*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mạc đại ca, không ngờ Trung Nguyên lại phồn hoa như thế!” Bố Phỉ Giai nghịch bím tóc, hai mắt mở lớn, hết nhìn đông tới nhìn tây, tràn ngập tò mò.
“Nơi này là Liêu quốc, không phải Trung Nguyên, chỗ lúc trước chúng ta mua “kẹo hình mặt người” mới là Trung Nguyên.” Mạc Vấn Thùy biết nàng từ nhỏ lớn lên ở Nam Cương, đối với vị trí địa lý dốt đặc cán mai, dù có nói thì nàng cũng không nhớ rõ, vì vậy liền lấy một chuyện vụn vặt mà nàng ấn tượng nhất ra làm ví dụ, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt Bố Phỉ Giai sáng ngời, bắt đầu nhớ lại.
“Kẹo mặt người lần trước nặn thật là khéo, ta để những mười ngày nhưng cũng luyến tiếc không nỡ ăn, đáng tiếc sau đó lại bị hỏng, không biết nơi này có bán hay không?”
“Chưa biết được, có lẽ là có.” Mạc Vấn Thùy nhìn bộ dáng thanh tú xinh xắn của nàng, có chút thờ ơ, trời mới biết hắn trước giờ đều lưu luyến hoa hoa thảo thảo, chẳng biết thế nào mà cuối cùng lại bại dưới tay của một tiểu cô nương.
“Phía trước có người diễn ảo thuật kìa!” Ống tay áo bị đối phương dùng sức kéo về phía trước, hắn bất giác lảo đảo hai cái, tay áo thiếu chút nữa bị xé thành hai nửa, nhìn thiếu nữ đang vô cùng cao hứng, Mạc Vấn Thùy âm thầm thở dài, cam chịu số phận mà đuổi theo sau.
Chuyện nhàm chán nhất trên đời này chính là bồi người khác đi dạo phố, bất quá nhìn vẻ mặt dạt dào hứng thú của Bố Phỉ Giai, hắn lại không đành lòng cắt ngang hưng trí của nàng, để mặc nàng kéo mình chạy đông ngó tây. Lâm Hoàng phủ phồn hoa không thua gì Lạc Dương của Tống triều, trên phố người qua lại lũ lượt, rộn ràng nhốn nháo, ngay cả chỗ trống ít ỏi nơi ngã tư đường dường như cũng lấp đầy người.
“Ôi chao, thật sự có “kẹo hình mặt người” kìa! Mạc đại ca, mau theo ta qua đó nhìn xem!” Bố Phỉ Giai hưng phấn nhìn về phía trước, Mạc Vấn Thùy giống như con rối bị kéo lê đi, cùng nàng dừng lại trước quầy hàng của một nghệ nhân, lúc tinh thần đang du ngoạn vào cõi tiên thì lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai: “Mạc đại ca, thực xin lỗi…”
Câu nói kế tiếp mơ hồ không rõ, giống như bị ngậm trong cổ họng không cách nào thoát ra được, Mạc Vấn Thùy giật mình, thầm nghĩ không tốt, chỉ cảm thấy lực đạo mới vừa rồi còn kéo tay áo của mình không biết từ khi nào đã buông ra, quay đầu nhìn lại, người cũng đã biến mất.
Mạc Vấn Thùy cười khổ.
Bố Phỉ Giai vốn có ý định bỏ rơi hắn, mới nhân cơ hội dạo phố chuồn đi, lúc này nàng đột nhiên mất tích, trừ bỏ đi tìm Cổ vương mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm kia, hắn thật sự không nghĩ ra khả năng thứ hai nào khác.
Ngay cả Trầm Dung Dương cũng nói đó là người không dễ đối phó, há lại có thể trêu vào?
***
Tảng sáng, có vài người khách vẻ mặt bất thiện xuất hiện trong khách điếm, áo xanh nón lam, chính là nha dịch đến từ Lâm Hoàng nha phủ.
Người buôn bán sợ nhất là nhìn thấy người của quan phủ, chưởng quầy khách điếm vừa thấy mấy người này, trong lòng liền âm thầm kêu xui xẻo, nhưng trên mặt lại nở nụ cười sáng lạn đến mức ngay cả ánh mặt trời cũng cảm thấy mặc cảm, bước về phía trước.
“Hôm nay ngọn gió nào đã thổi mấy vị công sai đến đây thế, đến đến, mời vào trong!”
“Không cần, chúng ta tới để truy bắt phạm nhân.” Người cầm đầu nghiêm mặt, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chưởng quầy bị hắn liếc đến sợ hãi: “Không thể nào? Chuyện này, chuyện này, tiểu điếm từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật…”
“Ít nói nhảm đi!” Người nọ dùng một tay đẩy hắn, bất chấp lý lẽ, dẫn theo mấy người khác tiến lên lầu hai, đẩy một cánh cửa phòng ra, nhìn vài lần, sau đó lại tiến về phía cánh cửa tiếp theo.
Chưởng quầy mặt ủ mày chau, nhưng không dám ngăn cản nên đành phải tùy ý bọn họ.
Mấy tên nha dịch lục soát tới vài gian phòng cuối cùng, mặc dù chưa thấy được người cần tìm, nhưng lại kinh động tới toàn bộ người trong khách điếm, mọi người ồn ào huyên náo, không biết chuyện gì xảy ra.
Nha dịch cầm đầu lạnh lùng quét mắt nhìn quanh khách điếm, lại đẩy thêm một cánh cửa khác.
Chỉ thấy bên trong có ba người, hai ngồi một đứng, người đứng mặc trang phục thị đồng, trong hai người đang ngồi, có một người dường như bị khuyết tật.
Hắn xông thẳng vào, thị đồng kia muốn tiến lên cản hắn, nhưng bị người bên cạnh ngăn lại
“Ngươi theo chúng ta đến nha môn một chuyến, có người tố giác ngươi dùng võ vi phạm lệnh cấm.” Hắn nhìn Bạch y nhân đang ngồi trên luân ỷ lạnh lùng nói, chờ đợi khuôn mặt người nọ xuất hiện kinh hoàng và thất thố.
Nhưng hắn đoán sai rồi, Bạch y nhân chỉ thản nhiên nhìn hắn, bình tĩnh không một gợn sóng, nói: “Không biết dùng võ vi phạm lệnh cấm mà các hạ vừa nói, là chỉ chuyện gì?”
“Ta làm sao biết, chờ sau khi ngươi đến nha môn, tự mình tranh luận với đại nhân đi.” Hắn không kiên nhẫn nói, mấy người này vừa nhìn đã biết là người Hán, tuy Liêu quốc thi hành chế độ “quan chế Nam Bắc”, nhưng dưới sự thống trị của người Khiết Đan, người Hán chỉ có thể xem như dân chúng thấp kém, cho nên hắn không cần phải khách khí với bọn họ.
“Ngươi, tên nhãi ranh này, đừng có cố tình gây sự, chúng ta…” Thị Cầm thở hổn hển, nghĩ muốn tiến lên, chỉ với vài tên nha dịch như thế này, làm sao có thể ngăn được bọn họ.
Trầm Dung Dương lại cản hắn, nói với vài tên nha dịch kia: “Công sai đã có lời truyền, chúng ta tự nhiên sẽ đến, chẳng qua có thể nói cho chúng ta biết đối phương là người phương nào hay không?”
Đám nha dịch này đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào con kiến, nhưng cũng bởi vì như thế, lại càng không thể phát giận lên người bọn chúng, Lục Đình Tiêu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Nghe y nói chuyện ôn hòa, nha dịch kia hừ lạnh một tiếng: “Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao cả, người mà các ngươi đắc tội là Nhị công tử của phủ An quốc công.
Nhị công tử này, chính là Gia Luật Tư Tề.
Trầm Dung Dương vốn cũng đã đoán được tám chín phần mười, vừa nghe hắn nói như thế liền mỉm cười: “Được, ta đi với các ngươi một chuyến.”
Thị Cầm sốt ruột: “Công tử! …”
“Không sao cả.” Trầm Dung Dương khoát tay, ánh mắt nhìn về phía Lục Đình Tiêu.
Lục Đình Tiêu vuốt cằm, môi khẽ khép mở, sử dụng truyền âm nhập mật.
“Tự mình cẩn thận.”
“Đã biết.” Khóe miệng Trầm Dung Dương hơi nhếch lên, chuyển lại cho đối phương một ánh mắt trấn an.
Thị Cầm tìm mọi cách dây dưa, rốt cuộc cũng đi theo Trầm Dung Dương, người trong khách điếm đều nghị luận sôi nổi, không biết mấy người này phạm vào chuyện gì, chờ bọn họ vừa đi khỏi, chưởng quầy liền nom nóp lo sợ bước lên lầu hai, muốn mời nhóm người Lục Đình Tiêu đi tìm nơi khác qua đêm, lại bị đối phương lạnh lùng liếc mắt một cái, sợ tới mức quên hết những gì định nói.
Chuyện bên này trước tiên để đó không đề cập tới.
Mạc Vấn Thùy vội vàng đuổi theo phương hướng mà Cổ vương mất tích lần trước, cuối cùng đuổi tới trước cửa tòa phủ đệ nọ, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Bố Phỉ Giai.
Hai phiến cửa lớn một mực đóng chặt, cũng không thấy gia nhân đứng trước cửa, chỉ có hai bức tượng sư tử bằng đá giương nanh múa vuốt, tỏa ra hơi thở dữ tợn lạnh băng.
Tuy Mạc Vấn Thùy là người tùy ý ngang ngạnh, nhưng cũng không phải là người lỗ mãng không biết chừng mực, đối với lời của Trầm Dung Dương, hắn cực kỳ tin tưởng không hề nghi ngờ. Cho nên nghĩ đến những lời đánh giá của y về chủ nhân phủ đệ này, hắn liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu vạn nhất hắn cũng bị bắt, như vậy người mà Trầm Dung Dương bọn hắn phải cứu không chỉ là một người.
Đang nhíu mày suy nghĩ đối sách, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên liếc thấy một tia sáng quen thuộc ở góc tường, hắn bước qua khom lưng xuống nhặt lên, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
Vật đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay là một cái vòng tay bằng bạc xuất xứ Miêu Cương, chính là chiếc vòng mà ngày thường Bố Phỉ Giai vẫn luôn đeo ở cổ tay.
——————————
Không hiểu wordpress dạo này bị gì mà ta không thể up hình trực tiếp lên wordpress được, đành phải up lên photobucket rồi dẫn link qua, òa òa.