Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư

Chương 16: Chương 16


Đoán được mọi người có thể không tin, Khương Tư đưa tay ra, từ trong không gian biến ra máy giặt, tủ lạnh, xe máy, xe đạp địa hình, vàng thỏi…
Cả nhà kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Phòng của Khương Tư không thể nào chứa được nhiều đồ như vậy.

Khương Tư cũng không thể nào biến ra ảo thuật trước mắt họ.

Khương Lâm Hải cả đời tin vào khoa học dụi dụi mắt, "Cha không có nằm mơ đấy chứ?"
Thẩm Bảo Anh hung hăng véo ông một cái đau điếng.

Không phải mơ!

Khương Tư nhìn mọi người với ánh mắt nghiêm túc: "Mọi người có biết năng lực của con đến từ đâu không?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.

"Con của hiện tại, là được trùng sinh, kiếp trước, cả nhà chúng ta đều chết trong ngày tận thế!"
"Sau khi toàn cầu mất điện, hạn hán kéo dài suốt nửa năm, lương thực trong nhà đều bị cướp sạch.

" Khương Tư đỏ hoe đôi mắt, nhìn về phía Trương Khánh Phương, "Bà nội, bà vì nhặt một bắp ngô mà bị bão cát cuốn đi, chúng con trơ mắt nhìn, nhưng lại bất lực!"
"Thực sự không còn gì để ăn, chúng con rời khỏi thôn Long Tuyền tìm đường sống, trên đường đi, mưa bão ập đến, sóng thần cao hàng trăm mét ập đến, chiếc thuyền nhỏ chúng con đang đi bị lật úp, con khó khăn lắm mới lên được bờ, tìm được cha mẹ, nhưng ông nội lại thất lạc với chúng con!"
"Vì sinh tồn, con và cha mẹ lang thang khắp nơi, vất vả lắm mới đến được căn cứ của những người sống sót, nhưng vì không nộp đủ hai cân lương thực mà bị chặn ở ngoài hàng rào, mà zombie lại vây thành… Cha vì để con và mẹ có cơ hội sống sót, đã một mình dẫn dụ zombie, bị, bị zombie cắn chết…"
"Bọn người cứu con và mẹ cũng không có ý tốt, bọn chúng nhốt chúng con lại, coi như súc sinh mà cắt thịt.

"

"Con tìm được cơ hội, dẫn mẹ trốn thoát.

"
"Sau đó, con và mẹ vào căn cứ phía Bắc, Tôn Tú và Thẩm Phú nhân lúc con ra ngoài làm nhiệm vụ đã moi mất của mẹ nguyên một cái chân, đổi lấy 20 cân gạo, lúc con quay về, bọn họ chỉ nói với con, mẹ không muốn liên lụy con… tự sát rồi… Cả nhà, chỉ còn lại một mình con.

"
"Mười năm ngày tận thế! Nếu không phải mọi người dặn dò con phải sống thật tốt, có lẽ con đã không muốn sống nữa rồi!"
"Cả đám người tranh nhau cướp đoạt dị năng thạch, con nuốt vào bụng, chỉ mong được giải thoát!"
"Nhưng nếu biết, sớm một chút giải thoát là có thể gặp lại mọi người, con nhất định sẽ không chút do dự, lập tức đi chết!"
"Tư Tư——" Từ lúc Khương Tư biến ra số vật tư kia, mọi người đã không thể không tin lời cô.

Thẩm Bảo Anh nhìn đôi mắt đẫm lệ của con gái, không thể tưởng tượng được một mình cô đã phải gánh chịu biết bao nhiêu tháng ngày bi thảm, bà ôm chầm lấy Khương Tư, giống như hồi nhỏ nhẹ nhàng vỗ về, "Đừng sợ, đều qua rồi, đều qua rồi… Chúng ta đều còn sống…"
Khương Lâm Hải nhìn mà xót xa, tự trách bản thân kiếp trước bất tài, không thể che chở cho mọi người, khiến cho Khương Tư phải chịu nhiều đau khổ.