Vương Phác tiếp nhận danh sách của Tôn Truyền Đình, xem xong một cách tỉ mỉ rồi lắc đầu nói:
- Không được, danh sách này phải sửa!
Tôn Truyền Đình nói:
- Nói thử cách nhìn của con đi.
Vương Phác nói:
- Nội các Thủ phụ không thể để cho Sử Khả Pháp đảm đương, Thủ phụ này chỉ có thể là người.
Tôn Truyền Đình cau mày nói:
- Về việc tuyển người của Nội các Thủ phụ, vi phụ đã thận trọng suy xét. Sử Khả Pháp có danh vọng, có năng lực, lại là trọng thành lưu đô, lời bình phẩm từ người khác cũng không tồi, là chọn lựa thích hợp nhất.
- Không.
Vương Phác quả quyết nói:
- Nội các Thủ phụ chỉ có thể là người, Sử Khả Pháp, Cao Hoằng Đồ, Hoàng Đạo Chu còn có Mã Sỹ Anh, bọn họ chỉ có thể là Thứ phụ, điều này là không thể nghi ngờ. Buổi đình nghị ngày mai còn sẽ nghĩ cách, khiến cho người của phục xã Đông Lâm nói cái đề nghị này ra, thiết nghĩ Sử Khả Pháp, Cao Hoằng Đồ cũng không còn lời nào để nói.
- Khiến cho phục xã Đông Lâm đề xuất?
Tôn Truyền Đình nói:
- Điều có khả năng không? Người của phục xã Đông Lâm không lên tiếng phản đối chúng ta thì đã là thắp nhang lạy tổ tiên rồi.
- Lên tiếng phản đối? Thách bọn họ có lá gan này đấy!
- Đừng quên là có món đồ thế này trong tay chúng ta, còn có án của Chu Tiêu cũng vẫn chưa thẩm nữa. Hai thứ này là đòn sát thủ để chúng ta đối phó với phục xã Đông Lâm, bọn họ dám không nghe theo chúng ta sao?
Từ tận đáy lòng, Vương Phác ghét cay ghét đắng phục xã Đông Lâm, đến cả Thái Tử bọn khốn này cũng dám mưu sát, đã chẳng còn mảy may chút trung nghĩa nào có thể tin tưởng được. Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích đảng phái, căn bản không màng đến giang sơn xã tắc, lại càng không màng đến sống chết của bách tính. Người như vậy thì trực tiếp phái binh bắt bọn chúng lại rồi giết cũng không quá đáng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì phục xã Đông Lâm cũng là một sức mạnh chính chính trị khổng lồ, bình thường chỉ chia bè kéo phái không đủ để lo nghĩ về bọn họ, nhưng nếu như dồn ép bọn họ, bọn họ sẽ đoàn kết, phát huy sức mạnh khó có thể tưởng tượng nổi. Còn nếu dùng vũ lực cưỡng ép diệt trừ thế lực này, thì toàn bộ thế cục Giang Nam ắt sẽ náo loạn khiến lòng người bàng hoàng. Đây tuyệt đối không phải là cục diện mà Vương Phác muốn.
Cho nên, muốn đối phó với phục xã Đông Lâm, sách lược tốt nhất vẫn là chia để trị.
- Con đã nghĩ đến rồi.
Vương Phác nói:
- Thư viện Dương Minh không thể xây ở Dư Diêu, nhà cũ của Dương Minh tiên sinh nữa, phải lập tức dời về Nam Kinh. Nho sinh của phục xã Đông Lâm ở Giang Nam cũng phải nghĩ cách triệu tập lại, để cho bọn họ vào thư viện Dương Minh để đọc sách, để cho bọn họ buông bỏ lý học, tin vào tâm học.
Để cho nho sinh của phục xã Đông Lâm vào thư viện Dương Minh học tập, không thể nghi ngờ là một chiêu độc!
Đối với giáo trình của thư viện Dương Minh, Vương Phác đã có an bài. Học sinh của thư viện không những phải học thiên văn, địa lý, số học, y học, thủy lợi, vật lý, hóa học và tri thức của các ngành khoa học. Quan trọng hơn la Vương Phác còn an bài cho bọn họ môn "Chính trị", cố hết sức dung nhập tư tưởng tư bản chủ nghĩa cho bọn họ!
Tuyệt đối đừng xem thường sức mạnh của việc cải tạo tư tưởng, ở trong hoàn cảnh như thế, không có người trẻ tuổi nào có thể thờ ơ. Đợi đến khi nhưng nho sinh của phục xã Đông Lâm này học xong rồi tốt nghiệp, bọn họ sẽ thay hình đổi dạng, trở thành người tùy tùng đáng tin cậy nhất của Vương Phác. Vương Phác đang muốn dồn phục xã Đông Lâm vào chỗ chết, sau đó đào tạo ra thế lực mới hoàn toàn nghe lệnh hắn ở trên "thi thể" của phục xã Đông Lâm!
Tôn Truyền Đình nói:
- Con không sợ thư viện Dương Minh trở thành địa bàn của phục xã Đông Lâm sao?
- Địa bàn của phục xã Đông Lâm?
Vương Phác cười lạnh nói:
- Chỉ cần những nho sinh này tiến vào thư viện Dương Minh, bọn họ sẽ không còn là người của phục xã Đông Lâm nữa. Con sẽ tiến hành quản lý bọn họ theo kiểu quân sự hóa hoàn toàn, bọn họ nhất định phải học xong tri thức của các ngành khoa học như vật lý, toán thuật, địa lý, thiên văn, y học, thông qua các kỳ thi mới có thể tốt nghiệp. Đợi bọn họ tốt nghiệp, tư tưởng và nhận thức sẽ xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
- Tốt nghiệp?
Tôn Truyền Đình ngạc nhiên hỏi:
- Tốt nghiệp gì?
Vương Phác mỉm cười, nói:
- Cái gọi là tốt nghiệp chính là đậu Tiến sỹ, bọn họ có thể ra ngoài làm quan rồi!
- Ra ngoài làm quan?
Tôn Truyền Đình càng lúc càng mơ hồ:
- Vậy cũng phải chọn từ Hàn Lâm Viện phái đi.
- Không, lệ này đã sửa lại một chút.
Vương Phác nói:
- Từ nay về sau, quan viên Đại Minh triều sẽ không còn tuyển từ Hàn Lâm Viện nữa, một khi có ghế trống, sẽ trực tiếp chọn từ trong nho sinh đã tốt nghiệp của thư viện Dương Minh.
Kỳ thực, tư tưởng này của Vương Phác đã có từ lâu, chẳng qua là lúc đầu hắn chỉ là Tổng binh Đại Đồng cỏn con, muốn thay đổi cũng là hữu tâm vô lực. Nhưng bây giờ không giống như trước, giờ Sùng Trinh đã chết, Thái Tử tuổi nhỏ, Tôn Truyền Đình độc chưởng triều cương là chuyện ván đã đóng thuyền, có sự ủng hộ của Tôn Truyền Đình, việc này liền trở nên dễ dàng.
Tại sao Vương Phác muốn cải cách chế độ lựa chọn quan viên?
Nguyên nhân rất đơn giản, vì chế độ khoa cử đã không còn cách nào chọn ra quan viên ưu tú cho Đại Minh triều nữa, Vương Phác nhất định phải cải cách chế độ lựa chọn quan viên, tiến cử số lượng lớn nhân tài có năng lực chân chính ngồi vào các cương vị, mà không phải là những tên nho sinh chỉ biết cặm cụi, khí chất thâm trầm.
Vậy thì tại sao Vương Phác không trực tiếp bãi bỏ chế độ khoa cử đi?
Bởi vì bây giờ vẫn chưa phải lúc để bãi bỏ khoa cử. Nếu lúc này mà hủy bỏ khoa cử, vây thì người đọc sách khắp thiên hạ sẽ không còn gì để trông cậy vào nữa, còn không đi tìm Vương Phác để liều mạng? Tuy nói tú tài tạo phản mười năm không thành, như nếu như là tú tài của toàn thiên hạ đều tạo phản, cũng đủ để Vương Phác no bụng.
Cho nên Vương Phác không thể làm ra mặt, hắn lợi dụng lề lối hủ bại của quan trường để âm thầm làm việc.
Chiếu theo luật Đại Minh, người đọc sách trong thiên hạ là đồng sinh, đồng sinh thi đậu làm tú tài thì có tư cách tham gia thi hương, thi hương đậu cử nhân thì có tư cách tham gia thi hội. Ngoài ra, nếu như có người tiến cử, cử nhân cũng có thể trực tiếp làm quan, Hải Thụy vinh dự được Gia Tĩnh Đế cho làm Đại Minh Thần Kiếm chỉ là cử nhân.
Tiến sỹ đậu kỳ thi hội bình thường thì đều sẽ vào Hàn Lâm Viện làm Biên tu hoặc Kiểm thảo, nếu không cũng có thể làm Thứ cát sỹ, sau đó thì chờ đi. Nếu như là có ghế trống, Lại bộ sẽ tuyển chọn quan viên từ Hàn Lâm Viện, nhưng đây chỉ là lệ thường, về sau quan trường Đại Minh trở nên hủ bại, đa số Tiến sỹ sau khi bước vào Hàn Lâm Viện thì trên cơ bản đã không còn cơ hội để ra ngoài làm quan nữa, chỉ có thể cả đời sống trong nha môn nước trong mà thôi.
Đây chính là lỗ hổng mà Vương Phác muốn len lỏi vào, hắn không công khai bãi bỏ khoa cử, về sau khoa cử cứ theo bình thường mà tiến hành, người đọc sách trong thiên hạ vẫn có thể thông qua kỳ thi viện, thương hương, thi hội để vào Hàn Lâm Viện, nhưng vào Hàn Lâm Viện thì ngươi cùng đừng hòng ra ngoài làm quan nữa. Dù sao nuôi dưỡng mấy trăm Hàn Lâm một năm cũng tốn không bao nhiêu bạc.
Nếu muốn làm quan, dễ thôi, đến thư viện Dương Minh đi, chỉ cần tốt nghiệp từ thư viện Dương Minh, chẳng sợ ngươi chỉ là đồng sinh cũng có thể được Nội các Thủ phụ Tôn Truyền Đình tiến cử, trực tiếp được làm Tri phủ.
Tuy rằng Tôn Truyền Đình có chỗ thiếu sót trong chính trị, nhưng không phải là người ngu ngốc, Vương Phác nói một chút thì lão đã hiểu, liền nói:
- Tiểu tử, con muốn lão phu nắm chặt lấy quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên Đại Minh, và dùng để viết ra một bài văn sao?
- Đúng.
Vương Phác gật đầu nói:
- Cho nên, chức Lại bộ Thượng thư người cứ kiêm nhiệm, Tôn lão đầu người đã là Nội các Thủ phụ của Đại Minh triều, lại là Lại bộ Thương thư, việc bổ nhiệm của tất cả quan viên đều phải do người gật đầu mới được. Nếu như người không muốn cho ai làm quan, thì y có là tân khoa trạng nguyên cũng không làm quan được, nếu như người muốn cho ai làm quan, y là ăn mày ven đường cũng có thể làm Tri huyện.
- Ha ha.
Tôn Truyền Đình bật cười ha hả, chỉ vào Vương Phác cười nói:
- Tiểu tử, con vẫn chưa hiểu nhiều lắm về chế độ cân bằng của quan viên Đại Minh. Không sai, nhược bằng lão phu thật sự là Nội các Thủ phụ kiêm Lại bộ Thượng thư, là có thể bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, nhưng con đừng quên, Nội các chịu sự giám sát của Đô Sát viên, Lại khoa cũng có quyền trả lại công văn của Lại bộ. Nếu chỉ là bổ nhiệm một hai tâm phúc, lão phu cho rằng bọn họ cũng không dám hó hé gì, nhưng nếu như con nói, dùng người của mình quy mô lớn, vậy con để những Ngôn quan Ngự sử và Khoa đạo của Đô Sát viện ở đâu hả? Bọn họ không phải là vật trang trí đâu!
- Bọn họ chính là vật trang trí!
Con mắt của Vương Phác lộ ra vẻ dữ tợn, cười lạnh nói:
- Quan lại của Đô Sát viện vẫn còn Ngôn quan của Lục khoa, quyền lực của bọn họ là do ai ban cho?
Tôn Truyền Đình nói:
- Đương nhiên là Vạn Tuế Gia.
- Nói đúng lắm.
Vương Phác hung tợn nói:
- Nếu như ngay cả Vạn Tuế Gia cũng là con rối nằm trong tay của cha con ta, thì lời nói quan lại Đô Sát viện và Ngôn quan Lục khoa còn có tác dụng gì đâu? Hơn nữa, vì sao chúng ta không thể làm cho sự việc trở nên viên mãn hơn một chút nào? Vị dụ như an bài lượng lớn người của phục xã Đông Lâm vào Đô Sát viện và nha môn Lục khoa, nếu ai dám không hợp tác với chúng ta, thì sai đám người của phục xã Đông Lâm bắt đầu công kích, lật đổ y!
Tôn Truyền Đình nói:
- Tiểu tử, con muốn một tay che trời à, người của phục xã Đông Lâm sẽ ngoan ngoãn nghe lời sai khiến của con sao?
Vương Phác nói:
- Ông già, đừng đánh giá cao nhân phẩm của đám người phục xã Đông Lâm kia, cũng đừng đánh giá thấp quyền lực trong tay ông, ngàn vạn lần đừng quên hiện tại ông đã là Tào Tháo của Đại Minh triều rồi.
Tôn Truyền Đình thoáng chốc cau mày, lời nói của Vương Phác quả thật khiến lão rất khó chịu, tuy rằng trong lòng lão đã chấp nhận sự thật làm Tào Tháo, nhưng lão không muốn nói ra miệng.
Loan Châu, Lý Nham suất lĩnh tướng sỹ nghĩa quân phụng mệnh đoạn hậu đã cùng quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế kịch chiến được hai ngày, nghĩa quân tử thương thảm trọng, Lý Nham cũng bị trọng thương, chỉ có thể nằm trên sạp chỉ huy tác chiến.