Mặt trời lên cao, Vương Phác mới tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê man, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu váng mắt hoa.
Trần Viên Viên đang thêu hoa vội bỏ việc trong tay xuống, rót một cốc nước ấm đưa cho Vương Phác, nhẹ nhàng nói:
- Tướng công chàng tỉnh rồi, uống nước đi.
Vương Phác day day đầu hỏi:
- Viên Viên, đây là đâu?
Trần Viên Viên che miệng khẽ cười đáp:
- Tướng công, đây là hành trướng của chàng mà.
- Hành trướng?
Vương Phác cau mày nói:
- Chẳng phải ta đang uống rượu ở Tử cấm Thành sao, về hành trướng khi nào vậy?
- Tướng công, đêm qua chàng uống rượu say.
Trần Viên Viên vươn những ngón tay ngọc thon dài dịu dàng xoa bóp huyệt thái dương cho Vương Phác, vừa xoa bóp vừa khẽ nói:
- Là hai vị Tiểu hầu gia đưa chàng về.
- Uống rượu say?
Vương Phác nghẹo cổ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Ừ, xem ra đúng là uống say rồi, chuyện tối qua ta không nhớ nổi chút gì.
- Nương tử, nào, lại đây ngồi cạnh tướng công.
Vương Phác vỗ vai Trần Viên Viên quyến rũ lườm Vương Phác một cái, ngoan ngoãn tới cạnh giường ngồi sát bên hắn. Vương Phác tiện tay vòng qua thắt lưng mảnh mai của Trần Viên Viên, bàn tay đã không còn thành thật men theo bờ mông tròn vo của nàng, thò sâu vào trong khe sâu thăm thăm.
Trần Viên Viên không cự tuyệt cũng không đẩy, chỉ nhìn Vương Phác bằng ánh mắt gợi tình, mặc cho hắn tùy ý cợt nhả.
Ngón trỏ của Vương Phác di chuyển, vừa mới đè Trần Viên Viên ngả xuống giường, ngoài trướng vải bỗng vang lên tiếng của Tiểu Thất:
- Tướng quân, hai vị Tiểu hầu gia tìm ngài.
Hai bàn tay của Vương Phác vừa thò vào quần áo lót của nàng đã lập tức cứng đờ, lâu sau mới bịn rịn rụt về, hung hăng chửi:
- Con mẹ nó, sớm không đến muộn không đến, lại tới vào đúng lúc này.
Trần Viên Viên ngồi dậy trên giường, khuôn mặt trắng nõn đã nở nụ cười hai lúm đồng tiền ửng hồng, chủ động tiến đến hôn một cái vào mặt Vương Phác, đôi mắt to sáng ngời vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, nhìn đến nỗi hồn phách Vương Phác sắp tan chảy, khi Vương Phác không kìm nổi liền giơ móng vuốt ra cợt nhả, Trần Viên Viên bèn vứt lại cái nhìn ma mị cho hắn, lui vào sau trướng như con bướm hoa.
Vương Phác ngượng ngùng rút hai móng vuốt về, tức giận nói vọng ra ngoài trướng:
- Gọi bọn họ vào.
Màn trướng vén lên, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đã dắt tay nhau vào; sắc mặt hai người có vẻ nặng nề, sau khi bước vào hành trướng liền đứng sang hai bên không nói tiếng gì.
- A!
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Ta nói hôm nay hai ngươi sao vậy?
Lý Tổ Thuật đáp:
- Đại ca, đại ca thật sư không biết hay là giả bộ hồ đồ?
- Ta biết cái gì?
Vương Phác càng lúc càng khó hiểu.
- Lại giả bộ hồ đồ cái gì?
Lý Tổ Thuật nói:
- Chuyện tối qua, đại ca thật sự không biết sao?
- Ta uống rượu say, biết cái gì Vương Phác nói xong lại hỏi:
- Ây, tối qua đã xảy ra chuyện gì, xem bộ dạng hai người dường như không ổn lắm?
- Đại ca.
Thường Duyên Linh giậm chân nói:
- Tối qua đại ca gây họa rồi.
- Gây họa?
Vương Phác lắc đầu:
- Không thể chứ? Ta có thể gây họa gì?
Lý Tổ Thuật xen vào:
- Tối qua ở ngự tiệc trong điện Kiến Cực, Vạn Tuế gia muốn gả Trường Bình Công chúa cho đại ca, nhưng đại ca thì hay rồi, lại từ chối trước mặt bá quan, khiến Vạn Tuế gia mất mặt, đại ca nói xem có phải đã gây họa không?
Thường Duyên Linh nói:
- Hơn nữa là đại họa trời sập!
- Vạn Tuế gia ban hôn? Ta từ chối!?
Vương Phác chỉ vào mũi mình, nghẹo đầu cố gắng nhớ lại:
- Có chuyện này sao? Không thể chứ? Sao ta không nhớ ra nhỉ.
- Đại ca lúc ấy đã say bí tỷ, đương nhiên không nhớ nổi.
Lý Tổ Thuật vội kêu lên.
- Nhưng đại ca quả thật đã cự hôn trước mặt bá quan, đó là Vạn Tuế gia ban hôn mà, đại ca lại từ chối thẳng thừng, đại ca bảo đệ nói đại ca tốt gì chứ? Kể cả đại ca có tình có ý với chị dâu mới, cũng không thể nói như thế trước mặt bá quan, điều này khiến Vạn Tuế gia thật mất mặt?
- Bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Thường Duyên Linh tức giận nói:
- Đại ca hãy đợi Vạn Tuế gia trị tội ngài đi.
- Không nghiêm trọng vậy chứ?
Vương Phác cau mày nói:
- Khi ấy ta quả thực đã uống say ta cũng không biết gì cả.
- Nói với bọn đệ cũng vô ích.
Lý Tổ Thuật khoát tay nói:
- Đại ca nên nghĩ xem, lát nữa giải thích với Vạn Tụế gia thế nào đi
Đang nói thì Tiểu Thất lại vào bẩm:
- Tướng quân, Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân tới, đang ở ngoài doanh đợi ngài.
- Trần đại nhân? Vương Phác nói:
- Mau mời ngài vào.
Tiểu Thất khổ sở nói:
- Tiểu nhân đã mời rồi nhưng Trần đại nhân nói ngài không vào, ngài đang đợi ở ngoài doanh.
- Xem ra việc này đúng là ầm ĩ rồi.
Vương Phác vỗ trán, nói với Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật:
- Đi, đi xem sao.
Ngoài cửa doanh, Trần Tân Giáp đang chắp hay tay sau lưng, đi qua đi lại, đám Vương Phác vừa bước ra nha môn, Trần Tân Giáp liền nhào tới mắng chát chúa:
- Vương Phác, ngươi nói xem ngươi có đầu óc không? Bản quan nhớ trước đây ngươi không phải như vậy mà? Vạn Tuế gia ban hôn, gả Trường Bình Công chúa cho, thật vinh sủng biết bao, sao ngươi lại... ôi, nói ngươi tốt gì chứ?
Thường Duyên Linh nói:
- Trần đại nhân, bây giờ nói những điều này cũng muộn rồi, vẫn phải nghĩ cách cứu vãn thế nào đi.
- Hừ, giờ không nói gì nữa.
Trần Tân Giáp khoát tay, nói với Vương Phác:
- Giờ chỉ có thể lấy lý do say rượu để nói thôi, ngươi cứ một mực nói tối qua mình uống say đi, không nhớ đã nói gì nữa, những chuyện khác... để bản quan giúp ngươi giải quyết! Có điều, ả đàn bà trăng hoa ngươi mua về từ Giang Nam kia, mau đuổi ả đi.
- Ngài nói cái gì?
Vương Phác nghe vậy đã thấy mất hứng, cau mày nói:
- Cái gì gọi là mua về? Đó là phu nhân mà bản tướng quân đưa sính lễ mời bà mối, cưới hỏi đàng hoàng về! Viên Viên nàng là cô gái trăng hoa không sai, nhưng sự dịu dàng thông minh của nàng là một người con gái tốt, bản tướng quân dựa vào gì mà bỏ nàng?
Vương Phác không phải kẻ ngốc, không phải hắn không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng nếu bảo hắn bỏ Trần Viên Viên để đi làm rể hiền của Sùng Trinh Đế, hắn không làm được! Dù nói thế nào, Trần Viên Viên nguyện lấy thân thể mình ngăn đỡ mũi tên cho Vương Phác hắn, người con gái vừa có tình có nghĩa lại vừa xinh đẹp như thế đi đâu để tìm đây?
Hơn nữa Vương Phác cũng không phải là Trần Thế Mỹ. Nam tử hán đại trượng phu phải có tình có nghĩa, đâu thể lật lọng chứ? Như những kẻ ngụy quân tử kia vì tiền đồ của mình mà làm những chuyện xấu xa vứt bỏ vợ con, có thể coi là đàn ông không? Một người đàn ông có thể đối xử với người phụ nữ của mình như thế sao?
- Hừ, ngươi còn hỗn với bản quan?
Trần Tân Giáp giận dữ:
- Có biết ngươi đã sắp chết đến nơi rồi không?
- Đừng lấy cái chết uy hiếpta.
Vương Phác tức giận:
- Ta đúng là không sợ chết.
Vương Phác đúng là không sợ chết, chết thêm một lần xuyên nữa cùng lằm là lại xuyên việt một lần, tới triều đại nào chẳng được?
- Được, ngươi được lắm.
Trần Tân Giáp gượng cười nói:
- Bản quan cũng không tranh luận với ngươi nữa, nặng nhẹ thế nào ngươi suy nghĩ kỹ đi, suy nghĩ rõ rồi thì tới tìm bản quan.
Nói xong Trần Tân Giáp lại quay sang nói với Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật:
- Hai vị Tiểu hầu gia cũng khuyên nhủ Vương Tổng binh đi, bảo hắn nhất định đừng vì ham sắc đẹp mà mất mạng.
- Không cần suy nghĩ, giờ ta có thể nói luôn với ngài.
Vương Phác lạnh lùng đáp:
- Vạn Tuế gia ban hôn, gả cho Trường Bình Công chúa, Vương Phác ta giơ hai tay hoan nghênh cũng không kịp, nhưng bảo ta bỏ Viên Viên trước mới lấy, ta không làm được! Vương Phác ta tuyệt sẽ không hy sinh huynh đệ sinh tử hoặc người phụ nữ của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý.
- Cái gì cái gì, ngươi nói cái gì? Ngươi không bỏ ả đàn bà trăng hoa đó đã muốn cưới Công chúa điện hạ, đầu óc ngươi để cho lừa đá đi rồi sao? Té ra ngươi muốn để Công chúa điện hạ làm thiếp của ngươi?
Trần Tân Giáp tức giận điên loạn cả người, lần này đúng là giận tím ruột tím gan, mãi sau mới nói một câu:
- Ngươi tự mình nghĩ kĩ đi.
- Vậy, Trần đại nhân ngài thấy thế này được không?
Thường Diên Linh nhìn Vương Phác, dè dặt hỏi:
- Có thể để Công chúa điện hạ làm phu nhân của đại ca, còn Viên Viên cô nương làm tiểu thiếp được không?
- Vậy cũng không được, đâu có chuyện chưa cưới vợ đã lấy thiếp trước?
Trần Tân Giáp lãnh đạm nói:
- Hơn nữa Phò mã Đô úy của Đại Minh triều còn chưa bao giờ có tiền lệ nạp thiếp, Vạn tuế gia có thể đồng ý không? Không được, việc này tuyệt đối không được, Vương Phác, bản quan khuyên ngươi một câu cuối cùng, ngươi vẫn nên sớm bỏ ả đàn bà trăng hoa đó đi.
Dứt lời, Trần Tân Giáp không thèm để ý đến ba người nữa, lên kiệu nghênh ngang bỏ đi.