Quan trọng hơn là gia tộc Đậu thị ủng hộ Tần vương Lý Thế Dân, luôn luôn nói lời hay ý đẹp về y, lâu dần, Đậu hoàng hậu ngoài việc yêu thương ra còn có cả mấy phần thiên vị.
Đậu hoàng hậu thấy chồng khen ngợi Lý Thế Dân, bà lập tức cười tươi như hoa:
- Từ nhỏ nó đã thông minh, giỏi giang, năm mười mấy tuổi đã biết lo nghĩ cho thánh thượng, thánh thượng quên rồi sao?
- Trẫm đương nhiên chưa quên, Trẫm nhớ…
Lý Uyên chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng thái giám:
- Thái tử điện hạ cầu kiến!
Tiếng thái giám chen ngang lời của Lý Uyên, y gật gật đầu:
- Tuyên thái tử vào tấn kiến!
Đậu hoàng hậu lại có vẻ cụt hứng, bà lạnh lùng liếc nhìn Trương Tiệp Dư:
- Thái tử đến, muội còn không biết mà lui đi sao?
Trương Tiệp Dư giật mình, vội đặt bát thuốc xuống:
- Tiện thiếp xin cáo lui.
Ả vội vã hành lễ với Lý Uyên rồi đi ra cửa sau, Đậu hoàng hậu “hừ” một tiếng cực kỳ không vui:
- Trong cung có một số người càng lúc càng không hiểu quy tắc, xem ra mình đã khoan dung thái quá rồi!
Lý Uyên biết hoàng hậu đang mượn cớ để nói, hơn nữa Trương Diệp Tư không đúng lúc mà lui đi quả là có chỗ không thỏa, y đành ngậm cười đau khổ trong lòng, không dám nhiều lời.
Lúc này, thái tử Lý Kiến Thành nhanh chóng bước vào, lại thấy mẫu thân đang ở trong phòng nên nhất thời thót tim, vội vàng quỳ xuống:
Đậu hoàng hậu không thương yêu trưởng tử như là với Lý Thế Dân, nhưng dù sao thì cũng vẫn là con mình đẻ ra. Trên mặt cũng hé nở nụ cười:
- Hoàng nhi đến thăm nom bệnh tình của hoàng thượng đó à?
- Vâng ạ! Nhi thần lo lắng long thể của phụ hoàng nên đặc biệt đến thăm.
Lý Uyên gật gật đầu:
- Hoàng nhi bình thân.
- Tạ phụ hoàng.
Lý Kiến Thành đứng dậy, trong lòng có chút do dự, mẫu thân ở đây, y cáo trạng chuyện nhị đệ có thích hợp không? Y biết mẫu thân rất thương yêu nhị đệ, mình nói nhiều chỉ sợ ngược lại sẽ khiến mẫu thân bất mãn.
Lý Uyên vô cùng nhanh nhạy, vừa nhìn là biết thần thái khác thường của thái tử, hình như là có lời để nói, liền cười cười:
- Hoàng nhi có việc quan trọng gì không?
Lý Kiến Thành vẫn cần phải nói, nếu không nói, thế lực ở Lâm Tân Quan và kho Vĩnh Thông đều không giữ được, y bèn nói ý:
- Nhi thần luôn lo quân Tùy tấn công Đồng Quan, nhưng hôm nay nhi thần nghe La Nghệ nói, Đồng Quan hiện do nhị đệ đích thân đảm nhiệm chủ soái, thống lãnh quân Đồng Quan phòng thủ nghiêm ngặt, như thế này thì quân Tùy sẽ không có sơ hở để tiến đánh, phụ hoàng có thể yên tâm rồi.
Mẫu hậu ở thâm cung, chưa chắc đã biết sự phân chia thế lực quân doanh, Lý Kiến Thành dùng cách nói bóng nói gió này để cáo trạng với hoàng thượng, Đậu thị quả nhiên không nghe ra ý, việc giữa hai huynh đệ chúng nó, bà cũng chỉ được biết một chút từ nhà mẹ đẻ.
Nhưng bà hoàn toàn không biết hai đứa con trai mình vì tranh giành quyền thừa kế ngôi vị mà đã quan hệ như nước với lửa, trong cung chẳng ai dám nói chuyện này với bà.
Đậu thị còn cho rằng trưởng tử đang khen ngợi huynh đệ. Bà cũng nở nụ cười mãn nguyện:
- Hai huynh đệ các con đều biết chia sẻ với hoàng thượng, vừa nãy nhị đệ của con còn dâng tấu, được phụ hoàng ngợi khen, con quan văn, Thế Dân quan võ, huynh văn đệ võ. Có thể giữ vững giang sơn đại Đường lâu bền.
Lý Uyên lại hiểu, thứ tử Lý Thế Dân nhân cơ hội đoạt binh quyền Đồng Quan, làm mất cân bằng thế lực, đúng là đã loạn thêm loạn, trong lòng lại càng thêm rối bời, nhưng hiện tại y cũng cần thế tử chấn giữ Đồng Quan, vẫn chưa phải là lúc huynh đệ trở mặt.
Lý Uyên trầm tư một lúc, việc đã đến nước này, muốn Thế Dân trao trả binh quyền Đồng Quan là không thể được nữa, tình hình trước mắt chỉ có thể cho thái tử lợi ích khác để dẹp trận tranh chấp huynh đệ này.
Kỳ thực Lý Uyên cũng đã suy nghĩ qua, thái tử cần phải nắm giữ quân quyền nhất định để cân bằng thế độc quyền trong quân doanh của Tần vương. Hiện nay hơn nửa thế lực quân Quan Lũng đều trong tay Tần Vương, Lý Hiếu Cung lại độc chiếm thế lực lớn là Ba Thục và Kinh Tương, quá rộng rãi rồi, cần phải phân chia một phần cho thái tử. Vừa hay trong trận đại chiến Trung Nguyên lần này, Lý Hiếu Cung bại trận, liền nhân cơ hội đó điều chỉnh phân chia thế lực giữa chúng.
Nghĩ đến đây, Lý Uyên thản nhiên nói:
- Quân Tùy chiếm lĩnh Trung Nguyên, dã tâm nhất định không chỉ dừng ở đó, trẫm rất lo quân Tùy sẽ tấn công Quan Trung, vì thế nên trẫm mới để Thế Dân toàn lực phụ trách phòng ngự Quan Trung, ngoài ra Hiếu Cung cũng phải dốc toàn sức để chiêu mộ binh tại Kinh Tương, Ba Thục và Hán Trung không để nó phải lo nghĩ nữa, nó cũng không có nhiều tinh lực như vậy, trẫm muốn con tiến cử tổng quản Hán Trung và Ba Thục, con thấy ai thích hợp?
Lý Kiến Thành ngẩn người một lúc, đây là phụ hoàng muốn chuyển thế lực quân đội của Hán Trung và Ba Thục cho mình, mặc dù phụ hoàng còn có ý muốn y từ bỏ Quan Đông, nhưng so với hai vùng đất Hán Trung và Ba Thục thì Quan Đông là gì.
Y gần như là chẳng phải suy nghĩ gì:
- Nhi thần tiến cử La Nghệ làm tổng quản Hán Trung, còn về Ba Thục là vùng đất quan trọng, người thường không thể trấn giữ, nhi thần tiến cử tứ đệ Nguyên Cát làm Lưu thủ Ba Thục, tứ đệ kinh nghiệm không nhiều, có thể để Thịnh Ngạn Sư làm phó, phụ tá cho tứ đệ.
Để lão tứ Nguyên Cát giữ Ba Thục, đây quả là ý kiến không tồi, nhưng thất bại của Nguyên Cát ở huyện Thiểm, còn cần phải phạt, trước khi chưa phạt, Lý Uyên sẽ không suy nghĩ đến việc để Nguyên Cát đảm nhận trọng trách này.
Lý Uyên trầm tư một lúc rồi nói:
- Thôi được, để trẫm suy nghĩ đã, trẫm sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định, hoàng nhi còn việc gì không?
- Bẩm phụ hoàng, còn việc liên quan đến việc cứu Độc Cô Hoài Ân, nhi thần muốn thương lượng với hoàng thượng một chút.
Đậu hoàng hậu về hậu cung, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, nghĩ đến việc Trương Tiệp Dư lại không tránh thái tử, cục giận này lại một lần nữa bùng phát.
Đậu hoàng hậu xuất thân quý tộc Tiên Ti, không chỉ là trưởng nữ của Đậu thị ở quý tộc Quan Lũng mà mẫu thân bà còn là công chúa của Bắc Chu, vì thế nên bà cực kỳ coi trọng lễ tiết cung đình.
Ả Trương Tiệp Dư còn nhỏ hơn trưởng tử Kiến Thành rất nhiều, trời sinh hồ ly yêu tinh, nếu trong thời gian hoàng thượng bị bệnh, họ dần già qua lại, một đến hai đi, có thể sẽ…
Đậu hoàng hậu càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng giận, lập tực ra lệnh:
- Gọi Trương Tiệp Dư đến đây cho ta.
Trương Tiệp Dư là cung phi Tùy thất, Dương Quảng thích phô trương, đại tu cung điện, tuyển chọn tú nữ vào cung theo lễ chế, nhưng y vốn không phải là người háo sắc, hơn mười năm ngắn ngủi làm hoàng đế, phần lớn thời gian đều giành để tuần thị thiên hạ, đại đa số nữ tú y tuyển chọn đều thành vật trang trí, Trương Diệp Tư chính là một ong những vật trang trí đó.
Mà Lý Uyên lại là một người vô cùng háo sắc, ông ta cần nhà họ Đậu làm hậu thuẫn nên không dám thỏa mãn bản thân quá mức, nhưng sau khi làm hoàng đế, liền lộ bản tính, tìm đến các cung phi không kiêng kỵ gì, trong đó hai người Trương Diệp Dư và Duẫn Đức phi được sủng ái nhất, phụ huynh hai người đó cũng vì thế mà thăng chức rất nhanh.
Trương Tiệp Dư là một người đàn bà thông minh. Ả từ lâu đã biết hoàng hậu bất mãn với mình, để tránh nạn này, vừa về đến cung ả liền tẩy lớp phấn son, thay trang sức cung phục, xong đâu đấy mới cùng cung nữ đến gặp hoàng hậu.
Trương Diệp Tư quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, dáng vẻ biết nghe lời:
- Tiện thiếp Trương thị tham kiến hoàng hậu nương nương.
Đậu hoàng hậu thấy ả đã thay đổi dung trang, biết ả sợ mình, cơn giận trong lòng cũng nguôi dần, nhưng hôm nay nếu không trách phạt ả, ả sẽ không biết trời cao đất dày.
- Rầm!
Đậu hoàng hậu đập bàn, nổi giận nói:
- Hôm nay nếu không phải bản cung nhắc nhở, lẽ nào ngươi sẽ cùng thái tử hầu hoàng thượng hay sao?
Trương Diệp Tư sợ đến thót tim, hoang mang nói:
- Tiện thiếp nhất định sẽ lui đi, vì hôm nay có hoàng hậu nương nương ở đó nên tiện thiếp không dám tự ý quyết định.
Đậu hoàng hậu cười nhạt:
- Ý của ngươi là nếu ta không có ở đó thì ngươi có thể làm chủ sao?
Bà lại tiến người lên, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, nói từng câu từng chữ:
- Ngươi hình như rất muốn bản cung mau mau chóng chóng chết, đúng không?
Trương Tiệp Dư bị dọa tới mức mặt mũi thất sắc, liền xua tay:
- Không, không! Tiện thiếp tuyệt đối không có ý đó.
- Ai! Biết người biết mặt mà không biết lòng, ai biết ngươi nghĩ như thế nào, ta cũng không muốn xét nét ngươi chuyện này, nhưng hôm nay thái tử đến, ngươi lại không lui, vi phạm quy tắc trong cung, đương nhiên phải phạt nghiêm khắc, người đâu!
Mấy cung nữ to khỏe bước lên, Đậu hoàng hậu chỉ tay vào ả Trương Tiệp Dư đang run lẩy bẩy:
- Lôi con tiện nhân này ra ngoài vả miệng hai mươi cái.
- Nương nương tha cho tiện thiếp đi! Tiện thiếp không dám nữa!
Trương Tiệp Dư có cầu xin nữa thì cũng vô ích, mấy cung nữ to khỏe như sói kéo ả ta ra, hung hăng tát ả hai mươi cái, khuôn mặt mềm mại của Trương Tiệp Dư làm sao mà chịu được, tát đến mức tóc tai bù xù, khéo miệng dớm máu, mặt mày sưng tím, chẳng còn chút nào là kiều diễm, lại giống hệt như mẫu dạ xoa.
Trương Tiệp Dư lại bị áp giải đến, ả quỳ xuống đất, che khuôn mặt rưng lệ nói:
- Đa tạ nương nương giáo huấn, tiện thiếp đã biết lỗi, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.