Mấy tên nha dịch dẫn hai người Trầm Dung Dương vào nha môn, nhưng không phải vào từ cửa chính công đường, mà là đi bằng cửa hông.
Thị Cầm cảm thấy hoài nghi: “Đã là lên công đường thẩm án, tại sao không đi cửa chính?”
Nha dịch dẫn đường ở phía trước cũng không quay đầu lại mà chỉ không kiên nhẫn nói: “Sao ngươi cứ dong dài như vậy, vào rồi chẳng phải sẽ biết?!”
Thị Cầm quay đầu, chỉ thấy phía sau bọn họ cũng có vài tên công sai đi theo, nhìn bộ dáng của đám người đó giống như đang đề phòng bọn họ chạy trốn, không khỏi càng cảm thấy nghi ngờ, xoay người kề sát vào tai Trầm Dung Dương thấp giọng nói: “Công tử, chuyện này…”
Thị Cầm thấy công tử nhà mình bình tĩnh trấn định, đành phải theo vào.
Trên thực tế, từ lúc mấy tên nha dịch đến khách điếm tìm bọn họ, Trầm Dung Dương đã đoán được ý đồ của chúng. Ngày đó ở cửa khách điếm, người xung đột với quản gia của Gia Luật phủ chỉ có Thị Cầm, từ đầu tới cuối, quản gia kia cũng chỉ nhìn thấy Thị Cầm. Cho dù biết bọn họ đi cùng Thị Cầm, nhưng vừa rồi nha dịch kia xông vào phòng tìm người, trong phòng rõ ràng còn có Lục Đình Tiêu, sao hắn có thể chỉ liếc mắt một cái liền kết luận người cần tìm chính là y mà không phải Lục Đình Tiêu, việc này thật sự đáng giá để nghiền ngẫm.
Hai người từ cửa hông của nha môn tiến vào sảnh lớn, mấy tên nha dịch vội vàng lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa khóa chốt, Thị Cầm nhịn không được giễu cợt một tiếng, chỉ bằng một cái khóa tầm thường như thế này mà cũng muốn vây khốn bọn họ hay sao?
“Công tử, gọi chúng ta đến đây, chỉ sợ không phải là Lâm Hoàng huyện lệnh a?” Lúc này Thị Cầm cũng cảm thấy có chút thú vị.
Trầm Dung Dương còn chưa kịp trả lời, đã nghe một thanh âm từ bên kia tấm bình phong truyền tới.
“Hiển nhiên là không phải.”
Thị Cầm tập trung nhìn, chỉ thấy một cái bóng trắng nhẹ nhàng từ phòng nhỏ ở phía sau tấm bình phong bước ra, tay cầm chiết phiến, thắt lưng đeo ngọc bích, dáng vẻ phong lưu, mắt tựa hoa đào, nụ cười sáng lạn, không phải Lý Minh Chân âm hồn bất tán thì còn ai vào đây nữa.
“Là ngươi!” Thị Cầm nghiến răng nghiến lợi, ngày ấy ở trên dốc Tà Nguyệt, đối với việc bị Lý Minh Chân điểm huyệt, còn có ý đồ khinh bạc công tử nhà mình, hắn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, giờ phút này gặp lại, tự nhiên là tức giận đến đỏ mặt tía tai.
“Mấy ngày không gặp, phong thái của Lý huynh vẫn như trước.” Trầm Dung Dương mặt trầm như nước, giấu giếm thần sắc.
Lý Minh Chân thấy y không hề ngạc nhiên chút nào, có chút sửng sốt, lập tức cười nói: “Người Hán các ngươi có câu, “rồng có mạnh thì lúc đầu cũng khó đánh thắng được rắn”, còn có câu, “rồng mắc cạn bị tôm giễu cợt”, không biết Trầm lâu chủ cảm thấy chính mình bây giờ là loại nào?”
Trầm Dung Dương nghe vậy cười nói: “Cho dù ta là rồng, Lý huynh cũng không cần thiết phải tự hạ mình như vậy.”
Thị Cầm bật cười, Lý Minh Chân đen mặt.
***
Mấy ngày nay, tính tình của Gia Luật Tư Tề vô cùng cáu kỉnh, mặc dù bị giam ở trong phòng, nhưng cũng không trở ngại hắn phá hỏng tất cả những vật có thể phá hỏng, ví dụ rõ ràng nhất là đồ sứ vỡ nát nằm đầy trên mặt đất, ngay cả tì nữ đến đưa cơm cũng chỉ dám len lén đặt thức ăn xuống xong liền chạy mất, sợ bị lửa giận của hắn liên lụy.
Rốt cuộc phải làm sao thì mới có thể ra ngoài, hai người coi chừng ở cửa đều là nô bộc sức dài vai rộng trong phủ, nếu không có mệnh lệnh của phụ thân, hắn tuyệt đối không thể lừa gạt bọn họ để ra ngoài.
Gia Luật Tư Tề thở dài, cả người úp sấp lên bàn, vẻ mặt nản lòng, vùi mặt vào giữa khuỷu tay.
Tiếng đẩy cửa vang lên.
Hắn cho là tì nữ lại đến đưa cơm, cũng không thèm ngẩng đầu lên, buồn bực nói: “Hôm nay gia không ăn, cút!”
Người nọ không để ý tới hắn, vẫn như cũ bước từng bước tiến vào, lửa giận trong lòng Gia Luật Tư Tề lại trỗi dậy, ngẩng đầu rống lớn: “Gia không…”
Lời vừa nói được một nửa chợt nghẹn tại cổ họng, người bước vào là Gia Luật Tông Thịnh.
“Sao không rống tiếp?” Thấy Gia Luật Tư Tề sững sờ, quay đầu đi không đáp lời hắn, hắn liền tức giận không chỗ phát tiết: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi sớm từ bỏ ý định này đi, cho dù hiện tại ngươi có ra ngoài cũng không thể tìm được mấy người kia!”
Gia Luật Tư Tề sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Tại sao?”
Gia Luật Tông Thịnh lạnh lùng cười: “Mặc kệ ra sao, quý phủ của chúng ta vẫn là một nhánh của An quốc công phủ, ta đã báo cáo cho Phủ doãn đại nhân, hắn cũng đã thông báo cho Lâm Hoàng huyện lệnh, bắt mấy người kia về quy án.”
“Quy án? Quy án cái gì? Bọn họ phạm tội gì mà phải quy án!?” Gia Luật Tư Tề nhảy dựng lên.
Gia Luật Tông Thịnh quét mắt nhìn đống hỗn độn dưới đất, lại nhìn về phía đứa con không nên thân, hoàn toàn không nhìn ra lửa giận của hắn: “Giựt dây hạ nhân dùng võ vi phạm lệnh cấm, gây rối trên đường, đả thương người trong phủ chúng ta, phạm vào luật pháp của Đại Liêu, chẳng lẽ không nên tróc nã?”
“Ta muốn bái người ta làm sư, là các ngươi dẫn người tới khiêu khích trước, sao có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người ta!” Gia Luật Tư Tề thật sự nổi trận lôi đình, hắn được nuông chiều từ bé, tính tình tùy hứng xằng bậy, lần này hắn quyết tâm muốn học công phu, ai ngờ mỗi một câu mỗi một chữ của phụ thân lại giống như đẩy hắn xuống hầm băng.
“Câm mồm! Đây là cách ngươi nói chuyện với Gia Gia của ngươi sao?!” Gia Luật Tông Thịnh đập bàn, nhưng đối phương vẫn cứ trợn mắt nhìn hắn, không khỏi tức giận đến cực điểm: “Ngươi để tay lên ngực tự hỏi đi, bản thân mình từ nhỏ đến lớn, rước lấy bao nhiêu tai họa, mỗi lần đều là phụ mẫu giúp ngươi thu dọn, người khác ở tuổi của ngươi cũng đã sớm vào triều làm quan!”
Không đợi Gia Luật Tư Tề cãi lại, hắn đã xoay người rời đi, chỉ bỏ lại một câu nói: “Tự mình suy nghĩ cho kỹ!”
Gia Luật Tư Tề kinh ngạc nhìn cửa phòng đóng lại, thiếu niên chưa từng biết ưu sầu lần đầu tiên cảm thấy bi ai, kỳ thật hắn cũng không phải là một đứa con ngỗ nghịch, hắn cũng vô cùng kính trọng phụ thân, nhưng phụ tử hai người vừa gặp mặt thì liền dùng tranh cãi để chấm dứt.
Chẳng lẽ hắn không thể làm quan thì ngay cả con đường khác cũng không thể đi hay sao?
Không được, hắn nhất định phải chạy trốn!
***
Trong sảnh trồng đầy hoa cỏ, giữa đám lá non dài mảnh tươi đẹp là vài nụ hoa đỏ thẫm, nhìn như hoa lan, rồi lại không giống, hương hoa mơ hồ bao phủ khắp sảnh, vô cùng động lòng người.
Chẳng qua, ba người ở trong sảnh lúc này lại không có tâm tư để thưởng thức.
“Bất kể Dung Dương nói thế nào, ta vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng liền vui mừng không kiềm chế được.” Lý Minh Chân cười tủm tỉm, đôi mắt đảo qua đảo lại trên người Trầm Dung Dương, lúc nghe hắn gọi hai chữ “Dung Dương”, da gà của Thị Cầm rơi đầy đất, có loại cảm giác xúc động muốn cầm kiếm đâm thẳng vào người hắn.
“Trầm mỗ thân là nam tử, lại không có tư sắc, chẳng biết Lý huynh coi trọng Trầm mỗ ở điểm nào?” Trầm Dung Dương không hề dao động, một thân áo trắng lãnh đạm như gió mát, Lý Minh Chân nhìn thấy, trái tim càng ngứa đến khó nhịn, thật sự muốn liều mạng tiến lên đè y xuống hung hăng hôn một trận.
“Luận về tư sắc và dung mạo, ngươi tự nhiên không thể tính là mỹ nhân, nhưng ta từng xem qua vô số người, hai chữ mỹ nhân này cũng không phải chỉ dựa vào bề ngoài là có thể phán xét được.” Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng không hề để lộ nửa phần, hắn ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm phe phẩy cây quạt, tựa như đang nói chuyện phiếm.
“Nếu đơn giản chỉ bàn đến bề ngoài, quận chúa mỹ nhân bên cạnh Hà Khổ kia cũng xem như là đệ nhất mỹ nữ của Liêu quốc, hoặc là ngày đó ở dốc Tà Nguyệt, thiếu nữ ngồi cùng bàn với các ngươi cũng có thể gọi là tiểu gia Bích Ngọc, tú sắc khả xan.” Người mà hắn vừa đề cập là Hạ Dung Dung, nhưng đề tài vừa chuyển, lại chuyển tới người ở trước mặt hắn. “Hai chữ mỹ nhân này, dung mạo chỉ là thứ yếu, khí chất mới là trên hết, chẳng phải có câu “Không cốc u lan, di thế độc lập” chính là dùng để chỉ hàm nghĩa này hay sao.”
*Tiểu gia Bích Ngọc: thiếu nữ xinh đẹp xuất thân trong những gia đình bình thường, không phải tiểu thư khuê các.
*Tú sắc khả xan: Đẹp đến mức chỉ nhìn đã no bụng, không cần ăn cơm.
Hắn ở đây thao thao bất tuyệt, Thị Cầm bị nhiễu loạn giống như lọt vào sương mù, đột nhiên cảm thấy thân thể mệt mỏi, không khỏi té ngã trên mặt đất, trong lòng vừa vội vừa giận: “Ngươi, ngươi!”
Lý Minh Chân “phạch” một tiếng, thu hồi chiết phiết, liếc mắt nhìn Thị Cầm một cái, lại chuyển hướng sang Trầm Dung Dương, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
“Dung Dương, ngươi có cảm thấy khó chịu?”
Dù Trầm Dung Dương không đáp, Lý Minh Chân cũng đã nhìn thấy ngón tay của đối phương vô lực buông xuống trên thành ghế, không giống như ngày thường, liền chậm rãi đứng dậy bước về phía y.
Thị Cầm bên này gấp đến mức tức giận mắng lớn: “Ngươi, tên man rợ, nếu dám chạm vào công tử nhà ta, ngươi cứ chờ mà xem…”
Nói được một nửa, lại rơi vào hoàn cảnh giống như lần trước, Lý Minh Chân ngại hắn ồn ào huyên náo, vươn tay điểm á huyệt của hắn, thấy Trầm Dung Dương không ra tay ngăn cản, trong lòng càng thêm chắc chắn, tiến về phía trước, nắm lấy lọn tóc tản ra bên tai của người nọ, cười nói: “Hương hoa lan cộng thêm Thiên Ma phấn, quả nhiên là thuốc tê cực mạnh, ngay cả ngươi cũng chạy không thoát.”
Thấy sắc mặt Trầm Dung Dương vẫn bình tĩnh, không hề lộ vẻ xúc động, hắn cảm thấy có chút không ổn, liên tiếp điểm mấy chỗ đại huyệt trên người đối phương, lúc này mới yên lòng, cúi người xuống ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng thổi khí, cố tình quấy nhiễu tinh thần của y. “Thị đồng của ngươi thật sự rất đáng ghét, bất quá cũng tốt, để hắn mở to mắt nhìn hai người chúng ta ân ái.”
Trầm Dung Dương rốt cuộc cũng thở dài, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, nước da trắng noãn như ngọc, khí độ nghiêm nghị cơ trí, chỉ càng khiến Lý Minh Chân cảm thấy yêu mến vạn phần.
“Ta và Lý huynh trước giờ không ân không oán, từ dốc Tà Nguyệt đến nơi này, ngươi tâm tâm niệm niệm, hao tổn tâm cơ, cũng chỉ vì lần gặp này?”
“Ta vốn tưởng rằng, ta sẽ là người đầu tiên có được ngươi, ai ngờ ngày đó Hà Khổ nói, ngươi và Lục Đình Tiêu, thế nhưng đã sớm…” Hắn cười ám muội, duỗi tay về phía vạt áo của đối phương.
“Ngươi đã sớm nếm qua loại cảm thụ kia, cần gì phải tới hỏi ta tại sao, Lục Đình Tiêu thật đáng hận, rõ ràng cũng giống như ta biết chỗ tuyệt diệu của ngươi, chẳng qua hắn so với ta sớm hơn một bước, nghĩ tới thật đáng hận.”
Thị Cầm bị điểm á huyệt, trong lòng vừa sốt ruột vừa phẫn nộ, mãi cho đến khi nghe được Lý Minh nói đoạn này, hắn liền ngây ngẩn cả người, không khỏi nhìn về phía công tử nhà mình.
Nhưng Trầm Dung Dương chỉ ngồi trên luân ỷ, nghe người nọ thốt ra những lời dơ bẩn, thần sắc trầm tĩnh, con ngươi nửa nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.