Bùi Củ quay lại chỗ ở thu dọn một chút, tâm tình của ông có phần nặng nề. Trước kia ông đi sứ đến Đột Quyết, khuyên Sất Cát Thiết nhận sắc phong của triều Tùy làm Nam Diện Khả Hãn. Hôm nay ông đến gặp Thủy Tất Khả Hãn, đối phương có thể tha cho ông hay sao? Tuy hai nước đánh nhau không gây tổn hại đến sứ giả, song đó chỉ là ở Trung Nguyên, người Hồ ở thảo nguyên có thể không để ý đến chuyện này. Bùi Củ có cảm giác chuyến đi này sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng ông không thể không đi.
Sau khi thu xếp xong, Bùi Củ liền dẫn theo hai tùy tùng ra ngoài, vừa đến cửa liền thấy Bùi Uẩn cưỡi ngựa phóng đến.
-Huynh trưởng đi bây giờ sao?
Bùi Uẩn ghìm lại dây cương hỏi.
Bùi Củ gật đầu, thở dài nói:
- Đi chuyến này, không biết hai huynh đệ ta còn có thể gặp lại hay không?
Bùi Uẩn im lặng không nói. Y cũng biết chuyến đi này nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể an ủi:
- Suy cho cùng huynh trưởng cũng là tướng quốc Đại Tùy, địa vị cao quý. Dù cho hai nước đánh nhau, thủ lĩnh người Hồ cũng sẽ không quá vô lễ, huynh trưởng chớ lo.
Bùi Củ cười cười nói:
- Ta đã gần bảy mươi. Tục ngữ có câu, người sống đến bảy mươi xưa nay hiếm. Dù có phát sinh chuyện gì thì ta cũng không nuối tiếc, duy chỉ có bên Nguyên Khánh là ta không thể yên tâm. Vật thế chấp lớn nhất trong đời của Bùi Củ ta đều đặt ở trên thân nó, chỉ mong nó đừng đi sai đường.
Bùi Củ lấy ra một phong thư đưa cho Bùi Uẩn:
- Đây là thư ta viết cho Nguyên Khánh. Nếu ta không trở về, đệ hãy thay ta đưa phong thư này, xem như đây là lời nhắn nhủ cuối cùng mà ta dành cho nó.
Bùi Uẩn tiếp lấy phong thư, song chẳng biết nên nói gì. Bùi Củ ngửa mặt lên trời cười:
- Đi thôi, đi thôi. Tuổi già chí chưa già, hoàn thành chuyến đi cuối cùng!
Ông chỉnh trang lại áo mũ, dựng thẳng lưng, chấp lễ đi về phía cửa thành. Cửa thành chầm chậm mở ra, các sĩ binh im lặng nhìn theo bóng dáng già nua của ông. Một người một ngựa, dẫn theo hai tùy tùng đi về phía đại doanh của Đột Quyết.
Trong đại doanh của Đột Quyết, các người thợ Đột Quyết đang bận rộn chế tạo vũ khí công thành. Tuy rằng người Đột Quyết đã học được phương pháp chế tạo cung tiễn tiên tiến từ dân Tùy chạy thoát chết, cũng nắm bắt được một chút kỹ thuật rèn, song trên phương diện chế tạo vũ khí công thành vẫn còn kém triều Tùy rất nhiều. Quan trọng hơn là chế tạo thang mây, chùy công thành, những loại vũ khí công thành lớn như sào xa (binh khí của Trung Quốc cổ đại – một loại xe có lầu cao dùng để theo dõi tình hình địch ở phía xa) đều cần một thời gian dài. Bọn họ không có nhiều thời gian chuẩn bị đến thế, chỉ có thể chặt đổ cây tùng, chế tạo thành những chiếc thang công thành đơn giản.
Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát cưỡi ngựa quan sát tình hình chuẩn bị tham chiến trong đại doanh. Công thành không phải sở trường của người Đột Quyết, nhưng lần tiến công đầu tiên hôm nay suýt nữa đã công phá được thành trì. Điều này khiến Đốt Cát phát hiện ra điểm yếu của quân Tùy, sĩ khí của bọn chúng giảm sút, sức đánh yếu ớt. Chỉ cần y công thành mạnh mẽ, nhiều nhất là ba ngày, thành Nhạn Môn sẽ bị công phá. Tưởng tượng đến khi Dương Quảng quỳ xuống trước mặt mình xin tha, Đốt Cát không nhịn được híp mắt cười ngất. Khoảnh khắc này, y đã đợi lâu rồi.
Lúc này, một sĩ binh chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm Khả Hãn, vua Tùy phái đại thần Bùi Củ đến đàm phán!
- Bùi Củ?
Đốt Cát hừ mạnh một tiếng. Người này dám ly gián huynh đệ bọn họ, phân chia Đột Quyết. Đến thật đúng lúc, y xoay đầu ngựa phóng về phía vương trướng.
Thoáng sau, Bùi Củ dẫn theo hai tùy tùng bước vào đại doanh Đột Quyết đằng đằng sát khí, hệt như tiến vào hang ổ của hổ sói. Những sĩ binh Đột Quyết không ngừng gào thét hung hăng với bọn họ, gần như muốn xé bọn họ thành cả ngàn mảnh. Hai tùy tùng bị dọa đến mức chân run lẩy bẩy, Bùi Củ quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ:
- Đừng đánh mất tự tôn của thượng quốc!
Hai tên tùy tùng hổ thẹn cúi thấp đầu, không dám nhìn nhiều nữa, bước theo Bùi Củ tiến sâu vào đại doanh.
Quân cận vệ Đột Quyết đứng đầy trước cửa vương trướng, dáng người ai nấy cũng uy mãnh, tướng mạo hung ác, tay cầm đao to búa lớn, đứng xếp thành hai đội. Giữa rừng đao búa chỉ chừa ra một lối đi hẹp, vừa đủ để một người bước qua.
Bùi Củ bình tĩnh đi qua dãy đao búa sắc bén, xem từng ánh mắt hung hăng ở hai bên như vô hình, tiến vào trong vương trướng.
Trong vương trướng không hề đặt đỉnh lớn phừng phực lửa cháy như trong tưởng tượng của Bùi Củ, trái lại, trong lều vải lại sạch sẽ nghiêm trang, quan lớn của Đột Quyết ngồi đầy ở hai bên, hoàn toàn không giống với sự hung hăng hỗn tạp ở bên ngoài, bầu không khí khá uy nghiêm. Trong lều lớn trải thảm nỉ, ngồi ở trong cùng là một nam nhân vận mũ và giáp vàng, sau lưng là một cây đại kỳ đầu sói màu vàng, chính là Thủy Tất Khả Hãn. Quỳ bên cạnh y là bốn thiếu nữ tộc Hán bị bắt về, họ đang nhẹ nhàng đấm chân, lưng và vai của y.
Nếu nói khí chất của Khải Dân Khả Hãn còn có vài phần dân dã, thì nó lại giảm đi rất nhiều ở nơi của Thủy Tất Khả Hãn, thay vào đó là khí chất vương giả. Đây là thời kỳ mấu chốt của sự chuyển biến từ một dân tộc du mục ở thảo nguyên sang vương triều ở thảo nguyên. Bùi Củ âm thầm kinh hãi, chiếu theo sự phát triển này của Đột Quyết, bọn họ sẽ có dã tâm cướp đoạt Trung Nguyên.
Bùi Củ tiến lên hành lễ nói:
- Thượng quốc thiên sứ Bùi Củ tham kiến Thủy Tất Khả Hãn!
Đốt Cát hừ lạnh một tiếng:
- Ông gặp ta sao lại không quỳ?
Quan lớn của Đột Quyết ở hai bên đồng loạt hét lớn:
- Quỳ xuống!
Bùi Củ đứng thẳng ngạo nghễ:
- Ta là thần tử của Hoàng đế Đại Tùy, Khả Hãn cũng là thần tử của Hoàng đế Đại Tùy. Nếu đều là thần tử, sao ta phải quỳ xuống?
Quan viên Đột Quyết ở hai bên giận dữ hậm hực. Hai gã cao to tiến lên muốn ấn mạnh Bùi Củ quỳ xuống, ông giữ vững cơ thể, không chịu quỳ xuống. Lúc này Đốt Cát phất tay, hai gã cao to mới lui đi.
Đốt Cát thản nhiên nói:
- Ta cũng không thích miễn cưỡng người khác, ta thích thuận theo và chinh phục. Ta muốn Bùi tướng quốc cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước mặt ta, cũng giống như các cô gái này.
Y đưa tay nâng cằm của một thiếu nữ, híp mắt cười nói:
- Mới đầu bọn họ cũng không chịu thuận theo, qua một đêm bị ta chinh phục, ông xem, bọn họ bây giờ đã bị ta thuần phục giống như con mèo nhỏ. Bùi tướng quốc, rồi sẽ có ngày ông cũng như thế, hơn nữa sẽ rất nhanh thôi.
Bùi Củ cười khinh thường:
- Bùi Củ ta không phải con mèo ốm. Bùi Củ ta là nam nhi Đại Tùy khí khái tựa sắt, đọc sách thánh hiền, hành sự trung liệt, ngươi không cần phải si tâm vọng tưởng.
- Vậy ngươi cứ chờ xem!
Giọng điệu của Đốt Cát có chút mệt mỏi, dường như tối qua chưa được nghỉ ngơi cho tốt. Y chắp tay sau lưng bước đến cạnh Bùi Củ, cười cười:
- Chẳng phải ngươi muốn đàm phán với ta? Được lắm, ta có thể thả y đi, tha cho y một mạng. Nhưng ta có ba điều kiện, đáp ứng rồi, ta sẽ dùng lễ tiễn y hồi kinh, nhưng nếu y không đáp ứng thì ta sẽ bắt y, để y mặc y phục của nữ nhân đến hầu hạ ta. Khi đó, ba điều kiện sẽ biến thành mười điều kiện.
Bùi Củ gánh theo sứ mệnh đến đây, ông cố nén lửa giận trong lòng nói:
- Ngươi nói đi, là điều kiện gì?
- Điều kiện thứ nhất, ta nghe nói y có con gái tên là A Man. Ta rất thích cái tên này, đã mười hai tuổi rồi, dáng vẻ rất xinh đẹp. Nếu y không chịu gả công chúa Nghĩa Thành, vậy cứ gả tiểu công chúa này cho ta, ta sẽ để cô ấy là thiếp nhỏ nhất của ta.
Nói đến đây, Đốt Cát ngửa mặt lên trời cười vang, quan viên Đột Quyết ở bên hai cũng cười ha hả. Sắc mặt Bùi Củ tái xanh, không nói được lời nào.
Vừa cười xong, Đốt Cát lại lạnh lùng nói:
- Điều kiện thứ hai là triều Tùy phải xưng thần với Đột Quyết, không chỉ có y phải tiếp nhận sắc phong của ta, hơn nữa những hoàng đế Đại Tùy trong tương lai cũng phải tiếp nhận sắc phong của ta, Hoàng hậu của Đại Tùy nhất định phải là nữ nhân người Đột Quyết.
Đốt Cát liếc nhìn Bùi Củ thật sâu, nói tiếp:
- Điều kiện thứ ba, chiếu theo quy củ của thảo nguyên, kẻ thua phải giao nộp tiền chuộc cho người thắng. Ta thả y đi, triều Tùy nhất định phải nộp cho ta năm mươi triệu xấp lụa làm tiền chuộc. Ngoài ra, mỗi năm về sau phải cống nạp cho Đột Quyết năm triệu xấp lụa, một triệu cuộn gấm vóc cùng một triệu gánh trà Diệp Bách Vạn.
Trong lòng Đốt Cát đã có dự liệu bắt giữ Tùy đế Dương Quảng, vì vậy điều kiện đưa ra cực kỳ hà khắc. Theo y thấy, so với việc đàm phán điều kiện hiện giờ, bắt được Tùy đế hẵng bàn về điều kiện sẽ hứng thú hơn nhiều. Y chưa từng có ý nghĩ muốn giảng hòa.
Sắc mặt Bùi Củ chợt biến, lạnh lùng nói:
- Điều kiện của ngươi là si tâm vọng tưởng, nằm mơ đi!
Đốt Cát lắc đầu:
- Bùi tướng quốc, Đại Tùy không phải do ông mà chính là do Hoàng đế bệ hạ các người định đoạt. Hai tên tùy tùng của ông có thể trở về để phục mệnh, còn ông…
Đốt Cát híp mắt âm trầm nói:
- Không phải ông rất thích đến Đột Quyết sao? Vậy ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ông, cứ ở lại Đột Quyết chăn dê đi!
- Khốn khiếp!
Thủy Tất Khả Hãn giam cầm Bùi Củ, đưa ra điều kiện hà khắc khiến Dương Quảng vô cùng giận dữ. Y rút kiếm hung hăng bổ vào chiếc bàn, kiếm cắm vào bàn không thể rút ra, Dương Quảng thẳng thừng đá chiếc bàn lật đổ. Hoạn quan trong phòng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, bọn họ chưa từng thấy Thánh thượng giận dữ đến vậy.