Liễu Như Thị sớm biết người phục xã Đông Lâm cũng không phải là thứ tốt lành gì, nhưng nàng vẫn không ngờ rằng vì lợi ích của mình, ngay cả Thái Tử bọn họ cũng dám giết!
- Tướng quân.
Liễu Như Thị hỏi:
- Lưu Trạch Thanh
- Xử trí như thế nào?
Trong con ngươi của Vương Phác lóe ra một ánh nhìn giảo hoạt, cười nói:
- Lưu tổng binh có công hộ tống Vĩnh Vương, Định Vương, và Công chúa vào Kinh, tiết lộ âm mưu tội ác mà phục xã Đông Lâm không thể cho ai biết lại là một đại công, đương nhiên là thăng quan tiến chức, vợ con được hưởng đặc ân, rồi tham gia tiệc chiêu đãi, hằng ngày lại mời y đi Tiêu Dao Tiên Cảnh mà tiêu dao tiêu dao, ha ha.
Từ trong lời nói hài hước của Vương Phác, Liễu Như Thị nghe được sát khí rét lạnh, hơn nữa còn cố ý để Lưu Trạch Thanh lại không giết, hiển nhiên là vì lừa Cao Kiệt, Lưu Lương Tá và Tả Lương Ngọc đến Nam Kinh.
- Liễu cô nương.
Vương Phác nhìn Liễu Như Thị, chân thành nói:
- Đừng đi, hãy ở lại bên cạnh ta đi.
Khuôn mặt trắng nõn nà của Liễu Như Thị không khỏi ửng đỏ, lên tiếng từ chối:
- Tướng quân xem tiểu nữ là người như thế nào?
- Ơ, Liễu cô nương ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm.
Vương Phác gấp gáp nói:
- Ta không có ý như cô nghĩ đâu, ta muốn mời cô ở lại làm Thư ký quân vụ cho ta mà thôi.
- Thư ký quân vụ?
Liễu Như Thị bối rối nói:
- Thư ký quân vụ là gì?
- À, cái này
Vương Phác gãi gãi đầu, giải thích:
- Không khác gì Tòng quân là mấy.
- Tòng quân.
Liễu Như Thị nói:
- Trong quân nào có nữ nhi làm Tòng quân chứ?
Vương Phác mỉm cười nói:
- Nếu như Liễu cô nương đã nhận lời, trong quân chẳng phải là đã có nữ nhi làm Tòng quân rồi đó sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Thị lay động, thấp giọng nói:
- Vậy tiểu nữ sẽ về suy nghĩ thật kỹ.
- À à, không vội.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Liễu cô nương có nhiều thời gian, cứ chậm rãi mà suy nghĩ.
Ngày hôm sau, hành dinh Tổng đốc.
Vương Phác mang bức thư cấp báo của Lưu Trạch Thanh đặt trước án của Tôn Truyền Đình, mặt sau còn đính thêm mật thư phục xã Đông Lâm sai Lưu Trạch Thanh chặn giết Thái Tử.
Xem xong bức thư này, Tôn Truyền Đình giận đánh xanh mét cả mặt, cả người run bần bật.
Tôn Truyền Đình vốn dĩ vẫn rất có hảo cảm đối với phục xã Đông Lâm. Lần trước Liễu Như Thị đã ám chỉ rằng, vì lợi ích của bản thân người của phục xã Đông Lâm rất có thể sẽ dùng thủ đoạn, Tôn Truyền Đình vẫn bán tín bán nghi, nhưng lão vạn vạn lần không ngờ rằng, người của phục xã Đông Lâm thật sự dám chặn đường giết Thái Tử!
- Đáng hận, thật là đáng hận!
Tôn Truyền Đình nổi trận lôi đình, nói:
- Kỳ tâm khả tru, kỳ hành khả tru! Bắt người, giao hai bức thư này cho phủ doãn phủ Ứng Thiên Ngụy Đại Bản, bảo y lập tức bắt người, nên bắt thì bắt, nên giết thì giết, tuyệt không tha thứ!
- Bắt? Giết?
Vương Phác cau mày hỏi:
- Cha, người muốn dấy lên một trận gió tanh mưa máu ở Giang Nam, muốn khiến cho toàn bộ sỹ tử Giang Nam đều đứng lên đối chọi với chúng ta hay sao?
Tôn Truyền Đình không cho là đúng, nói:
- Chỉ bằng mấy tên tôm tép nhãi nhép, cũng muốn dẫn đầu sỹ tử Giang Nam?
- Cha, bọn họ không phải là tôm tép nhãi nhép, bọn họ là kẻ đứng đầu phục xã Đông Lâm!
Vương Phác trầm giọng nói:
- Chỉ cần bọn họ hô lên một tiếng, gần vạn nho sinh phục xã rải rác khắp Giang Nam sẽ cùng hưởng ứng. Đến lúc đó, cả Giang Nam toàn là tiếng nói của phục xã Đông Lâm, tuyệt sẽ không có người tin lời giải thích của chúng ta.
Tôn Truyền Đình giũ giũ hai bức thư trong tay, kích động nói:
- Sỹ tử Giang Nam phải biết rõ thị phi chứ? Mấy kẻ này cũng dám bí mật chặn giết Thái Tử, trên đời này còn có chuyện gì là bọn họ không làm ra được? Loạn thần tặc tử như thế này, lão phu không tin là còn có ngươi sẽ che chở cho bọn chúng.
- Chiếc lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo!
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Đến lúc đó, bọn chúng sẽ nói hai bức này là chúng ta sai người ngụy tạo, người giải thích thế nào? Rồi phải giải thích ra sao tiếp theo? Người là Tổng đốc Chiết Trực, con là Đề đốc Nam Kinh, không phải là Đại tướng biên cương thì là Đại tướng tay nắm trọng binh, mà phục xã Đông Lâm thì đều là nho sinh không quan không chức, người nói lão bách tính sẽ tin tưởng ai? Đừng quên rằng phục xã Đông Lâm có mạng lưới quan hệ cực kỳ thâm hậu ở Giang Nam, huồng hồ chúng đều là kẻ yếu ớt, đến lúc đó lão bách tính sẽ chỉ tin vào phục xã Đông Lâm, bởi vì bọn họ là quần thể yếu thế!
- Nhưng hai thứ này, nếu như chúng ta công khai ra ngoài, thì chúng chính là đống giấy lộn không có chút giá trị, hơn nữa còn sẽ khiến cho toàn bộ phục xã Đông Lâm trở mặt với chúng ta. Nếu chúng ta giữ kín hai bức thư này không nói ra, thì lại có thể trở thành lợi khí để áp chế phục xã Đông Lâm đi vào khuôn khổ!
Tôn Truyền Đình nói:
- Rốt cuộc là con muốn thế nào?
Vương Phác nói:
- Rất đơn giản, lợi dụng hai bức thư này khiến cho mấy nhân vận đầu não của phục xã Đông Lâm đi vào khuôn khổ, khiến cho mạng lưới quan hệ khổng lồ của phục xã Đông Lâm ở Giang Nam có thể để chúng ta sử dụng. Đợi đến khi đã xây dựng được mạng lưới quan hệ thuộc về mình, lại thanh toán món nợ cữ này với phục xã Đông Lâm cũng không muộn!
Tôn Truyền Đình nói:
- Bọn chúng sẽ đi vào khuôn sao?
Vương Phác cười dữ tợn nói:
- Đám người phục xã Đông Lâm này, nói khó đối phó quả thật là khó đối phó, nói dễ đối phó kỳ thực cũng dễ đối phó, mấu chốt là người tìm được nhược điểm của bọn chúng. Chỉ cần nắm được nhược điểm của bọn chúng, là có thể khống chế chặt chẽ bọn chúng trong lòng bàn tay, khiến cho bọn chúng cam tâm tình nguyện làm việc cho chúng ta.
- Nhược điểm?
Tôn Truyền Đình nói:
- Nhược điểm của phục xã Đông Lâm là gì?
- Hai bức thứ này chính là nhược điểm lớn nhất của phục xã Đông Lâm!
Vương Phác nói:
- Người của phục xã Đông Lâm tiếc cái thanh danh của mình, chỉ cần hai bức thư này không có truyền ra ngoài, bọn chúng đến sau cùng vẫn phải cẩn thận, lo lắng vạn nhất ngày nào đó chúng ta không vui, sẽ truyền bức thư này ra ngoài, thế thì bọn chúng sẽ thanh bại danh liệt. Cho nên bọn chúng phải nhường nhịn mọi nơi, nhân nhượng mọi chuyện, trên triều đình, bọn chúng phải nhìn sắc mặt của cha con ta mà làm việc.
Tôn Truyền Đình có chút giật mình nhìn Vương Phác, ngưng giọng hỏi:
- Tiểu tử thối, không ngờ tâm cơ của con rất là sâu à?
- Cha yên tâm.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Tâm cơ của con trai có sâu hơn, cũng sẽ không dùng để đối phó người.
- Ngươi dám.
Tôn Truyền Đình giả vờ giận dữ nói:
- Đám bán đứng lão tử, cẩn thận lão tử đánh gãy cái chân chó của nhà ngươi.
Vương Phác cười cười, nói tiếp:
- Kỳ thực, tạm thời không giết đám người phục xã Đông Lâm này, cũng là do hết cách. Trước mắt Thái Tử sắp phải đăng cơ, danh sách bá quan tân triều cũng phải định ra, nhưng phóng tầm mắt khắp Giang Nam, được gọi là tâm phúc của hai ta có mấy người chứ? Dựa vào mấy người này có thể nắm được triều chính trong tay sao?
- Nói cũng có lý.
Tôn Truyền Đình gật gật đầu, lại nói:
- Nói đến danh sách quan viên tân triều, lão phu cũng đã định ra một đám người được tuyển chọn và các chức vị, không bằng con xem trước một chút.