Tiêu Nhược tiến một bước về phía trước, lặng lẽ kiễng mũi chân, trong tầm mắt, khuôn mặt đó càng lúc càng gần, nhưng cuối cùng, tâm thiếu nữ khiến nàng ta lui bước, nàng ta cúi đầu xuống, không cho hắn nhìn thấy khuôn mặt đang đủ bừng của nàngta: "Tiêu ca ca, ta chờ huynh về nhà. Huynh cả đời không trở về, ta sẽ chờ huynh cả đời..."
Pháp trận hình tròn từ trong tay Tiêu Nhược bay lên, phiêu tán, biến mất vô tận, mà bên tay phải của nàng ta xuất hiện một quang quyển hình vuông. Đó là một thứ hình cửa, bên kia cánh cửa thông tới một không gian hoàn toàn bất đồng khác, nơi đó là quê hương chân chính của Diệp Vô Thần.
Thời gian của nàng ta chỉ còn lại có vài giây cuối cùng, nàng ta lui về phía sau một bước nhỏ, ánh mắt không hề rời khỏi người Diệp Vô Thần, nỗi đau biệt ly, nàng ta chưa bao giờ cảm thụ sâu sắc như lúc này. Bởi vì bọn họ đã xa cách mười ba năm, mười ba năm hồn khiên mộng nhiễu, cuối cùng cũng gặp được hắn, nhưng lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Khuôn mặt trước mắt này chứa đứng quá nhiều vẻ phức tạp, lại hoàn mỹ không tỳ vết, lộ ra bóng dáng của phụ thân hắn và hắn lúc còn nhỏ. Trong tầm mắt mơ hồ, kí ức của nàng ta lặng lẽ quay lại thời khắc mà họ mới gặp nhau.
"Cha, con nhớ nhà."
"Ừ..."
"Cha, cha đang khó chịu à?"
"Tiêu nhi, cha có phải rất vô dụng không..."
"Lời nói của cha sao ngốc thế, cha là người lợi hại nhất trên thế giới này, vì sao lại nói vậy, có chuyện gì khiến cha tức giận à?"
"Cha, chúng ta hứa với nhau nhé, cha vĩnh viễn không được phép nghĩ vậy nữa. Con có một người cha giỏi nhất, một người mẹ đẹp nhất, không ai hạnh phúc bằng con cả. Hì..."
Năm đó hắn chủ động muốn rời nhà đã trở về, bởi vì hắn biết, mỗi người đều biết, sinh mạng của hắn chỉ còn lại một năm cuối cùng, cho nên, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn muốn được ở bên cạnh thân nhân của hắn, cho dù điều đó đẩy nhanh sự tử vong của hắn.
Nhưng, hắn vẫn đang cười. Hắn năm ấy mới sáu tuổi mà giống như căn bản không e ngại tử vong và những cơn đau thường xuyên ập tới, không có oán hận, không hề oán trách, không có bất kỳ sự bất mãn đối với vận mệnh nào. Có chăng chỉ là nụ cười giống như vĩnh viễn không nhạt đi, nụ cười của hắn đã cảm nhiễm rất nhiều người, cũng khiến rất nhiều người thầm rơi lệ trong lòng vì hắn.
Trời đối kỵ anh tài. Một đứa nhỏ như vậy, sinh mệnh lại ngắn ngủi đến thế. Nếu hắn không phải là con của y, mà là bất kỳ một đứa bé nào đó trên thế giới này, cha của nó đều nắm chắc vạn phần có thể giúp nó sống sót, cho dù là chết rồi cũng có thể sống lại, cho dù là cho nó sinh mệnh vĩnh cửu cũng không phải là việc gì khó. Nhưng sự thật chính là tàn khốc như vậy, nó cứ là con trai ruột của y. Cha của nó tồn tại thì nó buộc phải chết. Mà phương pháp khiến nó bất tử chỉ có một, đó chính là cha của nó phải chết.
Nhưng cha của nó đã được định trước là không thể chết. Không ai có thể giết được y, mà nếu y thật sự có chết thì mệnh vận của cả không gian hỗn độn đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, y không thể.
Cửa mở, y nhìn thấy một bé gái rất nhỏ, khi nó nhìn y, y dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn lại nó.
"Cha, nó là bé gái nhà Tiêu thúc thúc đúng không?" Long Tiêu hỏi phụ thân. Hắn còn nhớ, năm đó khi hắn rời khỏi bên cạnh cha, bé gái ấy vừa mới sinh.
"Ừ... Nó là em gái Nhược Nhược của con, hôm nay nó được hai tuổi một tháng, có điều nó là một tiểu nha đầu rất khá, tuy rằng chỉ mới hai tuổi, nhưng đã có trí thông mình và học thức của một đứa bé hơn năm tuổi." Phụ thân mỉm cười giải thích với hắn. Ánh mắt của y nhìn về phía trước, không để con trai của y nhìn thấy vẻ đau xót trong mắt y. Y ép mình phải nhìn thật thản nhiên, nhưng bất kể là cố thế nào cũng không làm được. Nếu một người ngay cả tình thân của mình sắp bị đoạn tuyệt mà cũng có thể thản nhiên, vậy người đó còn có nhân tình gì nữa.
Nhược Nhược muội muội, ta là Tiêu ca ca của ngươi, chúng ta đã gặp mặt rồi, chỉ là khi đó ngươi còn rất nhỏ, chắc là không thể nhớ được ta." Long Tiêu đi tới, hân thưởng cô bé có trí thông minh hơn người này, dùng giọng nói rất nhẹ rất êm nói. Khi lần đầu tiên hắn gặp nàng ta, nàng ta chỉ là một đứa bé còn nằm trong tã lót, khi đó, là Tiêu thúc thúc của hắn ôm nàng ta nói chuyện. Cho nên hắn nhớ rõ nàng ta, nhưng nàng ta không nhớ được đã từng gặp hắn;
"Tiêu ca ca..." Con gái nhỏ trời sinh sợ người lạ, có chút rụt rè trả lời. Phát âm của nàng ta rất chuẩn,không hề có một chút ngọng ngịu của trẻ con hai tuổi. Long Tiêu không thấy kỳ quái chút nào, với năng lực của Tiêu thúc thúc, sinh ra một nữ nhi thiên tài cũng là điều hết sức bình thường.
Bởi vì hắn về nhà cho nên phụ thân hắn đưa nàng ta đến đây.
"Hì, hay quá, sau này có người chơi với ta rồi. Nhược Nhược, sau này thường tới chỗ ta chơi nhé?" Long Tiêu từ trong túi lấy ra hai viên kẹo, đặt vào trong tay cô bé: "Đây là cách mà cha dạy ta, nếu muốn chơi chung với con gái, thì phải cùng ăn kẹo với nàng ta, nếu như nàng ta ăn kẹo rồi thì chính là đáp ứng ta..."
Nàng ta bị một loại khí tức và thanh âm ấm áp cảm nhiễm, bất giác, nàng vốn còn sợ người lạ đã ngẩng đầu nhìn hắn, rất lâu mà vẫn không dời mắt ra được.
Nàng ta cầm lấy viên kẹo màu đỏ đó, bóc giấy kẹo ra, chớp chớp mắt nhìn hắn, miệng khẽ há ra, bỏ viên kẹo be bé vào miệng, dùng hàm răng còn chưa mọc đủ nhai nhẹ. Nàng ta lúc đó vốn không hiểu, vì sao nàng ta trước giờ chưa từng nhận đồ của người lại lại giống như gặp ma ăn kẹo của hắn.
"Cha, con và em ra ngoài chơi nhé."
"Ừ." Phụ thân mỉm cười nhìn con mình dẫn một cô bé rất nhỏ ra ngoài. Phụ thân của bé gái đó là chí hữu thân như huynh đệ của y, hắn hào ngôn nói rằng chỉ có con trai của y mới xứng với con gái của hắn, nếu con gái của hắn gả cho người khác, hắn sẽ không cam lòng. Hắn lại tin chắc rằng y vốn không gì không làm được sẽ có thể tìm được cách giữ tính mạng cho Long Tiêu.
Nhưng...
Nhưng...
Y chỉ có thể trong thời gian một năm cuối cùng ở cùng với nó, thỏa mãn những gì mà con trai của y muốn. Đồng thời cũng liều mạng tìm tất cả những phương pháp có thể
"Nhìn đi, đó là hảo bằng hữu của ta, rất đáng yêu đúng không." Thiếu nam và thiếu nữ ngồi xuống đất, giữa bọn họ có một sinh linh nhỏ cỡ nửa bàn tay đang thò cổ ra nhìn họ.
"Rùa nhỏ." Thiếu nữ thốt lên khe khẽ.
"Không phải, nó không là rùa nhỏ, tên của nó là tiểu Huyền Vũ, là cha tặng cho ta, lợi hại lắm đấy. Có nó, không ai có thể khi dễ ta. Tiểu Huyền Vũ, đây là hảo muội muội là của ta, nàng ta tên là Nhược Nhược, về sau ngươi cũng phải bảo hộ nàng ta cho tốt đó."
Sinh linh được gọi là tiểu Huyền Vũ như nghe hiểu lời hắn, cổ lập tức duỗi dài ra, dọa cho thiếu nữ đó ngã bệt xuống đất, nhưng nó lại cúi dầu, làm ra một hình thái chào hỏi rất đáng yêu, nàng ta mới không còn sợ hãi nữa mà bật cười khúc khích.
Từng mảng ký ức vụt qua, thân thể của Tiêu Nhược bước vào cửa, cánh cửa màu vàng đậm đó màng theo nàng ta biến mất.
Diệp Vô Thần giống như thoáng cái mất đi thứ gì đó vậy, trong lòng trống rỗng. Trong đầu tràn ngập sự mất mát và quyến luyến.
Tiêu Nhược, cái tên này được hắn nhớ kỹ một lần nữa. Trong trí nhớ hiện tại, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, nhưng sự rung động của tâm thần, cùng với sự lưu luyến đó khiến hắn biết rằng hắn và nàng ta từng có cảm tình sâu đậm cỡ nào. Cảm giác mất mát và trống rỗng đó, không chỉ là bởi vì nàng ta là một người tới từ địa cầu.
"Rùa nhỏ." Lòng bàn tay Diệp Vô Thần nâng sinh linh nho nhỏ mà Tiêu Nhược giao cho hắn lên, gọi cái tên mà năm đó Tiêu Nhược đã gọi khi lần đầu gặp nó.
Thân thể của tiểu sinh linh rất cứng, cũng rất nhó, nó vốn còn tính là ngoan ngoãn, lúc này đột nhiên nóng nảy bất an, tứ chi ngắn cũn không ngừng vung vẩy. Ngón tay của Diệp Vô Thần ấn lên người nó: "Ta biết, ngươi là cần máu của ta."
Đầu ngón tay bị một đạo khí mang bỗng nhiên xuất hiện cắt qua, hai giọt máu trước sau nhỏ xuống, rơi lên bên trên cái mai của nó, sau đó trong nháy mắt bị hấp thu, Một vầng quang mang không màu chợt lóe lên trên người nó, thân thể vốn đang cáu kỉnh của nó liền an tĩnh lại.
"Tiểu Huyền Vũ.... Tiểu Huyền Vũ..."
Trong đầu, vang lên một thanh âm rất non nớt, đây là thanh âm của Tư Thần.
Tiểu Huyền Vũ...
Huyền Vũ...
"Tên của ngươi là tiểu Huyền Vũ?" Diệp Vô Thần chăm chú quan sát nó, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Huyền Vũ rõ ràng nghe hiểu lời nói của hắn, con mắt nhỏ của nó đột nhiên trở nên rất sáng, cái cổ thò ra không ngừng gật lên gật xuống, nó hưng phẩn vì tiểu chủ nhân lại một lần nữa gọi tên của nó.
"Ngươi nhất định là bằng hữu tốt của ta lúc ta còn nhỏ rồi, đúng không?"
Tiểu Huyền Vũ lại gật đầu, nó bỗng nhiên từ trên tay Diệp Vô Thần nhảy xuống đất, thân thể nhìn thì cồng kềnh hưng phấn nhảy lên nhảy xuống trên mặt đất, phóng thích ra sự vui mừng trong lòng. Mà sắc mặt của Diệp Vô Thần thì lại đột nhiên biến hóa.
Bởi vì mặt đất đang rung chuyển.
Thân thể của tiểu Huyền Vũ rất nhỏ, có thể cầm nó bằng một bàn tay, bình thường có thể trực tiếp đút nó vào trong túi, nhưng chính là một tiểu sinh mệnh như vậy, mỗi lần nhảy lên nhảy xuống, mặt đất xung quanh lại chấn động. Hơn nữa không phải chấn động rất nhỏ, cách bên tay phải của hắn không xa, một vách tường đã xuất hiện những vết nứt.
"Pa pa pa"
Tiểu Huyền Vũ bắt đầu phát ra thanh âm hưng phấn, thanh âm của nó không tính là quá vang, nhưng mang theo vẻ nặng nề dị thường. Diệp Vô Thần cầm nó lên, mặt đất cuối cùng cũng dừng chấn động, mà chung quanh vốn im lặng rõ ràng đã hỗn loạn cả lên, chấn động vừa rồi bất kể là ai cũng liên tưởng tới động đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
"Chúng ta đi thôi."
Diệp Vô Thần nhẹ nhàng nhảy lên, bay trở về Diệp gia.
Bắc phương Huyền Vũ, trong thế giới mà hắn từng ở, nó và đông phương Thanh Long, phương Chu Tước, nam phương Bạch Hổ cùng với thánh vương Kỳ Lân còn được gọi là ngũ thánh thú, là thánh thần cao nhất chưởng quản thổ chi lực!