Bốn người Dương Nguyên Khánh khi quay trở lại rừng sâu thì đã là lúc hoàng hôn. Bọn họ tìm thấy cái động ngày hôm qua. Bốn người Triệu Minh Thắng đang ngồi nướng thịt dê. Dương Tư Ân và Lưu Giản đói bụng lắm rồi liền lấy ngay một cái chân dê lên gặm.
- Hỏa Trưởng, Trư nhi đâu?
Vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt của Triệu Minh Thắng.Cái chết của Trương Cẩm Đoạn đã khiến anh ta sợ cung nên gặp cành cong cũng sợ.
- Anh ta...có việc đi về phía nam rồi.
Dương Nguyên Khánh mập mờ nói một câu. Hắn nhìn thấy cung tiễn của người Đột Quyết, tiện tay nhặt lên và kéo cung bắn vào phía trong động. Không được, đây là cung đơn, dây rất mềm, sức bắn không lớn. Tầm bắn xa nhất cũng chỉ có bốn mươi, năm mươi bước chân. Dương Nguyên Khánh biết trong lịch sử trình độ bắn cung của người Đột Quyết đời Đường đã nâng cao rất nhiều, không kém gì Trung Nguyên. Đó là vì khi thời Tùy loạn thì người Đột Quyết đã bắt đi một lượng lớn thợ lành nghề chế tạo cung tên từ quận Mã Ấp. Quận Mã Ấp từ xưa chính là nơi ra đời những cung tốt.
Hắn ném cây cung xuống. Lúc này hắn càng quan tâm đến lời khai của tù binh:
Hắn ta nói rồi sao? Cái người Túc Đặc đó.
- Ừ, đã nói hết rồi. Hắn ta là một thương nhân. Đội buôn của hắn ta bị Đột Quyết tập kích ở Y Ngô. Bạn của hắn ta đều chết cả. Hắn ta là bởi vì biết nói tiếng Đột Quyết và tiếng Hán nên mới giữ được cái mạng.
Triệu Minh Thắng bĩu môi:
Ở đó!
Trong động có một cái bóng đen ngồi xổm. Đó chính là người Túc Đặc đó. Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y lại hỏi:
Vậy hắn ta đã nói thế nào? Chủ lực Đột Quyết ở đâu?
- Hắn ta nói ơ ngay mặt kia của núi. Chúng ta là ở mặt đông. Đi qua ngọn núi này, chủ lực của Đột Quyết ở ngay phía tây, cách chúng ta theo đường thẳng chỉ có hai, ba dặm.
Dương Nguyên Khánh giật mình kinh hãi. Bây giờ hắn mới hiểu tên Hỏa Trưởng của Đột Quyết vì sao chạy về hướng đông. Hóa ra là muốn dẫn họ ra xa.
Hắn bước nhanh đến trước mặt người Túc Đặc và ngồi xổm xuống. Trong ánh sáng mờ tối, hắn cảm nhận thấy sự sợ hãi trong nội tâm người Túc Đặc này. Cái mũi vừa dài vừa nhọn của y đang run run nhè nhẹ. Dương Nguyên Khánh luyện võ nhiều năm, có sự mẫn cảm với khí chất của quân nhân. Ở người Túc Đặc này, hắn không có chút cảm giác gì rằng y luyện võ cả. Y thực sự có sự nhát gan và cẩn thận của một thương nhân.
- Ngươi tên là gì? Người ở đâu?
- Tôi...tên là Khang Ba Tư, người Khang Quốc.
Âm thanh giọng nói của y rất nhỏ, giọng điệu như run lên. Khang Quốc là một trong chính nước nhỏ của Túc Đặc. Túc Đặc cửu quốc là chỉ chín nước nhỏ ở giữa sông A Mỗ và sông Dược Sát. Thủ đô Khang Quốc chính là thành Samarkand nổi tiếng trong lịch sử. Người Túc Đặc nổi tiếng về giỏi kinh doanh. Bắt đầu từ thời kỳ Lưỡng Tấn Nam Bắc triều thì đã hay lui tới con đường tơ lụa nổi tiếng. An Lộc Sơn thời Trung Đường cũng là người Khang Quốc.
Cái người Túc Đặc tên là Khang Ba Tư này hiển nhiên là sợ sẽ bị quân Tùy giết người diệt khẩu. Y quỳ gối trước Nguyên Khánh,chắp tay cầu xin:
Tôi là thương nhân, thường xuyên đi Tây Kinh. Tháng mười một năm trước tôi bị quân Đột Quyết bắt cóc phục kích ở Y Ngô. Tôi đã ở với người Đột Quyết hai tháng. Nhà tôi vẫn còn có vợ và con thơ, mong tướng quân tha mạng cho tôi.
- Ta tạm thời sẽ không giết ngươi. Nếu như ngươi dám nói dối ta thì ta sẽ mượn đầu ngươi đi báo công. Hiểu chưa?
- Tôi.... Tôi hiểu!
Dương Nguyên Khánh kéo y đến bên lửa. Mấy người Triệu Minh Thắng dùng một tảng đá để làm thành một cái lò đơn giản. Dù là ánh lửa ban đêm, ánh lửa cũng sẽ bị che khuất để người ngoài không nhìn thấy.
Dương Nguyên Khánh lấy ra bản đồ và trải ra trên hòn đá. Hắn xem xét tỉ mỉ, tìm thấy cái động mà bọn họ đang ở và chỉ vào chỗ cái động hỏi người Tu Đặc:
Người Túc Đặc nơm nớp lo sợ, nhìn hồi lâu rồi y chỉ vào một bên khác của dãy núi:
- Ở đây, bên trong một khe núi rất lớn. Tôi nhớ rõ bên cạnh doanh trại còn có một trụ đá lớn hướng thẳng lên trời, cao chừng mấy chục trượng, nhìn rất rõ.
- Vậy ngươi rời doanh trại từ khi nào?
- Buổi trưa hôm trước, nói là khả năng có thám tử quân Tùy, cho nên ra ngoài tuần tra.
Dương Tư Ân ở bên cạnh nói:
- Chúng ta phải lập tức lên núi. Người của Đột Quyết ở một nơi nhiều nhất cũng chỉ là hai, ba ngày.
Dương Nguyên Khánh gật đầu. hắn chỉ Uất Trì Đôn:
Bốn người chúng ta, ta, Đại Hùng, lão Lưu và Uất Trì đi. Những người khác ở động chờ. Ngày mai trước khi trời tối nếu như chúng tôi không quay trở lại thì mọi người tự về doanh trại lớn nhé.
Hắn lại chỉ vào người Túc Đặc Khang Ba Tư và nói với Triệu Minh Thắng:
Tạm thời đừng làm hại gì y. Cho y ăn no đi. Nhưng cẩn thận y lại chạy thoát đi báo tin đấy.
Khang Ba Tư vội vàng nói:
Tôi thoát được người Đột Quyết thì vui còn không kịp nữa là, sao lại đi báo tin được chứ?
Dương Nguyên Khánh lại không để ý đến y, hắn vung tay lên,
- Chúng ta đi!
Bốn người đơn giản thu dọn một chút, chỉ mang theo đao và cung tiễn liền rời khỏi động. Uất Trì Đôn huýt sáo một cái, con chim ưng săn bay xuống, đậu ở trên vai hắn. Bọn họ từ chân núi ra sức bám vào đi lên phía đỉnh núi.
Ngọn núi mà họ ở này chỉ là một nhánh của núi Đô Cân, cũng không cao lắm nhưng vô cùng dốc đứng. Chân núi là rừng rậm nhưng trên núi không có một cái cây nào, đều là bụi gai, bụi cây bao trùm. Dương Tư Ân bám đi đằng trước, Lưu Giản theo sát sau đó, Dương Nguyên Khánh đi thứ ba, Uất Trì Đôn lại ở cuối cùng. Hắn là ưng nô, tuy võ nghệ không cao những phải cùng đi theo.
Trong màn đêm, bọn họ yên lặng trèo lên dãy núi, chẳng ai nói năng gì. Lưu Giản đã trải qua một ngày với sự kiện người phụ nữ Đột Quyết, hiển nhiện trầm mặc một cách khác thường. Nhưng khi bất chợt nhìn Dương Nguyên Khánh thì trong mắt lại bất giác lộ ra một tia cảm kích.
Hắn lần đầu tiên kiềm chế chính mình. Điều này đối với hắn mà nói dường như là một lần tái sinh.
Bọn họ mất hơn một giờ mới vượt qua được đỉnh núi, xuống núi theo hướng Tây. Núi phía Tây dốc đứng hơn so với phía Đông. Dương Nguyên Khánh thả người nhảy xuống một tảng đá lớn. Đây là nơi vách đá dựng đứng, phía dưới đã không có đường, là một đoạn vách đá dựng đứng đến vài dặm. Dưới chân vô cùng hẹp, quá một chút thôi thì sẽ rơi ngay xuống khe núi đá không thấy đáy kia. Vô cùng nguy hiểm! Dương Nguyên Khánh đưa tay kéo tay Uất Trì:
- Kéo nào!
Uất Trì Đôn chần chừ một chút, cầm lấy tay hắn, nhảy xuống, suýt nữa thì không đứng vững được, sợ tới mức ôm lấy cánh tay Dương Nguyên Khánh, hô lên một tiếng:
-Nguy hiểm quá!
Dương Nguyên Khánh lại cảm giác tay của y rất nhỏ, rất mịn, mượt mà như nước vậy, thật không giống với tay của một binh sĩ. Trong lòng hắn hơi sửng sốt. Đúng lúc đó thì có tiếng của Dương Tư Ân truyền đến từ bên phải ầm ĩ vang đến:
Hỏa Trưởng, nhìn thấy rồi!
Dương Nguyên Khánh trong lòng mừng rỡ. Hắn đã không còn quan tâm đến sự bất thường của Uất Trì Đôn nữa. Vài bước liền chạy lên trên, nằm sấp trên hòn đá lớn bên cạnh Dương Tư Ân, nhìn thăm dò xuống phía dưới thì chỉ nhìn thấy một khe núi có những chấm sáng như là vì sao trên trời vậy, vô biên vô hạn. Một cây cột đá đen nhánh ở bên cạnh nhìn giống hệt bảo kiếm, đâm thẳng vòm trời. Khang Ba Tư không có lừa bọn họ, phía dưới quả nhiên là phía dưới quả nhiên là doanh trại của chủ lực Đột Quyết.
Làm thám báo cho quân Tùy, nhiệm vụ của bọn họ không chỉ là phải tìm được chủ lực của Đột Quyết ở đâu mà còn phải điều tra tình trạng quân số, trang bị, sĩ khí của quân địch và tình hình chủ soái của Đột Quyết. Trong bóng đêm không thể nào tra xét được hết. Bọn họ đành phải đợi đến lúc trời sáng.
Một đêm không nói chuyện, trời đã dần sáng. Dương Nguyên Khánh tỉnh dậy đầu tiên, phát hiện ra Uất Trì Đôn rúc vào bên cạnh hắn, đầu gối lên vai hắn, ngủ rất ngon. Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ tới cảm giác nhẵn nhụi khi nắm tay y tối hôm qua. Trong lòng hắn xúc động. Cúi đầu xuống nhìn kỹ y, Uất Trì Đôn có bộ dạng, dáng người, làn da rất giống phụ nữ. Điều này cũng không có vấn đề gì. Rất nhiều người đàn ông thì cũng có chút ẻo lả phụ nữ. Cho nên Lưu Giản mới có thể ở sau lưng nghị luận hắn là ông già thỏ này nọ.
Nhưng Dương Nguyên Khánh và y ở chung gần hai mươi ngày, quả nhiên có phát hiện y có một số điểm lạ thường. Ví dụ như khi ngủ thì y luôn ngủ ở tận cùng bên trong lều. Chưa bao giờ nhìn thấy y đi vệ sinh. Khi mọi người đều đi ngay trên thảo nguyên thì y luôn có chuyện khác. Y sẽ mượn lý do đi chăm sóc chim ưng mà rời đi. Còn chuyện nữ nhi Đột Quyết hôm qua, khi Lưu Giản xé áo của người phụ nữ trên ngựa thì Uất Trì Đôn rõ ràng có chút thất thố. Đó là sự phẫn nộ chỉ có đồng loại mới có. Lẽ nào y thực sự là…
Người ta nói rằng mọi bí mật lúc bình thường sẽ lộ ra trong lúc ngủ. Dương Nguyên Khánh cẩn thận quan sát y, càng nhìn càng thấy y giống nữ nhi. Dương Nguyên Khánh chầm chậm vươn tay ra, gạt tóc sang bên tai thì không ngờ là tóc đen, chứ không phải tóc thô như tóc của đàn ông.
Quả nhiên, hắn phát hiện ra bí mật của Uất Trì Đôn. Trên vành tai trái của y có một lỗ nhỏ. Tim của Dương Nguyên Khánh nhảy lên bình bịch. Làm sao cô ta lại to gan như thế, dám giả trai đi vào quân đội. Lẽ nào cô ta chính là Hoa Mộc Lan trong truyền thuyết? Thay cha tòng quân, trong nhà có em thơ. Nhưng có điều cô ta là họ Uất Trì chứ không phải họ Hoa.
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên cảm giác mình có thêm một gánh nặng. Hắn không khỏi cười gượng một tiếng. Làm sao mà hắn lại phát hiện ra bí mật của Uất Trì cơ chứ. Nếu như cái gì cũng không biết thì sẽ không liên quan gì đến hắn cả.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Uất Trì rất tin tưởng hắn. Y kỳ thật cũng là thay cha nhập ngũ chưa lâu. Ngày ngày ngủ trong cùng lều trại với những anh chàng thô kệch thì có thể đoán áp lực của y như thế nào. Chắc hẳn y cũng vô cùng mệt mỏi. Không ngờ lại dựa vào người mình để ngủ nữa. Điều này cũng chứng tỏ nội tâm của y là khá tin tưởng mình mình. Sự tin tưởng này đã khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy gánh nặng trở thành trách nhiệm, khiến hắn đau đầu một trận. Ôi, về sau rồi hãy nói vậy!
“Ừ”một tiếng.
Uất Trì Đôn đã tỉnh. Y phát hiện ra mình đang tựa vào vai Dương Nguyên Khánh thì sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, lấy tay hất hất lại tóc để che giấu sự thất thố của mình:
Hỏa Trưởng, bây giờ là lúc nào rồi?
- Khoảng canh năm, phía dưới đã bị sương mù bao phủ, không nhìn thấy gì cả. Phải đợi mặt trời lên mới được. Cậu ngủ thêm một chút đi.
- Không ngủ nữa, sắp lạnh cứng cả rồi.
Uất Trì Đôn nhìn thấy Dương Nguyên Khánh dùng một viên thuốc màu đỏ thắm uống cùng với rượu thì không khỏi có chút tò mò:
Đó là viên thuốc gì đấy?
- Đây là viên thuốc mà tôi luyện công.Mỗi ngày đều phải dùng, sáng một viên tối một viên. Đáng tiếc là ở đây không có sông. Nếu không thì còn phải luyện đao ở dưới nước. Uất Trì, sao cậu không học võ?
- Ai nói tôi không học võ? Chỉ là không có danh sư mà thôi. Tôi và anh trai cùng ở trong một thôn đi học một quân sĩ xuất ngũ được vài năm, chỉ biết quyền cước đơn giản, chứ không giống anh. Lại còn phải dùng thuốc, Hỏa Trưởng, thuốc như thế nào, cho tôi xem được không?
Uất Trì Đôn rất tò mò.
Dương Nguyên Khánh lấy ra một viên thuốc đưa cho y:
Dùng viên thuốc này thì sẽ không sợ lạnh nữa. Khi cậu lạnh thì có thể bẻ một miếng nhỏ ra để nhai. Nhưng đừng có uống hết, cậu sẽ nóng đến mức không mặc được cả quần áo đâu.
Uất Trì Đôn mặt đỏ lên. Y bẻ một miếng nhỏ viên thuốc rồi nhai nuốt xuống. Một lát sau, y gật gật đầu mỉm cười:
Bên trong cơ thể quả nhiên nóng lên rồi. Hỏa Trưởng, đây là bảo bối trong mùa đông hành quân đó!
Dương Nguyên Khánh trong lòng xúc động. Hắn thật sự chưa từng nghĩ về phương diện này, cũng có chút đạo lý.