Về tới nhà, Ngưng Tuyết vẫn đang ngủ chưa dậy. Trời vừa sáng chưa lâu, nhưng chấn động vừa rồi là hai lần hạ độc thủ liên tiếp của Tiêu Nhược khiến Thiên Long thành bắt đầu trở nên không bình tĩnh, thành vệ quân xem xét chung quanh, tìm kiếm tung tích của Tiêu Nhược.
Bên cạnh Ngưng Tuyết, Đồng Tâm vẫn duy trì tư thái mê man lúc ban đầu, nàng ta im lặng như vậy, nhiều ngày rồi vẫn chưa động đậy. Lòng bàn tay của nàng ta thủy chung nắm một mảng màu đỏ tươi. Ánh mắt của Diệp Vô Thần khẽ động, đi tới trước giường, nhẹ nhàng gẩy tay nàng ta ra, cầm lấy Thiên phạt chi nhận. Nàng ta vốn nên là một nữ hài yên tĩnh, được người ta thương yêu và sủng ái, chứ không phải là một sát phát chi nhận được chú định nhuốm trong máu.
Vũ khí bản mạng rời cơ thể, ngón tay của Đồng Tâm bỗng nhiên giật giật. Động tác nhẹ nhàng này khiến tinh thần Diệp Vô Thần chấn động, sau đó ngồi xuống cạnh xường, tay đặt lên người Đồng Tâm: "Đồng Tâm!"
Đôi mặt đã khép kín rất lâu từ từ mở ra, ánh mắt quen thuộc nhìn thẳng vào hắn.
Diệp Vô Thần bật cười, nhẹ giọng nói: "Đồng Tâm, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi..." Hắn ôm nàng ta vào trong lòng: "Nếu còn mệt thì ngủ thêm một lát đi. Đằng nào cũng không còn việc gì cả, người kia đã chết rồi, không bao giờ xuất hiện nữa, chúng ta không sao cả, nàng không cần phải lo lắng."
Nàng ta nhất định không biết mình đã ngủ bao lâu, kí ức vẫn dừng lại ở thời khắc trước lúc nàng ta hôn mê.
Con mắt đen láy chớp chớp, thân thể Đồng Tâm giật giật, chậm rãi nhắm mắt lại. Bỗng dưng, nàng ta mở choàng mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Thân thể yếu đuối như vậy, một chút lực lượng cũng không vận lên được. Lực lượng của nàng ta đã biến mất không còn một chút nào.
Không có lượng, nàng ta làm sao bảo hộ được hắn.
Diệp Vô Thần lập tức hiểu nàng ta phát giác ra điều gì, ôm nàng ta càng chặt hơn: "Đồng Tâm ngốc, không sao cả, sau này, nghe lời ta, để ta bảo vệ nàng, được không?"
Một bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực hắn, nàng ta cuối cùng vì quá mệt mỏi nên lại thiếp đi.
Diệp Vô Thần ôm nàng ta về trên giường, đứng dậy. Bởi vì Đồng Tâm tỉnh lại, tâm tình của hắn cũng từ sự rung động vì sự xuất hiện của Tiêu Nhược mà bình tĩnh trở lại, hắn bỗng nhiên mơ hồ cảm giác được mình quên mất gì đó.
Hắn chưa bao giờ khinh thường cảm giác của mình, lông mày nhíu lại, trí nhớ bắt đầu cẩn thận xem xét lại từ sau tới trước, Đồng Tâm tỉnh lại... Tiểu Huyền Vũ... Tiêu Nhược...Nổ hủy Bắc Đế tông.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, sau khi Bắc Đế tông bị nổ tung, khi hắn từ Tà tông về Thiên Long thành, trong nháy mắt rời khỏi đó hình như nghe thấy thanh âm gì đó. Một loại thanh âm rung động tâm linh. Lúc ấy, thanh âm này bị hắn coi là tiếng gầm của dã thú bình thường nên không để ý, hiện tại sự rung chuyển của linh hồn chi lực mang tới cảnh báo cho hắn, hắn lập tức gọi Hương Hương: "Chúng ta tới Quỳ Thủy."
Trở lại chỗ của Tà tông, bên trong đại sảnh không ngờ là một mảng trống rỗng. Diệp Vô Thần lập tức cả kinh, lúc này, cửa mở ra, Viêm Tử Tâm nghe thấy động tĩnh chạy, nhìn thấy Diệp Vô Thần, hắn không kịp vui mừng chào hỏi mà hớt hải nói: "Chủ nhân ca ca, ngươi đã đến rồi, thật sự là tốt quá. Lão gia tử bọn họ tới mê thất sâm lâm, vụ nổ của Bắc Đế tông đã kinh động đến siêu thần thú ẩn núp ở phía nam Mê thất chi địa, nó đang di động về phía này, nếu đến đây, toàn bộ thành sẽ gặp tai ương, sẽ có rất nhiều người vô tội phải chết." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
"Ta biết rồi." Diệp Vô Thần lao ra, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía nam, khi Viêm Tử Tâm nói chuyện, hắn đã cảm nhận được khí tức đáng sợ đó. Đó là không hề giống với khí tức của người và khí tức của thú, mà khí tức đó tuy còn cách rất xa, nhưng cường độ của nó, không ngờ lại không kém gì Tuyệt Thiên!
Nó vốn sẽ không rời khỏi địa bàn của mình đã bị kinh động, có lẽ vụ nổ đó đã lan đến khiến nó tức giận. Một sinh linh đã im lặng nhiều năm như vậy một khi nổi giận, hậu quả không nghi ngờ gì nữa là cực kỳ đáng sợ. Mà đối với thú mà nói, giẫm đạp lên sinh mệnh của nhân loại là một chuyện quá bình thường, chúng sẽ không nhân từ và do dự.
Nếu đã là nguyên nhân do hắn reo xuống, vậy hắn nhất định phải tự mình giải quyết. Hắn không phải là người tốt, nhưng tuyệt không thể cho phép mình mang tới tai họa cho nhiều người vô tội.
Thực lực khổng lồ gần bằng Tuyệt Thiên, hắn nên ứng đối như thế nào.
" Hương Hương.... Lực lượng của ngươi đủ đủ không?" Từ truyền tống đến Bắc Đế tông, lại từ nơi đó trở lại Tà tông rồi về Thiên Long thành, sau đó lại từ Thiên Long thành quay lại đây, trong thời gian ngắn cắt không gian với khoảng cách siêu dài liên tiếp bốn lần, cho dù năng lực của Hương Hương cũng đã đạt tới cấp thần, nhưng điều này đã có thể đạt tới cực hạn năng lực của nàng ta rồi.
Hương Hương đã nhận ra sự lo lắng của Diệp Vô Thần, không trả lời, mà là trực tiếp xuất hiện ở tại trên vai hắn, song chưởng xòe ra, rải quang mang bao bọc lấy thân thể Diệp Vô Thần.
Đùng! Cắt không gian, Diệp Vô Thần đã đi tới bên cạnh phương bắc Mê thất chi địa, phía trước là rừng rậm u ám, chung quanh là một mạng trụi lủi. Hai người đứng ở đây, nhíu mày nhìn Mê thất chi địa phía trước, tiếng gầm đang tiến lại gần, áp lực đó cũng càng lúc càng trầm trọng, mặt đất đã rung chuyển theo quy luật. Lúc Diệp Vô Thần xuất hiện, hai người lập tức phát giác, quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó thần sắc bớt căng thẳng.
"Chủ nhân!"
"Không cần nhiều lời?" Diệp Vô Thần khoát tay chặn lại, đứng ở bên cạnh Viêm Thiên Uy: "Ta đã biết rồi, các ngươi không cần khuyên ta rời khỏi, nếu là mối họa do ta đưa tới thì ta phải đích thân trừ đi."
Càng ở gần càng có thể cảm nhận được rõ ràng cỗ uy áp ẩn chứa sự tức giận cuồng bạo trầm trọng cỡ nào. Uy áp như vậy, cơ hồ thật sự có thể sánh ngang với Tuyệt Thiên. Ngay cả Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương liên thủ cũng tuyệt đối không thể cản được nó. Mà sự xuất hiện của Diệp Vô Thần làm cho bọn họ tâm thần hơi loạn. Bọn họ có thể không cần tiếc mạng sống, cũng không cho phép Diệp Vô Thần gặp chuyện không may.
"Nhưng chủ nhân..." Viêm Đoạn Thương còn muốn nói gì đó.
"Yên tâm, ta và các ngươi, không phải giao thủ với nó. Nếu vạn bất đắc dĩ, ta còn có thể tùy thời chạy trốn." Diệp Vô Thần mỉm cười nói, mà trong lòng biết hắn rõ, sau khi Hương Hương thi triển lần di động thứ năm này, năng lực cơ hồ đã cạn kiệt, trong khoảng thời gian ngắn không thể lại phát động cắt không gian.
Sắc mặt Viêm Thiên Uy hơi hòa hoãn lại, nói: "Chủ nhân nói không sai, chúng ta tới đây, cũng không phải giao thủ với nó, nếu không thì có khác gì là chịu chết. Con thú này sống ở Mê thất chi địa đã lâu, chưa bao giờ rời khỏi, cũng không làm địch với nhân loại, cho dù là bị vụ nổ làm kinh động thì lần phẫn nộ này cũng thật sự có chút kỳ quái. Trí lực của Siêu thần thú cao hơn nhân loại bình thường, nếu có thể hỏi nguyên do, và khuyên nó trở lại thì là tốt nhất, nếu không thể..."
Nếu không thể, thì chỉ có thể dùng lực lượng của bọn họ liều chết ngăn cản. Con siêu thần thú này một khi trút giận tới nhân loại, tai nạn tạo thành chính là không thể tưởng tượng được. So với chiến tranh thì càng đáng sợ hơn nhiều.
"Cung Lạc đâu?" Diệp Vô Thần hỏi.
"Hắn à mọi người đều ở chỗ cửa thành, nếu như có gì không ổn, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp chế tạo hỗn loạn để người trong thành rút lui trước." Viêm Đoạn Thương hồi đáp.
"Ừ?" Diệp Vô Thần gật đầu, ánh mắt liếc sang bên cạnh, thấp giọng nói: "Nó đến đấy, lui về phía sau, cố gắng cẩn thận!"
Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương cũng đồng thời cảm nhận được uy áp đó đang bức gần, với thực lực của họ ở Thiên Thần đại lục có thể nói là vô địch, mà cỗ khí thế không phải cố ý nhằm vào bọn họ này vẫn làm cho bọn họ có cảm giác nghẹt thở. Bọn họ nhẹ nhàng lướt ra sau ngoài mấy chục thước, rơi xuống đất vừa mới hạ xuống đất, vẻ mặt của bọn họ đồng thời ngẩn ra, bởi vì, bọn họ nhìn thấy một bóng dáng cực lớn làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Cây cối ở Mê thất chi địa tồn tại đã lâu, cổ thụ chọc trời cao trăm mét cũng không hiếm, mà bóng dáng cực lớn này, độ cao của nó còn cao hơn cả cây cao nhất mà bọn họ có thể nhìn thấy. Nó cuối cùng cũng đến gần, mỗi một lần cất bước của nó đều mang theo sự rung chuyển và tiếng đì đùng từ mặt đất. Từng tiếng gào thét từ miệng phát ra càng khiến mặt đất rung chuyển kịch liệt hơn, từng vết nứt bắt đầu lan ra trong phạm vi mà tầm mắt có thể nhìn được. Theo sự di chuyển của nó, cây cối và cành lá cũng bị tiếng gầm của nó chấn cho rơi lả tả!
Ầm
Ầm
Đại thụ chọc trời, giống như từng cọng rơm bị lực lớn hất bay, khi vết nứt trên mặt đất lan tới chân bọn họ, bọn họ cuối cùng cũng nhìn rõ được toàn bộ hình dáng của siêu thần thú. Thời khắc đó, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đều theo bản năng lui về phía sau một bước.
Đây tuyệt đối là sinh vật lớn nhất mà bọn họ từ lúc sinh ra đến giờ nhìn thấy.
Thân hình nó cao hơn trăm mét, đây là một vật khổng lồ tới kinh thế hãi tục. Thân thể của nó cực lớn, cái cổ so với thân thể mà nói thì hẹp dài hơn nhiều, phía sau nó là một cái đuôi rất dài, bên ngoài thân thể thô hào vô cùng thì lóe ra màu tím. Đầu của nó thì ở tận trên không trăm mét, con mắt nhỏ lại hoàn toàn trái ngược với thân thể khổng lồ, nhưng bên trong ánh mắt này lại đầy vẻ thô bạo khiến cho người ta khiếp sợ, cái miệng nó đang há to, lộ ra răng năng sắc bén khiến cho người ta rợ tóc gáy.
"Đây.... đây là..." Đây chẳng những sinh vật lớn nhất mà Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương từng thấy, mà còn là loại sinh vật mà bọn họ chưa gặp bao giờ.
"Là rồng." Diệp Vô Thần nhướn mày. Khi con cự long này xuất hiện, hắn cũng hơi chấn kinh. Đây quả thực là rồng, tin tức mà lực lượng của Linh hồn chi nhãn mà cực viêm thiên long ban cho hắn cũng nói cho hắn biết đây là một con rồng, tên là Tử tinh nghiệt long, năm tháng mà nó tồn tại đã quá lâu rồi, đích xác như Viêm Thiên Uy đoán, đó là khi nhân loại còn chưa thật sự sinh sôi thì nó đã tồn tại rồi, Thiên Thần đại lục khi đó là đại lục của thú, mà nó, cho dù là vào thời đó cũng hoàn toàn xứng đáng là vua trong các loại thú.
Hình thể của nó có thể so với Cực viêm thiên long, mà lực lượng của nó thì lại hơn xa. Năng lực của Cực viêm thiên long là siêu cấp thần sơ kì, mà con Tử tinh nghiệt long nó đã là siêu cấp thần đỉnh phong như Tuyệt Thiên. Nó và Cực viêm thiên long tuy rằng cũng là rồng, nhưng lại là hai loại rộng hoàn toàn khác nhau. Long hình của Cực viêm thiên long là kiểu Hoa Hạ thần long ngũ trảo kim long mà hắn biết, còn Tử tinh nghiệt long lại giống như cự long trong truyền thuyết của tây phương. Chỗ khác biết là, nó không có hai cánh, nó là đi bộ tới, rõ ràng là không có năng lực phi hành.
"Rống? Lực lượng đáng sợ." Viêm Thiên Uy chưa từng nhìn thấy rồng, nhưng uy áp mà sinh linh trước mắt mang đến, hắn lại cảm nhận được rất rõ ràng. Đây là cảm giác áp bức mạnh nhất mà trong đời hắn từng phải đối diện.