Sắc mặt Dương Quảng tái xanh. Y thà chết, cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận điều kiện cực kỳ nhục nhã này.
- Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình.
Đám hoạn quan đều ui đi. Dương Quảng chắp tay sau lưng bước đến trước cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm nhìn cây mai bên ngoài, trong lòng vô cùng bực tức. Y nằm mơ cũng không ngờ Đột Quyết sẽ bành trướng xuống phía nam, khiến lần bắc tuần này của y trở nên nguy hiểm, thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng của y.
Người thống trị vương triều Tùy, bất luận là tiên đế Dương Kiên hay là Dương Quảng, đều dùng song song hai sách lược đề phòng và lôi kéo. Người Đột Quyết là sói, có thể dụ dỗ để trấn an họ, song cũng không thể mất đi cảnh giác. Y cho tu sửa Trường Thành vào năm Đại Nghiệp thứ ba, nghiêm khắc khống chế buôn bán của Đột Quyết, đều là xuất phát từ sự đề phòng đối với Đột Quyết, nhưng ngờ đâu Đột Quyết lại thừa lúc y đi bắc tuần mà gây khó dễ.
Dương Quảng khẽ thở dài. Trước khi phụ hoàng lâm chung có dặn, ba kẻ thù của Đại Tùy là quý tộc Quan Lũng, tạp Hồ của Bắc Tề và Đột Quyết, không ngờ lại đồng thời bạo phát phản Tùy, chuyện này khiến y cảm thấy trong lòng có áp lực rất lớn. Lúc này, Đại Tùy có thể cho là loạn trong giặc ngoài.
Dương Quảng cũng không biết đã đứng trước cửa sổ bao lâu rồi, y mãi đăm chiêu. Vừa quay đầu lại, dưới ánh đèn, chỉ thấy con gái công chúa Đan Dương xuất hiện sau lưng y.
-A Man, con có chuyện gì sao?
Đột Quyết dịu giọng hỏi.
Dương Phương Hinh cúi đầu không nói. Một lúc sau, cô bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất:
- Nếu thân nữ nhi có thể đổi lấy sự an toàn của phụ hoàng, vậy nữ nhi nguyện ý gả đến Đột Quyết.
Đột Quyết chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, không ngờ con gái bảo bối của y lại nguyện ý hy sinh chính mình để cứu phụ thân. Y vội đỡ con gái đứng dậy, dịu dàng cười nói:
- Đừng nói những lời ngốc nghếch.
Dương Phương Hinh cũng không thể chịu được nỗi bi thương trong lòng. Cô sà vào lòng phụ thân, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt tú lệ, khóc không thành tiếng.
Dương Quảng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con gái, an ủi cô:
- Phụ hoàng sẽ không gả con đến Đột Quyết. Không chỉ có phụ hoàng luyến tiếc con, quan trọng hơn là chuyện này can hệ đến tôn nghiêm của Đại Tùy. Y đang làm nhục trẫm, trẫm thà chết cũng sẽ không để y chà đạp.
- Nữ nhi cũng vậy. Nếu như thành bị công phá, nữ nhi thà chết, cũng tuyệt đối sẽ không để y làm nhục.
- Con là đứa con ngoan của trẫm, hiểu đại cuộc, biết lý lẽ. Bất luận ra sao, trẫm sẽ không để cho con phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Lúc này, Dương Quảng đã hạ quyết tâm:
- Tuyên Vũ Văn Thành Đô đến gặp trẫm!
-Phụ hoàng, người đây là…
Dương Phương Hinh khó hiểu hỏi.
- Trẫm nhất định phải thoát khỏi khó khăn này mới có thể suy xét đến chuyện khác. Triệu Dương Nguyên Khánh đến cứu giá, trước mắt đây là cách hữu hiệu nhất.
- Phụ hoàng, hắn chịu đến sao?
- Nếu hắn đã luôn miệng nói sẽ không phản Tùy, vậy hắn nên đến đây.
Thoáng sau, Vũ Văn Thành Đô nhanh chân tiến vào phòng, khom người thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ, tham kiến công chúa điện hạ!
- Vũ Văn tướng quân, trẫm quyết định nên triệu Dương Nguyên Khánh đến cứu giá.
Vũ Văn Thành Đô mừng rỡ:
- Bệ hạ, đây là cử chỉ sáng suốt.
-Nhưng Sử Đại Nại đi rồi sao?
Dương Quảng lại lo lắng hỏi.
- Bệ hạ, Sử Đại Nại đã đi rồi. Nhưng thần nghĩ rằng, không cần thiết phải tuyên triệu Dương Nguyên Khánh, hắn nhất định sẽ chủ động đến cứu giá. Chỉ cần bệ hạ thừa nhận hắn cứu giá là cử chỉ đại nghĩa, vậy thì không có vấn đề gì.
Dương Quảng thở dài:
- Nếu hắn chịu đến cứu giá, vậy lần này trẫm có thể thừa nhận hắn!
Gần tường thành của thành Nhạn Môn, bởi vì nhà dân được dỡ bỏ nên đã hình thành nên một khoảng đất trống rộng rãi. Lúc này, quân đội đứng đầy trên bãi đất trống, gồm một trăm ngàn quận binh và chín mươi ngàn cấm quân. Bọn họ xếp hàng chỉnh tề, giáp mũ sáng lóa. Một chiếc xe ngựa chầm chậm tiến đến, Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng đứng trên long liễn (“liễn” là xe kéo), quan sát quân uy, ba trăm kỵ binh hộ vệ xung quanh xe ngựa.
- Vạn tuế!
Thuận theo xe ngựa lướt qua là từng tràng hô gọi vang dội như núi dâng sóng trào. Giọng nói hơi khàn của Dương Quảng vang vọng trong không trung, một trăm ngàn đại quân trở nên yên lặng.
- Trẫm hứa với các ngươi, hoàn toàn chấm dứt chiến tranh với Triều Tiều, không chinh phạt Triều Tiên nữa, toàn lực phòng ngự Đột Quyết.
- Vạn tuế!
Ba quân hoan hô.
- Tất cả tướng sĩ ba quân, phải dũng cảm giết địch. Chỉ cần lần này chúng ta có thể phòng ngự chống Đột Quyết, thì tất cả những người tham chiến đều được hưởng phú quý. Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép quan viên triều đình dùng đao bút nuốt hết công lao của các ngươi!
Các sĩ binh vô cùng kích động, sôi nổi giơ tay hô to:
- Bệ hạ thánh minh. Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
- Người có công giữ thành, trực tiếp ban cho chức quan lục phẩm, thưởng trăm xấp lụa. Người nào đã là quan, phong quan ban thưởng tăng dần theo thứ tự.
Tuyên bố phong quan của Dương Quảng khiến tâm tình của một trăm ngàn đại quân bắt đầu sục sôi, tiếng hoan hô như sóng thần vang vọng khắp thành. Sĩ khí của một trăm ngàn đại quân cùng ý chí chiến đấu đã được kích thích, dũng khí gan dạ không sợ chết đều tràn ngập trong lòng của mỗi người.
Trong một gian phòng nhỏ, Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh ngồi ở trước giường. Thị nữ tùy thân của cô đã mất tích khi chạy thoát thân, trong phòng chỉ còn lại mình cô. Cô lơ đi tiếng hét vang dội ở bên ngoài, trong lòng chỉ chất chứa nỗi bi thương cùng bất lực. Vừa rồi cô đã nghe thấy hai hoạn quan nghị luận, thành Nhạn Môn quá nhỏ, căn bản không giữ được, hơn nữa lương thực cũng không đủ, thành bị công phá chỉ là chuyện sớm muộn.
Dương Phương Hinh không khỏi đau buồn vì vận mệnh của chính mình. Một khi thành trì bị công phá thì cô cũng sẽ trở thành tù binh, phải hầu hạ kẻ làm nhục phụ thân của cô. Tên thủ lĩnh người Hồ ở thảo nguyên đã chà đạp tôn nghiêm của Đại Tùy đó sao? Không! Tuyệt đối không! Cô thà chết còn hơn.
Nghĩ đến “chết”, cô chầm chậm rút ra một thanh chủy thủ sắc bén dưới gối. Chủy thủ lóe ánh hàn quang, chỉ cần cô đâm vào ngực một nhát là có thể kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi của mình. Cô chỉ mới mười hai tuổi, phồn hoa của cô sẽ tạ từ tại tòa thành nhỏ ở chốn biên thùy này. Không biết trên bia mộ của cô sẽ khắc chữ gì, là Đại Tùy Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh ư? Hay chỉ là một tấm bia mộ cỏn con, một cô gái vô danh.
Nỗi thương cảm khó hiểu khiến sự cô tịch cùng bất lực dâng đầy trong lòng của người thiếu nữ nhu nhược này.
---------------------
Trên đường lớn ở phía đông huyện Hà Dương, năm trăm ngàn đại quân đang hăng hái hành quân về phía quận Du Lâm, tinh kỳ phấp phới, khí thế dâng trào. Dương Nguyên Khánh thân mặc áo giáp, đầu đội mũ ưng lăng vàng, ánh mắt nghiêm lạnh. Trên đầu hắn, một lá cờ lớn thêu hình chim ưng màu đỏ tung bay phần phật.
Thành Nhạn Môn đã bị vây đến ngày thứ năm rồi, đối diện với bốn trăm ngàn đại quân tiến công, liệu một trăm ngàn cấm quân của Dương Quảng có thể kiên trì chống cự? Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng có chút lo lắng.
Mặc cho chuyến bắc tuần của Dương Quảng là để giải quyết nguy cơ ở Phong Châu, nhưng xét về mặt chính trị, hắn nhất định phải thay Dương Quảng giải vòng vây này. Với danh phận cùng đại nghĩa đạt được, làm dịu đi nguy cơ giữa hắn và Dương Quảng. Chỉ có sự hợp pháp về mặt chính trị mới có thể gây dựng nên cơ sở tranh bá trong tương lai của hắn.
Sự kiện ở Nhạn Môn lần này đối với hắn mà nói là một lần khiêu chiến cực lớn, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội trọng đại, cứ xem hắn sẽ nắm bắt như thế nào.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía sau, có thân vệ bẩm báo:
- Lần này ta muốn giao một nhiệm vụ quan trọng cho ngươi. Dựa vào thói quen hành quân của người Đột Quyết, bốn trăm ngàn đại quân tiến hành nam chinh, ở hậu phương bên ngoài mấy trăm dặm ắt có hậu cần, ngươi có thể dẫn theo năm ngàn kỵ binh cốt yếu đi tìm trước. Nếu có thể tiêu diệt được hậu cần của bọn chúng là tốt nhất, nếu diệt không được thì cũng phải gây rối loạn bọn chúng, cắt đứt tiếp viện của đại quân Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh đưa một phong quân lệnh cho y, trong đó là mệnh lệnh tường tận.
- Mạt tướng tuân mệnh!
Tô Liệt tiếp lấy quân lệnh, quay đầu ngựa phóng về phía thuộc cấp của mình. Không lâu sau, một nhánh quân đội năm ngàn người tách khỏi đại quân đi về phía tây bắc. Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng Tô Liệt khuất xa rồi lập tức hạ lệnh:
- Tăng tốc đi trước!
Bốn mươi lăm ngàn quân đội tăng tốc, hối hả đi về phía huyện Du Lâm.
Lúc này thành Du Lâm đã là một tòa thành trống rỗng, năm ngàn kỵ binh Đột Quyết đóng quân tại đây. Trước cửa thành bố trí thành gỗ Lục Hợp cực lớn của Tùy đế Dương Quảng, chu vi rộng tám dặm, chính là một tòa thành có thể di động. Trong mắt của người Đột Quyết, tòa thành cơ động do thần tạo nên này là một chiến lợi phẩm mà bọn chúng lấy làm tự hào. Không chỉ có thành Lục Hợp cơ động, khi một trăm ngàn quân Tùy khẩn cấp lui quân đã vứt lại một lượng lớn lều trại, lương thực, sổ sách, y phục cùng đồ quân dụng, cũng đều chất đống ở trong thành Du Lâm.
Thủy Tất Khả Hãn ngạo mạn vững tin rằng Dương Nguyên Khánh không có gan dám đến khiêu chiến với bốn trăm ngàn đại quân của y, Dương Nguyên Khánh hẳn là đang trốn ở Phong Châu như một con rùa đen.