Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư

Chương 15: Chương 15


Vừa dứt lời, một chiếc máy bay chở khách khác đã rơi xuống.

Dân làng còn chưa kịp nhận ra điều gì bất thường thì Khương Tư đã nhanh chóng bước tới, kéo Khương Lâm Hải đang định đi cứu người lại, "Cha! Về nhà với con trước đã!"
Bọn họ có đi cứu cũng chẳng được tích sự gì, tỷ lệ tử vong do rơi máy bay là 100%.

Cho dù có người sống sót, xe cứu thương không đến được thì cũng chỉ có con đường chết!
Các biện pháp phòng hộ ở nhà vẫn chưa hoàn thiện, Nhật Diệu sắp sửa ập đến, cô phải nói cho người nhà biết mức độ nghiêm trọng của việc xen vào chuyện bao đồng trong ngày tận thế.

Khương Lâm Hải nhìn rõ cô, vội vàng cầm lấy hành lý, vui mừng khôn xiết, "Được được, chúng ta về nhà trước đã!"
Ông đến đây là để đón Khương Tư, vừa rồi thấy máy bay rơi, đầu óc nóng lên, đột nhiên quên mất chuyện đó.

Khương Tư bước vào nhà, ánh mắt đảo quanh sân.

Tấm cách nhiệt, gạch, rào chắn, lưới an toàn chất đống ở góc tường, móng nhà mới được nâng cao một nửa, cửa sổ vẫn chưa được thay! Tận thế đến sớm, nhưng ngôi nhà mới chỉ được cải tạo chưa đến một phần mười.


Cô có không gian, có thể trốn vào bất cứ lúc nào, nhưng người nhà thì không!
Nhìn về phía chân trời nơi mặt trời đỏ như máu, cảm giác lo lắng của Khương Tư bỗng chốc tăng lên gấp bội.

Thẩm Bảo Anh vui vẻ ra đón, "Có đói không, sắp ăn cơm rồi.

"
"Mẹ, con không đói! Mọi người vào phòng hết đi, con có chuyện quan trọng muốn nói.

"
Vẻ mặt Khương Tư nghiêm nghị hơn cả lúc thi đại học, mọi người đều lo lắng cho cô, lần lượt theo cô lên lầu hai.

Vào phòng, Khương Tư đóng cửa sổ lại, ánh mắt đảo quanh trên mặt từng người, hốc mắt dần đỏ hoe.

Bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng được gặp lại họ.


Nhưng so với niềm vui đoàn tụ, hiện tại còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Từ lúc con gái bước vào nhà, Thẩm Bảo Anh đã nhận ra cô khác hẳn ngày thường, ánh mắt ẩn chứa một nỗi phiền muộn khó tả, giống như đã chất chứa rất nhiều tâm sự ở bên ngoài.

Thẩm Bảo Anh dè dặt hỏi: "Tư Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Thành Võ cũng nhận thấy sự bất thường của cháu gái, chưa bao giờ thấy cô căng thẳng như vậy, cứ như thể ngày tận thế sắp đến.

Trương Khánh Chi tưởng cô ở bên ngoài phải chịu ấm ức, hiền từ đi đến trước mặt Khương Tư, "Tư Tư đừng sợ, cả nhà đều ở đây, nếu thiếu tiền, bà nội còn tiền lương hưu, trong nhà thế nào cũng sẽ nghĩ cách gom góp cho con.

"
Sự quan tâm của người thân như tiếp thêm cho Khương Tư sức mạnh vô hạn.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm lên tiếng: "Cha mẹ, ông bà nội, ngày tận thế đã đến rồi! Mất điện trên toàn cầu chỉ là sự khởi đầu, sắp tới còn có tai họa lớn hơn, nhân lúc còn thời gian, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị!"
"Ngày tận thế?"
Mọi người đều sững sờ, chẳng qua chỉ là mất điện, máy bay rơi, sao lại là ngày tận thế.