Trong lòng La Nghệ rõ như gương, hiện nay Tần vương gần như nắm toàn bộ thế lực quân đội Quan Trung, Thái tử muốn lại trọng dụng lão thì chỉ có thể phong đến Ba Thục và Kinh Tương, cách Trường An càng xa thì quyền lực của lão càng lớn, việc này lão đã sớm mong chờ từ lâu.
- Ngươi đi nghỉ đi! Cùng gia đình đoàn tụ, ngoài ra ta cũng rất thích lệnh lang La Thành, ta đã bổ nhiệm y làm Đông cung thị vệ Lang tướng, hy vọng ngươi không phản đối.
La Nghệ trong lòng thất kinh, đây là muốn giữ làm con tin sao? Nhưng nghĩ lại, Thái tử phong nó trước nên chắc là không có ý này, quả thực là rất thích con trai lão, nghĩ vậy liền nói:
- Được thái tử trọng dụng, đó là cái phúc của nó, ty chức thay nó cảm ơn thái tử.
- Lui đi!
La Nghệ hành lễ, từ từ lui ra.
La Nghệ ra khỏi điện Minh Đức, ánh nắng tươi sáng trải dài trên người khiến lão thở phù nhẹ nhõm, cơn ác mộng mất đi Đồng Quan đã qua, lão sẽ lại đón một mùa xuân mới.
Bước chân bắt đầu nhẹ nhõm hẳn. Vừa mới xuống bậc lão lại phát hiện không xa có hai gã quan quân đứng dựa vào lan can đá, đang bàn cái gì đó, một trong hai người chính là con trai lão – La Thành.
La Nghệ liền chạy lên gọi lớn:
- Đại lang!
La Thành quay đầu nhìn thấy phụ thân, y nhất thời vừa ngạc ngiên vừa vui mừng, y vẫn luôn lo cho phụ thân có thể thoát khỏi nanh vuốt của Lý Thế Dân được hay không, y vui mừng lạ thường:
- Phụ thân không sao chứ ạ?
Sự quan tâm xuất phát từ nội tâm của con khiến La Nghệ cảm thấy ấm áp gấp bội, lão cười tủm tỉm gật gật đầu:
- Ta không sao, nghe Thái tử nói đã bổ nhiệm con làm Đông cung Lang tướng, trước hết phải chúc mừng con đó!
Ngày hôm nay cũng là ngày đầu tiên La Thành nhậm chức, chủ yếu là quen thuộc tình hình Đông cung nên y gãi gãi đầu tỏ ý ngại ngùng, lại giới thiệu cho phụ thân vị quan quân bên cạnh:
- Vị này là Đông cung Trung lang tướng – Dương tướng quân, cũng chính là cấp trên của hài nhi, hôm nay Dương tướng quân đưa hài nhi đi làm quen với tình hình trong cung.
Trong mắt La Nghệ lóe lên một tia kinh ngạc, lão biết người trước mặt chính là huynh trưởng của Dương Nguyên Khánh – Dương Vanh, ba huynh đệ họ từ nhỏ đã vì vấn đề đích thứ mà bị sứt mẻ trong quan hệ, lại cộng thêm việc Dương Tuấn và Dương Vanh hàng Đường, dẫn đến việc Dương Huyền Cảm bị giết, ba huynh đệ này sớm đã bất khả dung hòa.
Mặc dù Dương Tuấn và Dương Vanh được thái tử tín nhiệm là nhờ có thái tử phi nhưng dù gì họ vẫn là anh của Dương Nguyên Khánh, hơn nữa lại thêm hoài nghi giết cha, thái tử lại bổ nhiệm Dương Vanh làm Đông cung Trung lang tướng, điều này phải chẳng hơi…
Lúc này, La Nghệ cũng cảm thấy Thái tử đã hơi khoan dung quá mức, mặc dù nghĩ như vậy nhưng La Nghệ vẫn tươi cười vui vẻ, dù gì thì Dương Vanh cũng là quan trên của con trai lão, không thể đắc tội được, lão vội vã chắp tay kính lễ:
- Thì ra là Dương hiền chất, đa tạ hiền chất đã chiếu cố đến khuyển tử!
Mấy tháng trước vì chuyện Lưu Văn Tĩnh bị giết nên Dương Vanh mới được thăng chức. Sau khi Lưu Văn Tĩnh bị giết, rất nhiều quan viên Đông cung bị liên lụy, họ đều bị cách chức nên khiến cho Đông cung bị thiếu một lượng lớn quan viên, Lý Kiến Thành lại không muốn để người ngoài vào Đông cung nên đã tiến cử một loạt các qu lại.
Trong đó có Dương Vanh đảm nhận Đông cung thị vệ Trung lang tướng, Dương Tuấn đảm nhiệm Thái tử Tẩy Mã, cho dù một vị Tướng quốc Trần Thúc Đạt cho rằng hai người này là anh trai của Dương Nguyên Khánh, lắm tai tiếng, không thích hợp sử dụng.
Nhưng Lý Uyên vì việc của Lưu Văn Tĩnh nên rất thẹn với Thái tử, cố gắng bác bỏ mọi kiến nghị quần thần, đồng ý sự tiến cử của Thái tử, hai anh em cuối cùng cũng có thể quay lại nhậm chức.
Năm này Dương Vanh cũng đã 30 tuổi, không còn sự lông bông của tuổi trẻ nữa, dần dần trưởng thành, trở nên đứng đắn, y nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt La Nghệ, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, cười đáp lễ:
- Thế thúc khách khí rồi, La hiền đệ tuổi trẻ tài cao, được thái tử điện hạ trọng dụng, tiền đồ rộng mở, khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.
Y gượng cười, ngữ khí sặc mùi con buôn, La Nghệ gật đầu rồi lại nói với con:
- Bây giờ con đang trong thời gian làm việc, ta không làm phiền con nữa, tối về rồi nói, ta đi trước đây.
- Phụ thân đi thong thả!
La Nghệ lại kính lễ với Dương Vanh, quay người bước đi, nhìn La Nghệ đi xa rồi, Dương Vanh lại cười nói với La Thành:
- Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À! Đúng rồi, Đông cung tổng cộng có hai Trung lang tướng, một là ta, còn người kia chắc ngươi cũng rất quen thuộc, chính là Tiết Vạn Quân, tuy nhiên…
Nói đến “tuy nhiên”, Dương Vanh nhìn hai bên, hạ giọng nói nhỏ:
- Nước trong Đông Cung rất sâu, người này là người tiến cử của gia tộc Độc Cô, ngươi nên cẩn thận, không nên qua lại quá gần với gã, nên học cách biết bảo vệ bản thân.
Không hiểu tại sao La Thành nhìn thấy khuôn mặt gian xảo đó của Dương Vanh, trong lòng dấy lên một kiểu đáng ghét không thể nói bằng lời.
Đúng lúc đó, đằng xa có tiếng gọi của một thái giám:
- Thái tử điện hạ muốn tiến cung diện thánh, thị vệ chuẩn bị hộ giá!
Dương Vanh cuống quýt kéo La Thành đi:
- Nhanh đi theo ta!
Lý Kiến Thành sau nhiều lần suy nghĩ vẫn thấy nên đi yết kiến hoàng thượng, y phải nói rõ chuyện tranh quyền ở Đồng Quan, tuyệt không thể dung túng nhị đệ làm càn, nếu bản thân không tỏ rõ thái độ kịp thời thì mục tiêu tiếp theo của nhị đệ sẽ chính là Lâm Tân Quan và kho Vĩnh Thông.
Mặc dù Lý Kiến Thành biết phụ hoàng đang bệnh nhưng y có thể nói khéo với lão, để lão biết rõ nguyên nhân thực chất tại sao nhị đệ không cứu viện tam đệ, đó chính là vì muốn đoạt quân quyền, bất chấp việc để cho quân Tùy tiêu diệt ba mươi ngàn tân binh của Nguyên Cát.
Trong lòng Lý Kiến Thành căm phẫn, ngồi trên xe ngựa đi vào hậu cung.
Lý Uyên hôm qua vì đổ bệnh nên không dự triều chính, cũng không ở trong ngự thư phòng, y bây giờ đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh tại điện Tĩnh Tâm, mặc dù điện có tên là “Tĩnh Tâm” nhưng trong lòng Lý Uyên lại không thể yên được, sự thảm bại ở Trung Nguyên khiến trong lòng dấy lên một cảm giác của sự tuyệt vọng, y cảm thấy bản thân đã bất lực trong việc tranh giành thiên hạ.
Lý Uyên thực ra là đang mắc tâm bệnh, y nằm trên giường được sủng phi Trương Tiệp Dư chăm sóc cẩn thận, Đậu hoàng hậu ngồi một bên trò chuyện với y, miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn Trương Tiệp Dư đang bưng trà, trong mắt ngẫu nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.
Đậu hoàng hậu là trưởng nữ của gia tộc Đậu thị, ban đầu phụ thân của Lý Uyên mất sớm khiến cho địa vị của gia tộc Lý Uyên bị hạ thấp so với các quý tộc Quan Lũng, gần như bị đuổi ra khỏi hàng ngũ này, chính nhờ có Đậu gia và Độc Cô gia vực dậy Lý gia trong thời điểm then chốt nhất mới giúp cho Lý Uyên được vào triều làm quan, Lý Uyên lại lấy Đậu thị làm thê, lại càng giúp hổ mọc thêm cánh.
Lý Uyên làm chủ Quan Trung lên Đường triều cũng không thể tách được sự ủng hộ toàn lực của quý tộc Quan Lũng, trong đó, Đậu gia và Độc Cô gia là ủng hộ lớn nhất, mới có thể giúp cho Lý Uyên muốn binh được binh, muốn lương có lương, nhanh chóng xây dựng thế lực. Để báo đáp ân tình, Lý Uyên đương nhiên phải lập người vợ kết tóc se duyên Đậu thị làm hoàng hậu.
Đậu thị khoan dung độ lượng, trong cung trên dưới đều rất kính nể bà, sau khi mẫu thân Độc Cô thái hậu của Lý Uyên qua đời, Đậu thị một tay nắm giữ hậu cung, một tay bà quản lý đông đảo phi tần của Lý Uyên.
Trong các phi tần của chồng, Đậu thị chỉ duy nhất không thích Trương Tiệp Dư, cho rằng ả đã khiến cho thánh thượng hao tâm tổn sức quá nhiều, sau mỗi lần giá lâm đến tẩm cung của ả, ngọc thể thánh thượng luôn mệt mỏi, Đậu thị cho rằng ả là một con hồ ly tinh, không biết yêu quý đàn ông.
Chỉ vì thánh thượng sủng ái ả quá mức nên mới khiến cho Đậu thị tuy trong lòng uất hận nhưng cũng bất lực, bề ngoài luôn tỏ ra khoan dung, quan tâm, yêu thương ả, nhưng chỉ đợi thời cơ thích hợp là sẽ cho ả biết tay ngay. Lúc này nhân lúc chồng không để ý, liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Tiệp Dư.
Lúc đó trên đầu Lý Uyên còn chiết khăn bệnh, khuôn mặt mệt mỏi, đương nằm trên giường xem tấu chương mà Tần Vương Lý Thế Dân mới gửi đến, Lý Thế Dân kiến nghị triều đình nhanh chóng chiêu mộ binh ở Ba Thục và Kinh Tương, để phòng ngừa Kinh Tương bị Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy thừa cơ chiếm đoạt.
Đồng thời kiến nghị triều đình tạm thời giữ thế phòng ngự, củng cố Kinh Tương ở Quan Lũng, không nên nóng lòng mở rộng, hơn nữa Lý Thế Dân còn chỉ ra quân Tùy tuy giành được Trung Nguyên nhưng thực tế đã sức cùng lực kiệt, còn muốn lấp lỗ hổng giữa Hà Bắc và Trung Nguyên, tạm thời không có sức lực để đánh Đường, xin hoàng thượng không nên lo lắng quá mức.
Những kiến nghị và khuyên giải an ủi này của Lý Thế Dân, từng câu từng chữ như đánh vào lòng Lý Uyên, khiến thâm tâm được an ủi đi nhiều, giơ tấu chương lên cười nói với Đậu thị:
- Nhị Lang quả thực rất giỏi, rất sáng suốt, chả trách hoàng hậu yêu nó đến thế!
Bốn người con trai lớn của Lý Uyên đều do Đậu thị sinh. Trong bốn người này, Đậu thị thích nhất là thứ tử Lý Thế Dân, đó cũng là lẽ thường vì sau khi sinh liền mấy công chúa mới được một hoàng tử, lại thông minh khác người, làm sao lại không thương yêu cho được.