Vương Tuyết Nhi rời khỏi An vương phủ trong đêm, sau khi trở lại phòng, tâm tình của nàng vẫn không thể bình tĩnh. Trong lòng nàng không biết vì sao cứ cảm thấy Vân Mộng Vũ là một cây gai không thể nhổ bỏ.
Nhất là mỗi khi muốn giết Vân Mộng Vũ thì lại không thành công. Tuyết vệ tinh nhuệ của nàng như vậy mà bị giết toàn bộ, toàn bộ đều bị gạt bỏ trong tay Vân Mộng Vũ.
Hơn nữa Vân Mộng Vũ có uy hiếp đối với hai huynh muội nàng, phải giết. Nhất là hiện tại ca ca đã cho phép nàng định đoạt, như vậy nàng sẽ nhanh giải quyết Vân Mộng Vũ, miễn cho đêm dài lắm mộng.
“Ám vệ.” Nàng ở trong phòng, mở miệng gọi ám vệ.
Vừa dứt lời, lập tức có một hắc y nhân quỳ dưới chân nàng.
“Hữu tướng phủ gần đây có động tĩnh gì?”
“Gần đây Vân Mộng Vũ cùng hữu tướng đoạn tuyệt quan hệ cha con, nàng đối đầu quyết liệt với hữu tướng phủ. Mà mẹ con Lí Như không cam lòng nhìn Vân Mộng Vũ kiêu ngạo, quyết định muốn tìm người ám sát nàng. Còn nữa gần đây tiểu thư Vân Dung có quan hệ rất mật thiết với Sở Diễm. Bẩm báo xong.” Hắc y nhân bẩm báo xong liền cúi đầu chờ mệnh lệnh.
Nghe Hắc y nhân báo xong, trong mắt Vương Tuyết Nhi hiện ra thần sắc nghi hoặc.
Vân Mộng Vũ này muốn làm cái gì?
Cùng Vân Mộ đoạn tuyệt quan hệ cha con thì có gì tốt? Nàng càng ngày càng không hiểu nàng ta.
Từ khi nàng sống lại, có rất nhiều sự khác biệt, trở nên hoàn toàn không giống nàng như trước.
Chẳng lẽ?
Trong đầu nàng xẹt qua một tia sáng.
Chẳng lẽ đây là Vân Mộng Vũ giả.
Nhưng mà, làm sao có thể được? Ai lại giả mạo Vân Mộng Vũ chứ?
Như vậy chính là nàng che dấu quá sâu, quả nhiên là người đáng sợ.
Nàng ta không sợ ánh nhìn của nàng, cũng khắc sâu cảm giác uy hiếp của nàng.
Bất quá, cho dù nàng ta không sợ ánh nhìn của nàng, nhưng Vân Mộng Vũ cũng sống không lâu.
Trong mắt liên tục tính kế, khóe mắt toát ra một tia ác độc, làm cho người ta phát lạnh.
Nàng mở miệng ra lệnh: “Từ ngày mai bắt đầu phái người theo dõi Lí Như cùng Vân Dung, tăng số sát thủ tùy thời phối hợp với sự ám sát của mẹ con Lí Như. Tuy rằng bọn họ biết bên người Vân Mộng Vũ sẽ có người của tướng quân phủ đang âm thầm bảo hộ, nhưng các nàng không thể tưởng tượng được bên người Vân Mộng Vũ còn có hai cao thủ không biết tên bảo vệ. Nếu theo như kế hoạch của các nàng, đến cuối cùng chắc chắn sẽ tiếp tục thất bại. Hiện tại ta sẽ giúp các nàng một tay. Đến lúc đó các ngươi cứ đánh bừa vào hai cao thủ đó, cố gắng chế trụ bọn họ là tốt rồi.”
“Vâng.” Hắc y nhân đáp xong lại lặng yên ẩn nấp trong bóng đêm.
Hắc y nhân đi rồi, trong lòng Vương Tuyết Nhi vẫn nghĩ đến thân phận thần bí của hai cao thủ bên người Vân Mộng Vũ, nhưng vẫn không có đầu mối.
Hai cao thủ kia xuất hiện thật đúng lúc, ngày đó Vân Mộng Vũ an toàn trở về, bên người có hai bọn họ đi theo, hơn nữa lại hoàn toàn không điều tra được thân phận của hai người bọn họ.
Nàng cũng từng hoài nghi tối hôm đó Tuyết vệ của nàng và Hồng ưng của ca ca có phải chết trong tay hai người này hay không.
Nhưng lại bị nàng bác bỏ, hai người kia mặc dù võ công cao, nhưng lại không đạt được đến trình độ này, chỉ cần hai người có thể giết được toàn bộ Tuyết vệ và Hồng ưng.
Như vậy người bí mật bảo vệ Vân Mộng Vũ là ai?
Lần này cho dù không giết được Vân Mộng Vũ, có thể dụ được người đang âm thầm bảo vệ Vân Mộng Vũ ra cũng là một thu hoạch lớn.
Nghĩ đến Vân Mộng Vũ, trong mắt nàng hiện lên sự chán ghét cùng hận ý thật sâu.
Phế vật kia từng bị nàng đùa giỡn trong tay bây giờ lại trở thành tài nữ của Yến kinh.
Vân Mộng Vũ kia từng bị nàng giẫm nát dưới chân lăng nhục không dám mở miệng kêu cứu bây giờ lại chôn vùi Tuyết vệ tinh nhuệ của nàng.
Bất giác, nàng nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không hề hay biết.
Trong đầu nhớ lại tình cảnh Sở Dạ vì nàng ta mất tích mà muốn vứt bỏ mọi thứ để đuổi theo cứu nàng, cảm giác muốn giết Vân Mộng Vũ trong lòng nàng cứ dâng lên cuồn cuộn.
Tối nay lại là một đêm dài.
Đã nhiều ngày nay Vân Mộng Vũ bề bộn nhiều việc, mỗi ngày nàng cùng Đao Ngôn Kiếm Ngữ đi vào Thiên Binh các xem xét. Mỗi ngày đều trở về vào buổi tối nàng còn lập ra kế hoạch chỉ đạo sản xuất cho Thiên Binh các. Mấy ngày nay nàng nhiều việc đến nỗi thời gian ngủ cũng không có. Nàng không chỉ muốn chỉnh sửa lại Thiên Binh các, nàng còn muốn tiến hành cải tạo lại Linh Lung các. Nàng muốn mình phân ra thành hai người, để mỗi người ở một nơi.
Bất quá, những ngày khổ cực cũng qua đi. Sau vài ngày gian khổ chiến đấu hăng hái, nàng cũng đã tu sửa thành công được Thiên Binh các.
Trong lòng Vân Mộng Vũ đã định, nếu nàng gặp lại người hại nàng thêm một lần nữa, nàng sẽ không bất lực như vậy, chỉ có thể giãy dụa trong đau khổ. Rốt cục nàng cũng có thể bắt tay vào lên kế hoạch trả thù của nàng.
Tuy nàng không phải là người ăn ở ác đức, nhưng cho dù là Bồ Tát thì cũng phải xả ra ba phần tức giận đối với bọn chúng.
Những người đó từng đem Vân Mộng Vũ giẫm nát dưới chân.
Những người đó dám quyết định sống chết của nàng, làm nàng lâm vào cảnh thập tử nhất sinh vài lần.
Bọn họ đã chọc giận nàng, lần này nàng muốn cho tất cả bọn họ được nhận một giáo huấn mà suốt đời sẽ khó quên, như vậy về sau mới không có người dám khi dễ nàng.
Đêm nay, rốt cục Vân Mộng Vũ có thể ngủ ngon.
Hôm sau lúc trời sáng, không khí trong lành.
Vân Mộng Vũ cùng Hồng Mai và Lục Bình ra ngoài giải sầu.
Mấy ngày nay nàng thật sự rất bí bách và mệt nhọc, rốt cục bây giờ cũng có một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Nàng hy sinh nửa ngày an nhàn của mình, quyết định thả lỏng một chút, cùng hai tiểu nha đầu đi dạo ở Yến kinh.
Nàng tùy ý đi tới ngã tư, vì nàng thay đổi xiêm y bình thường, hơn nữa lại mang khăn che mặt, cho nên không ai nhận ra Vân Mộng Vũ.
Trong chốc lát nàng đi đến một chỗ, nàng dừng lại.
Hồng Mai và Lục Bình đang đi sau lưng cũng ngừng lại.
“Danh Nhạc các. Oa, tiểu thư, đây là nơi tập hợp tất cả các nhạc cụ tốt nhất ở Yến kinh đó.” Lục Bình vừa thấy tên của nơi này, liền kinh hỷ phát ra tiếng.
Mà Hồng Mai không khoa trương như Lục Bình, nhưng thần sắc trong mắt nàng cũng nhìn ra đây là một nơi rất tốt.
Thật ra, gần đây nàng bận rất nhiều việc, nên quên điều tra về Danh Nhạc các, còn về chiếc đàn Linh Âm kia nữa.
Khi đàn cổ được nàng mang về, có lúc nàng cũng đem ra nghiên cứu, không biết vì sao lại cảm thấy đàn cổ đó rất quen thuộc.
Không tự giác, nàng bước vào Danh Nhạc các.
Vẫn là tiểu nhị lần trước, nhưng lúc này Vân Mộng Vũ là con gái lại còn mang khăn che mặt, cho nên hắn nhìn không ra nàng.
“Vị tiểu thư này cần loại nhạc cụ nào, nhạc cụ ở tiệm chúng tôi là loại tốt nhất ở Yến kinh này, phẩm chất cũng tốt nhất.” Tiểu nhị này vừa thấy có người đi vào liền niềm nở tiếp đón.
“Ta tự đi xem là được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Vân Mộng Vũ nhìn hắn phất tay.
Tiểu nhị nghe xong liền im lặng lui xuống làm việc của mình.
Vân Mộng Vũ tuỳ ý đi dạo trong tiệm rồi lại rời đi.
Sau khi ra khỏi tiệm, nàng quay đầu nhìn lên trên lầu, cũng không thấy gì cả.
Nàng quay đầu lại, cùng Hồng Mai và Lục Bình rời đi.
Mà lúc này trong cửa sổ ở trên lầu, nhìn xuyên qua khe hở mơ hồ có thể thấy được một người ở trong đó.