Thiên Tử

Chương 2: Rời đi

Một tháng sau...

Trên núi Tản Viên, mặt trời vừa nhô lên, mây mù vẫn phiêu phù xung quanh đỉnh núi, từng đợt gió lạnh thổi qua lay động từng tán cây, thanh âm xào xạc liên tục vang lên.

Ngoài tiếng lá ra thì không thể nghe thấy một thanh âm nào khác, không có tiếng chim kêu lảnh lót, hay tiếng thú rừng vang vọng quanh đây, thật kỳ lạ khi đây vốn là nơi trú ngụ của nhiều loại động vật và cũng là nơi có nguồn thức ăn phong phú lại không có bất kỳ một tiếng kêu nào ở quanh đây, thậm chí một con kiến cũng không thấy.

Không gian nơi đây im ắng một cách lạ thường, thời gian cứ như ngừng lại vậy, không gian hiu quạnh này khiến cho con người ta cảm thấy nổi da gà.

Sở dĩ như vậy là bởi vì ở xung quanh đây đang có rất nhiều luồng uy áp mạnh mẽ tiến tới, khiến cho tất cả mọi loại động vật ở đây cảm thấy run rẩy sợ hãi, loại sợ hãi này hoàn toàn đến từ trong huyết mạch, không một loài nào có thể áp chế được sự sợ hãi này.

Những luồng uy áp mạnh mẽ này chính là tồn tại bên trên của mọi loại động vật, khiến tất cả phải cúi đầu trước những vị vương giả này.

Vù....Vù.....Vù...Vù!!!

Hàng loạt âm thanh xé gió vang lên, từng bóng dáng xuất hiện trên đỉnh núi, mây mùi xung quanh bị chấn tản ra, dần dần để lộ thân hình của những cái bóng này.

Đừng ở phía trước là một nữ nhân rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu xanh sâu thẳm như hồ nước, lông mày mỏng như lá liễu, mũi cao, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn, hai gò má cao hồng xinh đẹp, tóc đen dài mượt tới ngang hông, phía trên đầu có hai chiếc tai giống như tai cáo dài và nhọn, phía sau mông còn có chín cái duôi dài màu trắng không ngừng ngoe nguẩy trông rất đẹp. Nữ nhân này mặc một bộ y phục màu hồng nhạt bó sát người, từng đường cong đầy quyến rũ hiện ra.

Phía sau Cửu Vĩ Hồ là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, người này có đuôi giống đuôi của cá sấu, nhưng lại có thân hình người, hai bàn tay và hai bàn chân chỉ có ba ngón và có móng nhọn, xung quanh người này còn có vảy nhọn rất chắc chắn, người này trông giống như giao long biến thành vậy.

Bên cạnh trung niên nam tử này là một Bạch Viên khổng lồ.

Ba thân ảnh vừa mới đáp xuống đỉnh núi thì đưa mắt nhìn nhau sau đó cùng gật đầu chào. Đột nhiên trung niên nam tử cung tay với hai người sau đó nói:

- Xin chào hai vị ta là tộc trưởng Giao Long tộc, Ngạc Hoán.

Sau khi Ngạc Hoán giới thiệu xong thì nữ nhân xinh đẹp kia cũng tự giới thiệu, gióng nói trong trẻo của nàng truyền ra:

- Ta là Hồ Tâm Thanh của tộc Cửu Vĩ Hồ.

- Còn ta là Hình Viên.

Sau khi Hồ Tâm Thanh giới thiệu xong thì Bạch Viên khổng lồ kia cũng tự giới thiệu.

Ba người đều đã biết lai lịch của đối phương. Ngạc Hoán vẻ mặt có chút suy tư, nhìn hai người kia nói:

- Chắc hai vị cũng giống như ta, cảm nhận được một luồng dao đông linh lực mạnh mẽ như có như không, theo thời gian cảm giác này càng lúc càng rõ ràng. Ta đã lần theo luồng dao động này, cuối cùng thì đến được đây. Nhưng khi ta tới đây thì lại k phát hiện được luồng dao động này nữa.

Hai người kia nghe Ngạc Hoán nói thì trong mắt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, thật không ngờ đối phương cũng có cảm giác giống như mình. Hồ Tâm Thanh gật đầu xác nhận:

- Chính là như Ngạc huynh nói, ta đúng là có cảm giác được dao động linh lực này cho nên hôm nay ta mới đến đây, lúc đến thì cũng không cảm nhận được nữa, mà chỉ thấy Ngạc huynh cùng với Hình huynh ở đây.

Hồ Tâm Thanh vừa dứt lời thì giọng nói ồm ồm của Hình Viên cũng trở nên ngưng trọng:

- Ta thấy có thể cũng không chỉ có ba người chúng ta cảm nhận được dao động này, chắc chắn những vị đại nhân kia cũng có thể cảm nhận được.

Nghe xong lời cùa Hình Viên thì hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý sau đó cả ba cũng trở lên trầm mặc, yên lặng chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đợi khoảng mười phút sau thì trên bầu trời xuất hiện một bóng đen lớn, bóng đen này rơi thẳng xuống giữa vĩ trí của ba người Ngạc Hoán.

ẦMMMMM!!

Một tiếng ầm lớn vang lên, nơi cái bóng đen kia tiếp xúc, mặt đặt nứt toác ra...một cái hố sâu chừng năm mươi phân rộng ba bốn mét xuật hiện, bụi mù đất đá bay tứ tung. Ba người Ngạc Hoán đều nhẹ nhàng vận chuyển linh lực hộ thân không cho đất đá cùng bụi bẩn bắn vào người.

Bụi đất cũng đã tan đi, để lộ ra một người khổng lồ mình trần, ống quần hơi te tua, bàn chân trần đè lún cả mặt đất. Khuân mặt của người khổng lồ này nhìn rất phúc hậu, đầu trọc lọc không có một sợi tóc nào.

Luồng áp lực mà người khổng lồ này tỏa ra làm cho ba người Ngạc Hoán cảm thấy có chút khó chịu ở trong ngực, hiển nhiên tu vi của người này cao hơn hẳn so với ba người còn lại.

- Hahaha...chào ba vị, ta là Bàn Thiên, vừa rồi có chút lỗ mang, mong ba vị không để bụng.

Bàn Thiên vừa mới đáp xuống đã cười lớn, thu liễm khí tức sau đó quay sang chào ba người Ngạc Hoán rất khách khí, gương mặt hiền hậu tươi cười khiến cho người khác cảm không cảm thấy một chút phản cảm nào khi vừa mới xuất hiện đã làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Ba người Ngạc Hoán thấy Bàn Thiên quay sang chào hỏi thì cũng cung tay đáp lễ:

- Chào Bàn Thiên huynh.

Bốn người sau khi làm quen thì bắt đầu trò chuyện về dạo động linh lực kia. Ba người Ngạc Hoán đều có tu vi Đại Vũ Sư còn Bàn Thiên lại có tu vi Vũ Quân hơn hẳn bọn họ một đại cảnh giới, nhưng Bàn Thiên lại nói chuyện hết sức thân thiện không có một chút ngữ khí cao cao tại thượng nào, khiến cho khoảng về tu vi giữa bốn người không còn mà nói chuyện hết sức vui vẻ.

Bốn người đến đây đều có chung một mục đích, và họ biết chắc chắn còn có những người khác mạnh hơn họ sẽ đến đây, cho nên cả bốn người đều ngồi xếp bằng xuống tu luyện.

Chỉ một giờ sau thì có sáu luồng uy áp tiến tới khiến cho cả bốn người đang ngồi tu luyện cảm thấy hết sức khó thở. Cả bốn người đều đứng lên ngửa mặt nhìn bầu trời trong xanh đang dần bị che khuất khiến cho cả đỉnh núi tối om.

Chỉ thấy từ đằng xa đồng loạt có năm âm thanh vang lên, năm âm thanh này nghe giống tiếng long ngâm, phượng hót, hổ gầm, rùa kêu, và ngựa hí.

Sau đó từng hình ảnh to lớn hiện ra, ở phương bắc là hình một con rồng màu vàng rất lớn, phía trên lưng rồng là một vị tiên tử rất xinh đẹp, ở khoáng cách vài trăm dặm bên cạnh con rồng vàng kia là một con phượng hoàng đỏ rực lửa đang giang đôi cánh rộng hàng nghìn trượng bay tới, ở ba hướng còn lại lần lượt là một con bạch hổ khổng lồ cùng một con rùa xanh đang đạp mây, hướng còn lại là một con kỳ lân trắng.

Khi cả sau hình ảnh này tới gần thì bắt đầu biến hóa, chỉ còn lại một vệt sáng bay tới đứng trước bốn người Bàn Thiên đang đứng. Cả sáu thân ảnh hiện ra, họ đều thu liễm lại khí tức, ở giữa là một nam tử khôi ngô tuấn tú chính là Sùng Lãm, bên cạnh Sùng Lãm không ai khác ngoài Âu Cơ đang mặc một bộ bạch y. Ngoài ra xung quanh hai người còn có một thiếu nữ rất là xinh đẹp, ngũ quan hết sức tinh xảo cả mái tóc đỏ rực như lửa, mắt phượng mày ngài, bộ hồng y bó sát tôn lên đường cong gợi cảm của nàng.

Đứng bên cạnh thiếu nữ mặc hồng y này là một nam tử có khuân mặt ưa nhìn, dáng người cao ráo thẳng tắp giống như một tòa tháp, nam tử này mặc một bộ cẩm bào màu trắng nhìn có vẻ rất nho nhã. Nam tử mặc cẩm bào màu trắng này có đôi mắt xanh toát ra vẻ uy nghiêm, bễ nghễ, chỉ cần nhìn vào cũng khiến cho kẻ khác không tự chủ được mà nhìn đi hướng khác. Bên cạnh nam tử này là một ông lão, vẻ mặt già lua có chút tang thương, và còn có một nam tử có một chiếc sừng nhọn ở trên đầu.

Cả sáu người vừa chạm xuống mặt đất thì đưa mắt nhìn nhau sau đó cùng gật đầu. Đột nhiên Sùng Lãm tiến lên phía trước đưa mắt nhìn mọi người xung quanh sau đó giọng nói bình thản truyền ra không kiêu căng cũng không tự ti:

- Xin chào tất cả các vị đang có mặt tại đây, ta là Sùng Lãm, chắc hẳn mọi người đều biết ta rồi, ta cũng không giới thiệu dài dòng làm gì, ta sẽ nói thẳng vào vấn đề chính luôn. Trước tiên ta muốn hỏi một câu, mọi người đến đây hẳn là cùng chung một lý do??

Mọi người nghe vậy thì cùng gật đầu, thiếu nữ mặc hồng y cũng cất giọng nói trong trẻo lảnh lót nói:

- Ta cũng cảm nhận được một dạo động linh lực rất lớn nhưng khi tới thì lại không thấy đâu nữa.

Những người khác cũng gật đầu tán thành. Sùng Lãm thấy vậy thì cũng cười một cái rồi nói tiếp:

- Mục đích mọi người đến đây giống nhau, ta cũng nói luôn cho các vị biết, dao động ấy chính là dấu hiệu sắp mở ra cánh cửa đến " Tam Sinh giới ".

Sùng Lãm vừa dứt lời thì trong mặt mọi người cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng không biết " Tam Sinh giới " là gì.

Nam tử mặc cẩm bào màu trắng nhíu mày suy tư:

- Tam Sinh giới??

- Đúng vậy chính là cánh cửa đến Tam Sinh giới, hẳn mọi người cũng không biết Tam Sinh giới này là nơi như thế nào, đây chính là một nơi có linh khí cực kỳ dồi dào, chính là thiên đường tu luyện đối với tất cả chúng ta.

Xôn xao....

Mọi người nghe thế thì cũng rất là vui mừng cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không khỏi suy tư. Đột nhiên giọng nói già nua của lão giả kia vang lên:

- Sùng Lãm, người có thể nói cho lão già này tại sao ngươi lại biết đây là cánh cửa mở ra Tam Sinh giới không, còn nữa sau khi đi sang Tam Sinh giới kia thì sẽ như thế nào.

- Ta cũng không giấu các vị, đây là thông tin mà Long Mẫu để lại cho ta, sau khi rời một phương thế giới này đến Tam Sinh giới thì việc tu luyện của mọi người sẽ thoải mái hơn rất nhiều lần vì ở đó linh khí rất đậm đặc, nhưng bên cạnh đó thì cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm bơi vì nơi đó có rất nhiều tài nguyên tu luyện, muốn được thứ tốt thì phải tranh giành chém giết lẫn nhau, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Nhưng ta nghĩ mọi người đã có thể tu luyện đến bước này ở một nơi linh khí thiếu thốn như vậy chắc cũng không có gì có thể làm khó các vị.

Sùng Lãm chậm rãi giải thích cho mọi người hiểu.

- Ta cũng sẽ không nói thêm nữa, cánh cửa này sắp mở ra, ai đi thì ở lại, ai không muốn đi thì có thể quay trở về.

- Chúng ta chắc chắn sẽ đi, có gì mà phải sợ cơ chứ.

Âm thanh hùng hồn của Bàn Thiên vang lên, cả ba người Ngạc Hoán, Hình Viên và Hồ Tâm Thanh cũng gật đầu, đều tỏ ý rằng mình sẽ đi.

Sau đó tất cả mọi người cùng im lặng, chờ đợi giây phút kia đến, họ sẽ rời khỏi một phương thế giới này tìm kiếm tạo hóa của bản thân.

Đợi cả nửa ngày, bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời lên rất cao, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, một lúc sau Sùng Lãm đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt, trong miệng lẩm bẩm:

- Cuối cùng cũng đến rồi sao

Sùng Lãm đứng lên, sau đó tất cả mọi người cũng đứng dậy, hiên nhiên họ cũng nhận ra giây phút này cuối cùng cũng đã đến.

Bầu trời đột nhiên nổi gió, sau đó một cái lỗ đen từ từ xuất hiên, rồi nó lan rộng ra, tiếng gió rít gào xung quanh bị lỗ đen này hút vào trông cứ như dòng xoáy vậy....mọi thứ đều bị hút vào, thiên địa lúc này bỗng nhiên tối đi, không một chút sắc. Tất cả mọi người cũng không hẹn mà cùng bay vào lỗ đen kia, sau khi hình dáng của tất cả mọi người biến mất thì lỗ đen này cũng dần thu nhỏ lại rồi cũng tiêu tán không còn gì. Bầu trời lại trong xanh như lúc ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có mỗi cái hố mà Bàn Thiên tạo ra vẫn còn ở đó.