Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 50: Trận huyết chiến phá vây

“U, u....”, tiếng kèn trầm thấp vang vọng trong khe núi, tiếng này nối tiếp tiếng khác. Dưới chân núi bắt đầu trở nên huyên náo, sương mù loãng và dần tan. Nếu cố gắng thì có thể nhìn thấy tình hình bên trong doanh trại người Đột Quyết ở dưới chân núi. Nhưng đối với những người có thị lực sắc bén như Dương Nguyên Khánh và Dương Tư Ân thì không hề có trở ngại gì. Họ đứng ở phía trên vách núi cao bảy tám trượng thì có thể quan sát rất rõ nhất cử nhất động bên trong doanh trại địch.

Từng lều trại của người Đột Quyết xếp nhau dày đặc san sát, kéo dài hơn mười dặm. Ít nhất phải có ba bốn nghìn lều trại. Lính Đột Quyết dồn dập đi ra ngoài. Ai nấy áo giáp chỉnh tề. Tất cả đều mang theo cuộn da dê dùng khi ngủ. Ngựa thì được buộc ở bên trại lớn. Họ trực tiếp để cuộn da dê và các vật dụng khác trên lên ngựa. Nhìn bộ dạng của bọn họ thì có thể thấy họ chuẩn bị di chuyển trại.

Đây chính là thời cơ tốt để quan sát quân địch.

- Năm mươi người.

Uất Trì Đôn thấp giọng nói. Hắn đã quan sát năm sáu lều trại, về cơ bản đều là năm mươi người. Dương Nguyên Khánh gật đầu. Hắn cũng đếm đúng như vậy. Một đội một trăm người chia ra làm hai lều. Nói cách khác đội quân của Đột Quyết có khoảng một trăm năm mươi nghìn người.

Tiếp theo là quan sát trang bị của quân địch. Đây cũng là một nhiệm vụ quan trọng nhất khi thám báo. Đương nhiên, điều này bọn họ đã biết, bây giờ chỉ là cần xác nhận thôi.

Đêm hôm trước khi tập kích trinh sát quân Đột Quyết, từ trinh sát tuần tra có thể thấy được trang bị tinh nhuệ của quân Đột Quyết. Trinh sát tuần tra thì đương nhiên là trang bị tốt nhất.

Trinh sát tuần tra đều mặc áp giáp da. Điều này có thể hiểu được. Dù sao thì Đột Quyết cũng không có sức mạnh quốc gia lớn để mà ai cũng có thể mặc áo giáp sắt. Nhưng mặc áo giáp bằng da trâu thuộc thì lại có thể dễ dàng làm được. Ngay cả quân Tùy cũng chẳng phải ai cũng đều mặc áo giáp. Ít nhất một nửa binh lính đều là dùng áo giáp Đồng tụ và áo giáp Lưỡng đang (2) lưu lại từ thời Nam Bắc triều.

1. áo giáp Đồng tụ

2. áo giáp Lưỡng đang

Hiện tại Dương Nguyên Khánh nhìn thấy thì đều là áo giáp da. Có cái thô, có cái mịn. Tuy nhiên cũng có áo giáp sắt. Đó chính là thân binh của Đột Quyết Khả Hãn. Trong một cái lều chu vi rất lớn trên đỉnh có dựng một lá cờ hình đầu sói màu vàng, phân bố hàng nghìn binh lính áo giáp sắt, đều là áo giáp Lưỡng đang màu xanh.

Lúc này sức chú ý của Dương Nguyên Khánh tập trung vào cái đỉnh trại rất lớn kia. Đó hẳn là trại lớn của Đạt Đầu Khả Hãn. Khoảng cách so với hắn khá gần, không đầy ba trăm bước chân. Dương Nguyên Khánh quay đầu liếc nhìn Dương Tư Ân, cũng vừa đúng lúc Dương Tư Ân đang nhìn hắn. Hai người ánh mắt chạm nhau, đều toát lên dũng khí quyết tâm, xử lý Đạt Đầu Khả Hãn.

Nhưng bọn họ không có cơ hội. Một gã thủ lĩnh Đột Quyết mặc áo giáp vàng bước ra từ trong trại lớn. Bốn phía vang lên tiếng la hét như sóng thần vậy. Ông ta xoay người lên ngựa, vừa vung tay lên thì mấy ngàn kỵ sĩ áo giáp sắt hộ vệ ông ta đến chỗ sâu trong trại lớn. Trên đường đi đều là tiếng hô hoán quỳ lạy của vô số binh lính, dần dần đi xa.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn Dương Tư Ân một cái. Lúc này hai người bọn họ đều cười gượng và tiếc nuối. Lưu Giản đi khom lưng nhẹ nhàng chạy đến:

Hỏa trưởng, có thể chỉnh lý tin tình báo được rồi.

Dương Nguyên Khánh gật đầu. Hắn lấy ra một tờ giấy lụa mỏng, dùng một loại bút nhỏ dạng ống đặc chế, chấm lên mực nhạt rồi viết lên tờ giấy lụa trắng tin tình báo về nhân số, trang bị, sĩ khí, chủ soái. Nơi hiện tại đóng quân, lương thảo thì không viết nữa. Tình báo không phải là một mình Dương Nguyên Khánh nhìn thấy, mà cần mọi người cùng giao lưu để đạt đến nhận thức chung. Nếu có sự sai khác thì cần tiếp tục điều tra thêm. Cũng may, nhận xét của họ đều như nhau.

Dương Nguyên Khánh vung tay lên, nhẹ nhàng thổi khô mực.Trong số binh lính này, chỉ có Dương Nguyên Khánh và Bàn Ngư biết chữ. Dương Tư Ân cũng miễn cưỡng biết vài chữ.

- Hỏa Trưởng, chữ của anh thật là tinh tế!

Uất Trì Đôn ở phía đằng sau thấp giọng khen.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại khẽ mỉm cười:

- Uất Trì, muốn tôi dạy chữ cho không?

Uất Trì Đôn vẻ mặt có chút nhăn nhó, y cười ngượng ngùng nói:

- Muốn thì muốn lắm. Nhưng chỉ sợ tôi không kiên nhẫn. Tôi nghe nói phải học thuộc rất nhiều sách.

- Tôi sẽ dạy anh đơn giản mấy trăm chữ thôi. Cũng đâu có phải chọn anh đi làm huyện quan đâu, học thuộc sách gì chứ?

Uất Trì Đôn nghe nói không cần phải học thuộc sách thì lập tức vui mừng nói:

Vậy thì được. Có thời gian rảnh anh dạy tôi. Tôi có thể tự tay viết thư cho cha mẹ tôi.

- Hỏa Trưởng!

Lưu Giản ở một bên gãi đầu nhếch miệng cười nói:

- Có thể dạy tôi nữa được không? Tôi đang cân nhắc mai sau làm đoàn chủ, phải xem mấy loại tài liệu như công văn quân lệnh. Không biết chữ thì không ổn, sao để cho người ta lừa bịp được chứ.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Không thành vấn đề. Sau khi chúng ta trở về doanh trại thì tôi sẽ là thầy của mọi người.

Lúc này, giấy lụa đã khô. Hắn cẩn thận cuộn lại, nhét vào một ống trúc nhỏ, dùng sáp ong đóng nắp miệng lại rồi đưa cho Uất Trì Đôn.

Uất Trì Đôn huýt sáo một tiếng. Con chim ưng săn liền chầm chậm bay xung quanh vài vòng rồi cuối cùng đậu trên vai hắn. Uất Trì Đôn buộc ống trúc nhỏ vào chân con chim. Lúc này, Dương Nguyên Khánh thấy có chút kỳ lạ bèn hỏi:

-Sao lại để con chim ưng quay về doanh trại chứ? Nó chẳng phải chỉ quen có mình cậu thôi sao?

Uất Trì Đôn khẽ cười nói:

Con chim ưng của tôi đã được huấn luyện chuyên môn. Tôi sẽ gửi đi một loại tín hiệu và nó sẽ bay về hướng Nam, đi tìm tháp ưng. Tháp ưng chính là nằm ở bên trong doanh trại lớn, màu sắc vô cùng tươi sáng. Bên đó có người chuyên môn tiếp nhận. Cha tôi đã huấn luyện nó ba năm trong phủ, cuối cùng mới thành công đấy.

- Cha của cậu cũng là phủ binh sao?

Lưu Giản ở bên cạnh tò mò hỏi.

Uất Trì Đôn lại không để ý đến anh ta. Y cột chặt ống trúc rồi lấy một cây sáo màu trắng có ba lỗ ra thổi. Y thổi một khúc sáo ba dài một ngắn, thổi lặp lại ba lần. Chỉ nhìn thấy con chim ưng trên vai y vỗ cánh bay vài vòng trong không trung rồi tung cánh bay về phương Nam.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ tới con chim ưng mà mình bắn chết, trong lòng thấy có chút hối hận.Con chim ưng đực bị bắn chết đó cuối cùng chỉ rút được một cái lông, thật là quá tàn phá môi sinh rồi.

……………..

Khi bọn họ bốn người trở về sơn động thì đã là buổi chiều. Uống mấy ngụm nước, ăn một chút lương khô rồi nghỉ ngơi một lát. Đã đến lúc xuất phát trở về doanh trại rồi. Nhiệm vụ của họ đã hoàn thành. Không cần phải tiếp tục theo dõi nữa. Nỗi nhớ nhà của họ như dao cắt, không thể ở lại thêm một chút nào nữa.

- Hỏa Trưởng, đây là tro cốt của Trương Cẩm Đoạn.

Triệu Minh Thắng đưa cho hắn một bình sứ. Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu nhận lấy bình sứ. Dương Tố trị quân cực nghiêm, cũng không thiếu ân tình. Tất cả những hài cốt của tướng sĩ bị bỏ mình thì đều gửi về quê hương, quan văn phải viết lại câu chuyện về người đó. Nếu như lười biếng thì đều sẽ chặt đầu. Hơn nữa công nhỏ cũng phải ghi chép lại, vì thế nên các tướng sĩ cũng nguyện vì ông ta mà quên mình phục vụ mệnh lệnh.

Dương Nguyên Khánh đưa bình sứ đó để vào trong túi của mình rồi lại quay sang cười nói với người Túc Đặc Khang Ba Tư:

- Ngươi cùng ta quay về doanh trại lớn. Ta miễn trừ thân phận tù binh của ngươi.

Khang Ba Tư mừng rỡ, trở thành tù binh quân Tùy, y không biết sẽ có kết quả như thế nào, miễn trừ tù binh có nghĩa là y có thể quay trở về nhà rồi. Y quỳ xuống dập đầu trước Dương Nguyên Khánh, xoay người lên ngựa. Dương Nguyên Khánh lại đưa nón giáp sắt và binh khí của Trương Cẩm Đoạn cho y:

-Mặc vào đi, ta vừa lúc đang thiếu một thủ hạ, ngươi sẽ bổ sung vào đó.

Khang Ba Tư ngây ngẩn cả người, ồn ào hồi lâu, y vẫn không thể quay trở về nhà được.

Thám báo quân Tùy đi về phía Nam giữa lúc hoàng hôn. Bọn họ đi ra rừng rậm, phía trước là thảo nguyên rậm rạp. Nhưng chuyện không thuận buồm xuôi gió như vậy. Chín là lúc bọn họ vừa đi ra khỏi rừng rậm thì một tên kêu (loại tên khi bắn phát ra tiếng kêu) bay xẹt qua đỉnh đầu họ, phát ra một thứ âm thanh sắc nhọn “víu”.

- Tên kêu!

Nhóm thám báo đột nhiên biến sắc. Bọn họ đã bị trạm gác ngầm của Đột Quyết ở trên cây phát hiện ra. Bọn họ liền quay ngựa lại chạy vào khu rừng rậm nhưng đã không kịp nữa rồi. Hai trăm kỵ binh Đột Quyết đã từ phía nam và phía bắc đi đến. Trong đó một nhóm năm mươi người nhảy vào rừng sâu, cắt đứt con đường tháo chạy vào rừng sâu của bọn họ.

Cháu trai của Đạt Đầu Khả Hãn là A Sử Na Bá Lực mãi vẫn không về doanh trại khiến cho Đạt Đầu lo lắng. Ông ta nghi ngờ gần đó có quân Tùy thám báo nên phái hai mươi nhóm khoảng mấy ngàn kỵ binh đi khắp nơi tìm kiếm. Nhóm thám báo quân Tùy đó thì liền gặp phải hai nhóm mỗi nhóm một trăm người.

- Mọi người đi theo tôi!

Dương Nguyên Khánh thấy khó chạy thoát, hắn đè ghìm đầu con ngựa xuống, quát với thủ hạ:

Phá vây theo hướng nam!

Cơ hội duy nhất hiện tại của bọn họ bây giờ chính là trước khi hai nhóm đó hợp lại bao vây. Hắn quất con ngựa chiến, con ngựa nghiêng mình vọt mạnh vào trong. Hắn giơ cung lên bắn một mũi tên, mũi tên bay đi như tia chớp, ngoài hai trăm bước. Người Bách phu trưởng dẫn đầu kêu thảm lên một tiếng. Tiếp đó liền là một mũi tên bên trái, bắn ngã một tên Thập phu trưởng khác.

Thủ hạ đều bắn tên, tầm bắn của cung tên của quân Tùy phải gấp đôi quân Đột Quyết, ưu thế hơn rõ rệt. Trong nháy mắt đã bắn ngã được hơn mười người. Nhưng người Đột Quyết tốc độ rất nhanh, trong phút chốc liền đã bao vây xông tới. Một quan quân Đột Quyết đầu đội mũ bạc đang lớn tiếng quát.

- Người đó là chức vị gì? Đang nói cái gì đó?

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi.

- Hắn là Thiên phu trưởng, hắn nói phải bắt sống!

Dương Tư Ân hét lớn một tiếng, phi ngựa xông lên phía tên Thiên phu trưởng đó.

- Đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc. Hãy để tôi xử hắn!

Dương Nguyên Khánh gọi lại không kịp. Bọn họ là muốn thoát vòng vây từ chỗ yếu nhất. Số người ở bên tên Thiên phu trưởng đó quá nhiều. Như thế sẽ thiệt cho họ. Hắn cũng hét lên một tiếng:

Các huynh đệ, cùng tôi phá vây ở bên này!

Hắn múa may đao lớn, xông vào chỗ yếu nhất. Con chiến mã vọt vào đám địch, cây đao lớn đâm sang khiến cho một binh lính Đột Quyết bị cắt ra làm đôi. Thế đao vẫn chưa ngừng, lại văng vào đầu một người. Trong giờ phút sống chết, hắn cũng muốn thoát được nên sự dũng mãnh và đao pháp của hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn giống hệt mãnh hổ xuống núi vậy, một lúc đã chém được bảy tám gã binh lính Đột Quyết. Khóe mắt nhìn lướt qua, thủ hạ đều theo sau hắn. Luôn theo sát phía sau hắn là Uất Trì Đôn.

Đúng lúc này, chỉ thấy hét thảm một tiếng

- Hỏa Trưởng!

Dương Nguyên Khánh xoay đầu, chỉ thấy Triệu Minh Thắng bị một cây mâu dài chọc thủng bụng khiến anh ta ngã trên đất. Binh lính Đột Quyết chen nhau đi lên. Triệu Minh Thắng bi thảm kêu lên một tiếng:

Hỏa Trưởng, huynh đệ cứ đi trước đi!

Anh ta tự đâm đao vào bụng, bỏ mạng.

Dương Nguyên Khánh ánh mắt đỏ ngầu, cắn môi đến chảy máu, điên cuồng múa đao, giết quân Đột Quyết máu thịt bay tứ tung, thân xác rầu rĩ. Hắn đã giết được trên dưới hai mươi người, toàn thân đẫm máu. Lúc này nghe thấy tiếng kêu thảm từ phía sau, một người thám báo võ nghệ khá yếu là Hạ Lục bị dây thừng thắt vào cổ, ngã ngựa. Anh ta liều mạng giết một người, quân Đột Quyết nổi giận liền văng loạn đao chém chết.

Lúc này, Dương Tư Ân cũng xông qua muôn trùng vây đi đến tụ hợp. Hai người đều là võ nghệ cao cường, cùng nhau phối hợp, quả nhiên dần dần mở ra một đường máu.

Bọn họ phá vây chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Hai nhóm quân Đột Quyết bắt đầu hợp lại. Người quan quân đội mũ bạc đánh tới từ phía bên. Hắn ta lớn tiếng hét, chỉ huy quân đội bao vây lấy quân Tùy. Hắn ta là một Thiên phu trưởng, địa vị khá cao, biết rằng bắt được quân thám báo của quân Tùy thì có ý nghĩa rất trọng đại.

Đúng lúc này, Uất Trì Đôn nhìn chuẩn một khoảng không, kéo cung bắn sang. Tên Thiên phu trưởng tránh không kịp, bị mũi tên bắn trúng mặt, kêu thảm lên ngã ngựa. Binh lính Đột Quyết nhìn thấy thủ lĩnh ngã ngựa thì đều hoảng loạn, vội vàng đi lên cứu giúp. Tình hình xuất hiện một chỗ chỗ nứt.

Cơ hội ngàn năm có một này Dương Nguyên Khánh đã nắm bắt lấy, hắn hét lớn một tiếng, liên tục đánh chết bốn năm người. Hắn cùng xông lên với Dương Tư Ân. Không ngờ mở ra được một con đường máu, chạy về phía Nam. Lúc này, binh lính Đột Quyết thấy khả năng bắt sống vô vọng thì liền đồng loạt bắn tên. Tên bắn loạn xạ. Vương Tam Lang và Lưu Giản ở phía sau đồng thời kêu lên một tiếng, trúng tên rơi xuống ngựa. Vương Tam Lang bị loạn tiễn bắn xuyên cổ, ngã xuống đất mà chết.

Con ngựa của Lưu Giản bị trúng tên. Bản thân anh ta cũng bị trúng tên ở vai và ở đùi. Anh ta lảo đảo chạy được hai bước rồi ngã xuống đất, hô lên thảm thiết:

- Hỏa Trưởng, cứu tôi!

Bạch Vân Câu của Dương Nguyên Khánh chạy như bay về đó. Một tay dùng đao đỡ tên. Hơn chục tên binh lính Đột Quyết đuổi theo, Dương Tư Ân hét lớn một tiếng, xông lên ngăn chặn binh lính Đột Quyết.

- Mau kéo anh ta theo!

Dương Nguyên Khánh vừa thò người ra, nắm lấy phần giữa lưng của Lưu Giản rồi liền quay ngựa lại chạy gấp. Lưu Giản quá nặng, chiến mã có chút không đủ sức. Dương Nguyên Khánh dứt khoát ném cây đao lớn xuống, chạy được mấy chục bước thì hắn ném Lưu Giản sang một con ngựa khác. Mọi người chạy đi như điên cuồng…

Khi màn đêm buông xuống, sao treo đầy trời. Ở bên một dòng sông nhỏ như dát ngọc, quân thám báo thoát khỏi đại nạn cuối cùng kiệt sức xuống ngựa. Bọn họ vùng vẫy trên con sông nhỏ, vùi đầu xuống nước sông uống nước. Trên người ai nấy đều bị máu nhuốm đỏ.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp