Xuất Trần đứng bên cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn bóng dáng Vân Mộng Vũ, không vui cũng không buồn.
Vân Mộng Vũ đi khỏi Danh Nhạc các lại đi về phía Trân Bảo Trai. Trân Bảo Trai là sản nghiệp trên danh nghĩa của Linh Lung các, lại là cứ điểm để thu thập tình báo của Linh Lung các.
Trân Bảo Trai này cũng là một nơi bán đồ trang sức nổi tiếng của Yến kinh, tuy rằng chỉ mới được xây dựng, nhưng cũng là nơi được các phu nhân và các vị tiểu thư thường xuyên ghé vào. Đơn giản là bất kỳ một châu báu hay trang sức nào cũng rất độc đáo, kiểu dáng mới mẻ độc đáo đến cực điểm, làm cho người ta cứ yêu thích không buông tay.
Mà kiểu dáng độc đáo mới mẻ này lại là kiệt tác của Vân Mộng Vũ, nàng cho thêm một chút nguyên tố ở hiện đại vào đây. Làm cho tất cả các trang sức càng thêm sống động, lung linh, thanh lệ bất phàm.
Hồng Mai và Lục Bình đi theo Vân Mộng Vũ cũng biết Trân Bảo Trai là của Vân Mộng Vũ. Ba người đi vào Trân Bảo Trai, tiểu nha đầu Lục Bình cái miệng bắt đầu nói không ngừng.
“Tiểu thư, ngươi thật lợi hại a. Trân Bảo Trai này bây giờ là nơi được chào đón nhất ở Yến kinh nha. Tiểu thư, ta thật sự càng ngày càng sùng bái người.” Lục Bình vui vẻ nói, nói xong hai mắt lại chớp chớp nhìn Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ thấy vậy muốn cười to một trận, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự rất đáng yêu.
Nàng vươn tay, chỉ vào cái trán của tiểu nha đầu Lục Bình, cười nói: “Nếu ngươi đã thích như vậy, lát nữa ta tặng ngươi một lễ vật, bảo đảm ngươi sẽ rất thích a.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, Lục Bình kinh ngạc bưng kín miệng mình. “Tiểu thư, ngươi muốn tặng lễ vật cho ta a, hơn nữa là đồ của Trân Bảo Trai này sao?”
“Đúng vậy, là thiết kế của ta, đặc biệt ta tự tay làm, tặng cho hai tỷ muội các ngươi làm kỷ niệm a. Đảm bảo hai tiểu nha đầu các ngươi sẽ thích.”
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của tiểu nha đầu Lục Bình, trong lòng nàng cảm thấy buồn cười.
“Cảm ơn tiểu thư, ta và tỷ tỷ chắc chắn sẽ rất thích a.” Lục Bình nghẹn ngào nói mang theo bộ dáng cảm động. Mà nghe Vân Mộng Vũ nói, Hồng Mai tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt vẫn chứa đựng nhiều cảm kích.
Nhìn thấy các nàng như vậy, Vân Mộng Vũ đành phải bất đắc dĩ cười cười, sau đó xoay người đi vào Trân Bảo Trai.
Nhìn thấy tiểu thư đi vào bên trong, trong lòng Lục Bình tràn đầy vui mừng đuổi theo, Hồng Mai cũng mang vẻ mặt sung sướng đi vào theo.
Lục Bình vừa vào Trân Bảo Trai lập tức trố mắt nhìn xung quanh, Hồng Mai cũng kinh ngạc nhìn cách bố trí bên này. Hai nàng tuy rằng thường xuyên nghe được danh tiếng của Trân Bảo Trai, nhưng cũng chưa bao giờ đi vào, lần này coi như các nàng được mở rộng tầm mắt.
Thiết kế của Trân Bảo Trai này, nàng cũng mất rất nhiều tâm tư, kỳ thật vẫn theo thiết kế của người cổ đại, nhưng bên trong lại thêm một chút chi tiết của hiện đại.
Ví dụ như nơi để trang sức thì xếp riêng vào tủ trưng bày, tủ trưng bày thì lại khắc hoa lên. Nhìn bên ngoài rất đẹp, đủ làm cho người ta thấy rõ các loại trang sức bên trong.
Sự bài trí trang sức cũng dựa theo chủ đề mà sắp xếp, chủ đề nào thì sẽ là ở tủ trưng bày đó.
Mỗi một chủ đề là một dãy trang sức, như hiện tại đã có “Duy nhất”, “Khuynh thành”.
Các dãy trang sức ở Trân Bảo Trai đều được phân bố thành vòng tròn, ở giữa là một ngọn núi giả. Trên núi giả có rất nhiều loại hoa khác nhau, làm cho người ta trong lúc lựa chọn trang sức đều mang tâm tình vui vẻ.
Trên núi giả còn có một con đường đặc biệt, trên con đường đó đều mang những loại trang sức rất đẹp, từng cái đều rất độc đáo. Mà quan trọng nhất là mỗi loại đều có giới hạn, thậm chí là độc nhất vô nhị, cho nên trang sức bên trong rất trân quý và độc đáo.
Vân Mộng Vũ đứng bên núi giả, nhìn thiết kế của mình cũng rất vừa lòng. Nhìn thiết kế của mình tại thời không này, trong lòng có một loại thoả mãn không nói nên lời.
Lúc tâm tình nàng đang sung sướng, từ bên trong truyền ra thanh âm bén nhọn không tương xứng với cảnh sắc đang yên lặng tại đây.
“Cái gì? Không bán? Các ngươi rốt cục không muốn buôn bán nữa sao? Bổn tiểu thư mua trang sức ở đây, đó là để mắt đến các ngươi, ngươi còn dám từ chối không bán vì đã có chủ nhân. Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy? Lập tức đem đôi ngọc trụy này bán cho bổn tiểu thư, nếu không, từ nay về sau ta xem Trân Bảo Trai này sẽ làm ăn như thế nào?”
Vân Mộng Vũ vừa nghe thấy thanh âm điêu ngoa, vô lý này, thì biết là nữ nhân không có giáo dưỡng kia, Vân Ngọc.
Miệng nàng bất giác cong lên, nàng chậm rãi đi vào trong. Quả nhiên nhìn thấy Vân Ngọc đang ở chỗ kia lớn tiếng quát ông chủ.
Lại thực ngoài ý muốn, vật nàng ta đang cầm trong tay, miệng ồn ào bắt ông chủ bán chính là đôi ngọc truỵ nàng đã thiết kế để tặng riêng cho tỷ muội Hồng Mai và Lục Bình.
Đúng là khéo trùng hợp!
Lúc này, Hồng Mai và Lục Bình nhìn thấy Vân Mộng Vũ đi vào bên trong, hai người cũng đi theo.
Hồng Mai nhìn thấy Vân Ngọc lập tức lo lắng nhìn về phía Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ đáp lại nàng một nụ cười trấn an, còn tay nàng lại vỗ nhẹ nhẹ lên tay Lục Bình, miễn cho nha đầu tính tình vội vàng xao động này lát nữa sẽ lao tới.
Cảm nhận được ý tứ của tiểu thư, hai tỷ muội đều đáp lại một ánh mắt nhu thuận.
Trấn an hai tỷ muội xong, Vân Mộng Vũ xoay người, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng cười ôn nhu đến bên cạnh Vân Ngọc, nhân lúc Vân Ngọc chưa kịp phản ứng liền đoạt lấy vật trong tay nàng ta.
Ngữ khí lại ôn nhu nói: “Đương nhiên biết ngươi là ai. Ngươi không phải là tam tiểu thư của hữu tướng phủ thôi sao, thứ muội của ta. Làm sao vậy, lại bày ra thân phận thấp hèn, tranh thủ tình thương của ông chủ, làm hắn mềm lòng vì ngươi mà phá hư quy tắc đem vật này bán cho ngươi sao.”
Nàng nói chuyện ngữ khí có thể nói là ôn nhu đến cực điểm, giống như đang nói chuyện với muội muội của mình, nhưng nội dung nói chuyện lại thiếu chút nữa làm Vân Ngọc tức hộc máu.
Chết tiệt, tiện nhân Vân Mộng Vũ này sao lại ở đây.
Ngay từ đầu bởi vì khăn che mặt, nàng cũng không nhận ra nữ nhân đột nhiên lao tới là ai. Lúc ấy trong lòng nghĩ không biết là nữ nhân nào lại to gan lớn mật như thế, lại dám lấy đồ trên tay nàng, đang muốn chửi ầm lên, lại nghe thấy lời của nàng ta, nàng thấy tức giận không thôi.
Dĩ nhiên là nàng ta, dĩ nhiên là Vân Mộng Vũ, là nữ nhân nàng hận nhất.
Hơn nữa nàng ta còn nói nàng là thứ nữ, tựa hồ sợ người khác không biết Vân Ngọc nàng là thứ nữ.
Thân phận thứ nữ vẫn là cái gai trong lòng nàng, bất cứ người nào nói đến, nàng đều cảm thấy đó là nỗi nhục của mình.
Mà Vân Mộng Vũ này còn nói khó nghe như vậy, thật là làm cho nàng mất hết mặt mũi, nàng hận không thể khâu miệng của nàng ta lại.
Nhưng nàng biết nàng không thể, mẫu thân nói nàng cần nhẫn nại, đợi thêm một chút thời gian nữa tiểu tiện nhân này sẽ chết rất thảm.
Tưởng tượng kết cục bi thảm của Vân Mộng Vũ kia, hận ý trong lòng nàng đã giảm xuống một ít, nhưng nàng cũng không buông tha nàng ta dễ dàng như vậy.
Ánh mắt nàng lưu chuyển, suy nghĩ ra một biện pháp