Giọng nói vừa dứt, hai bóng người xinh đẹp đã lã lướt tiến vào phòng bên. Người đi trước mặc một chiếc áo tơ màu đỏ tươi, cử chỉ dịu dàng hiền thục, dáng người lại càng là quốc sắc thiên hương, chính là Trần Viên Viên. Cô nương theo sau Trần Viên Viên dáng người cao gầy, khoác một chiếc áo tơ màu xanh của nước hồ, nhìn như thế nào cũng là đẹp, cử chỉ lại toát ra một khí khái không tầm thường.
Trần Viên Viên chỉnh trang lại y phục, thi lễ với Tôn Truyền Đình, nhẹ nhàng nói:
- Con dâu xin bái kiến cha nuôi.
Tôn Truyền Đình mỉm cười khoát tay nói:
- Ha ha, miễn lễ.
Vị cô nương đi theo sau Trần Viên Viên cũng nhẹ nhàng thi lễ với Tôn Truyền Đình, Tôn Truyền Đình nói:
- Vị cô nương này là
Không chờ Trần Viên Viên mở miệng, vị cô nương nọ đã dịu dàng nói:
- Tiểu nữ Liễu Như Thị, tham kiến Tôn đại nhân.
- Ồ, hóa ra là Liễu cô nương.
Tôn Truyền Đình vuốt râu nói:
- Lão phu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng lời nói vừa rồi của cô nương, không biết là có nghĩa là chi?
Liễu Như Thị nói:
- Tôn đại nhân, ngài đến Giang Nam không lâu, không hiểu rõ lắm về đám người của phục xã Đông Lâm, nhưng tiểu nữ thì lại ở Giang Nam nhiều năm, hằng ngày có kết giao với những nho sinh của phục xã Đông Lâm, có thể nói là hiểu rõ bản tính của bọn họ như lòng bàn tay! Phục xã Đông Lâm của hôm nay sớm đã không còn là đảng Đông Lâm vào những năm Vạn Lịch nữa.
Tôn Truyền Đình đưa tay mời Liễu Như Thị, Trần Viên Viên ngồi xuống, mình cũng an tọa, hỏi:
- Liễu cô nương có thể nói rõ một chút hay không?
Liễu Như Thị nói:
- Tôn đại nhân, người của đảng Đông Lâm vào những năm Vạn Lịch như Cao Phàn Long, Tả Quang Đấu, Dương Liên đều là lương thần có phong cốt. Vì quốc thể, vì Đại Minh, bọn họ có thể vứt bỏ thủ cấp, lấy máu và cái chết để đấu tranh, cho nên mới có giai thoại năm đó.
- Điều này lão phu biết.
Tôn Truyền Đình nói:
- Đối với những người như Cao Phàn Long, lão phu cực kỳ kính nể.
Liễu Như Thị nói:
- Nhưng nội bộ của phục xã Đông Lâm ngày nay lại vô cùng xào xáo, sở trường bợ đỡ chèn ép, sớm đã không còn phong phạm của người đảng Đông Lâm năm xưa nữa. Nếuh nư đại nhân tiết lộ tin tức Thái Tử và Vương Phác tướng quân nam hạ cho bọn họ, tiểu nữ cho rằng phục xã Đông Lâm nhất định sẽ cấu kết với Mã Sỹ Anh, giữa đường ám hại Thái Tử và Vương Phác tướng quân.
Tôn Truyền Đình điềm nhiên nói:
- Bọn chúng dám!
- Đại nhân.
Liễu Như Thị lạnh lùng nói:
- Không có chuyện nào mà bọn họ không dám cả!
Vẻ mặt của Tôn Truyền Đình thay đổi liên tục, cuối cùng cảm thấy lời nói của Liễu Như Thị không phải là vô lý. Có câu, lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người không thể không có. Vạn nhất đám người phục xã Đông Lâm này gan to bằng trời, thật sự dám ám hại đám người Thái Tử và Vương Phác trên đường về, vậy thì Tôn Truyền Đình y há chẳng phải là sẽ trở thành tội nhân thiên cổ rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tôn Truyền Đình không khỏi hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, ngưng giọng nói:
- Liễu cô nương, vậy thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Liễu Như Thị nói:
- Lập tân quân đã vào thế phải làm, đại nhân muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được đâu, nhưng đại nhân cũng không phải là vô lực phản kích. Hiện tại đại nhân còn có một nước cờ hay, có thể khuấy đảo vở tuồng lập tân quân này, chỉ cần qua mười ngày nửa tháng, đợi đến khi Vương Phác tướng hộ tống Thải Tử trở về Nam Kinh, thì có thể nhấc tay là xoay chuyển được thế cục.
- Hả?
Tôn Truyền Đình vui mừng nói:
- Nước cờ hay gì?
Liễu Như Thị nói:
- Hiện tại đại nhân hãy phái người đi liên hệ với huân thích trong thành Nam Kinh, liên danh ủng hộ việc lập Phúc Vương!
Tôn Truyền Đình cau mày nói:
- Ủng hộ việc lập Phúc Vương?
- Đúng, ủng hộ việc lập Phúc Vương.
Liễu Như Thị nói:
- Nếu tiểu nữ đoán không sai, phục xã Đông Lâm nhất định sẽ ủng hộ lập Lộ Vương, vì bọn họ sợ rằng sau khi Phúc Vương lên ngôi, sẽ lật lại án tranh đấu năm xưa. Chỉ cần đại nhân và huân thích trong thành Nam Kinh kiên trì ủng hộ lập Phúc Vương, chuyện này liền có thể rơi vào thế giằng co!
- Được.
Tôn Truyền Đình vỗ đùi nói:
- Lão phu sẽ đi liên lạc với Thường Diên Linh và Lý Tổ Thuật.
Liễu Như Thị nói:
- Ngoài ra, có tin tức cần phải báo cho Vương Phác tướng quân, bảo ngài dọc đường chú ý ẩn thân, đừng để cho Hoài An Lý Trạch Thanh và Dương Châu Cao Kiệt biết tin.
Tôn Truyền Đình hỏi Liễu Khinh Yên:
- Có thể truyền lời cho tên tiểu tử thúi không?
- Có thể.
Liễu Khinh Yên nói:
- Tế Ninh có đường khẩu của Thánh giáo.
Nha môn Binh bộ Nam Kinh.
Buổi bàn bạc lập tân quân tạm thời lâm vào cục diện bế tắc. Tuy rằng tuyệt đại da số người của phục xã Đông Lâm tán thành ủng hộ lập Lộ Vương, nhưng Sử Khả Pháp và Mã Sỹ Anh lại cho rằng nên lập Phúc Vương, còn có một vài quan sử cố Minh có huyết thống cũng kiên quyết ủng hộ lập Phúc Vương. Hai bên ầm ĩ hơn nửa ngày trời, rốt cuộc vẫn chưa đưa ra kết quả, đành phải chờ ngày mai tiếp tục bàn bạc.
Ban đêm, nơi ở của minh chủ phục xã Đông Lâm Trương Phổ.
Nguyên lão Đông Lâm Tiền Khiêm Ích, Lưu Tông Chu, minh chủ phục xã Trương Phổ, nho sinh phục xã Chu Tiêu, Ngô Ứng Cơ, Trần Tinh Tuệ cùng mười mấy người nòng cốt của phục xã cùng tụ tập, thương lượng đối sách.
Đề tài thảo luận chỉ có một, chính là bất kể như thế nào cũng phải đưa Lộ Vương lên đế vị. Cứ như vậy, phục xã Đông Lâm sẽ có công định sách, đến lục đó Lộ Vương cũng chỉ có thể dựa vào người của phục xã Đông Lâm để thống trị một nửa giang sơn Giang Nam. Cứ thế, phục xã Đông Lâm đã một lần nữa trở thành đảng chấp chính của Đại Minh triều.
Tiền Khiêm Ích nói:
- Tất cả mọi người nói thử xem, làm sao mới có thể đưa Lộ Vương lên ngôi đế vị?
Nói đến mưu ma chước quỷ, trong phục xã Đông Lâm không ai hơn Chu Tiêu. Tiền Khiêm Ích vừa dứt lời, hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Chu Tiêu.
- Rốt cuộc là đợi Thái Tử đến Nam Kinh kế vị, hay là sớm lập tân quân đã không còn là vấn đề. Vấn đề hiện tại là sau cùng là ủng hộ lập Phúc Vương hay là phải ủng hộ lập Lộ Vương? Các vị ở đây đều biết phục xã Đông Lâm của chúng ta có ân oán với lão Phúc Vương, vì vậy, không cần biết dùng cách gì cũng không thể để Phúc Vương lên ngôi!
Trương Phổ nói:
- Trọng Ngự (tự của Chu Tiêu), ngài cũng đừng có thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là có cách gì?
Chu Tiêu nói:
- Kỳ thực, chỉ cần Mã Sỹ Anh có thể thay đổi lập trường ủng hộ lập Lộ Vương, việc này sẽ thành công.
- Nói thì dễ hơn làm.
Tiền Khiêm Ích không cho là đúng, liền nói:
- Nghe nói Mã Sỹ Anh đã đưa Phúc Vương đến chỗ ở của hắn, Phúc Vương cũng đã ngầm hứa hẹn với hắn, chỉ cần ngài có thể lên ngôi, Mã Sỹ Anh có công định sách, tương lai hắn chính là Đại học sỹ Đông các, Thủ phụ Nội các của Đại Minh triều.
- Hừ hừ.
Chu Tiêu cười lạnh nói:
- Mã Sỹ Anh muốn có công định sách, vậy thì phải hỏi xem người của phục xã Đông Lâm chúng ta có đồng ý không đã.
- Ây da.
Lưu Tông Chu gấp gáp nói:
- Trong Ngự à, ngài có chuyện gì thì mau nói đi.
Chu Tiêu nói:
- Cách chỉ có một, trước tiên kéo dài sự việc này, rồi lại phái người đi Hoài An, Dương Châu và Phượng Dương, lén lút liên lạc với Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt và Lưu Lương Tá. Đám người Lưu Trạch Thanh đều là vũ phu, trong con mắt bọn họ chỉ có lợi ích, không có bao nhiêu trung thành với Mã Sỹ Anh, chỉ cần hứa hẹn một vài chỗ tốt, lại kể ra một số việc xấu của Phúc Vương, thuyết phục bọn họ không phải là chuyện khó.
- Hay, kế hay!
Trương Phổ vỗ tay nói:
- Chiêu rút củi dưới đáy nồi này rất lợi hại! Mã Sỹ Anh nằm mở cũng không ngờ, tam đại Tổng trấn tâm phúc của hắn đến lúc đó lại cùng nhau dâng thư phản đối hắn. Ha ha, cứ như thế, trong có người của phục xã Đông Lâm chúng ta phất cờ hò reo, ngoài có Tổng binh ba trấn Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá cùng nhau hô ứng, đại sự có thể thành công!