngốc dừng ở phía sau, bỗng quay đầu nói một câu:
- Tướng quân nhà ta có việc gấp, giờ chưa... chưa rảnh.
- Cái gì, chưa rảnh?
Thái giám truyền chỉ hẫng một cái, ngã sấp xuống khỏi ngựa, thì Vương Phác đã dẫn năm mươi gia đinh đi xa từ lâu rồi, vị Thái giám truyền chỉ này cũng coi như là lão nhân trong cung, nhưng cả đời lão chưa từng thấy người nào như Vương Phác, lại không rảnh tiếp chỉ? Việc thể có việc gì gấp chứ? Việc đại sự có hơn cả thánh chỉ của Vạn tuế gia không?
Đây, đây không phải tự tìm đến cái chết sao?
- Đi!
Thái giám truyên chỉ sầm mặt, the thé kêu:
- Vương Tổng binh không rảnh tiếp chỉ, chúng ta hồi cung.