Dương Nguyên Khánh cười gật gật đầu. Đây là hquả hắn muốn nhìn thấy. Mọi người gọi anh ta là tướng quân, anh ta tự xưng là ty chức. Như thế thì mấy người Tần Quỳnh đã trở thành thuộc cấp của hắn. Trong lòng họ đã có sự ấn định như vậy thì bất kể bọn họ ở nơi đâu thì chỉ cần thiên hạ đại loạn, bọn họ đều sẽ tự động đến dựa vào mình chứ không phải đi đầu nhập cùng với Ngõa Cương Trại hay Vương Thế Sung nữa. Đây là một cảm giác quy về một mối rất quan trọng. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng có một chút hối hận, hắn nên mang cả Đơn Hùng Tín cùng đến.
- Tần tướng quân hãy nói đi!
Tần Quỳnh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Điều đầu tiên ty chức lo lắng là phương pháp và một số thủ đoạn quân sự của quân Tuỳ, ví dụ như nghe tiếng trống để phân biệt cờ, ví dụ như một số thuật vật lộn cơ bản v.v… thì có thể vì như thế mà tiết lộ cho người Đột Quyết hay không.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười.
- Tần tướng quân là lần đầu tiên giao lưu với người Đột Quyết, nên lo lắng như thế là có thể hiểu được. Nhưng tôi muốn nói với huynh, những thủ đoạn quân sự mà huynh nói này, người Đột Quyết đều đã sớm biết rồi. Muốn biết những điều này rất dễ dàng, đều có thể tìm hiểu từ một quân Tuỳ bị bắt bất kỳ. Hơn nữa năm đó quân Khải Dân thất bại, rút lui nhập vào quận Mã Ấp, tiên đế đã từng phái quân Tuỳ huấn luyện bọn họ rồi. Khải Dân Khả Hãn có thể còn hiểu rõ hơn ta. Chuyện này huynh không cần quá lo lắng đây, cứ dùng phương pháp huấn luyện bình thường cho họ là được rồi.
Tần Quỳnh mặt đỏ lên. Người Đột Quyết muốn biết những điều này thực sự rất dễ dàng. Anh ta là đã nghĩ quá nhiều rồi, anh ta lại khom người xuống nói:
- Vấn đề thứ hai của ty chức là làm sao có thể thông hiểu nhau về ngôn ngữ, binh sĩ Đột Quyết nói tiếng Đột Quyết, không biết nói tiếng Hán, chúng ta thì lại cũng không hiểu tiếng Đột Quyết, như thế rất khó huấn luyện.
Không chỉ có Tần Quỳnh lo lắng, những người khác cũng thì thầm xôn xao. Bùi Hành Nghiễm cũng nói:
- Tướng quân, đây quả thật là một vấn đề, chúng ta không làm thế nào để giao lưu hiểu nhau được.
Dương Nguyên Khánh đã sớm nghĩ đến rồi. Hắn chỉ vào tám thân binh của mình cười nói:
- Tám thân binh này đều có thể nói tiếng Đột Quyết. Những cái phức tạp thì không biết nhưng giao lưu đơn giản thì không vấn đề gì. Mỗi người họ sẽ đi theo mọi người, làm phó tướng trợ giúp mọi người giao lưu với người Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh suy xét thật sự chu toàn. Mười Thiên phu trưởng, ngoài bốn người Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín ra còn có sáu thiết vệ cũng có thể đảm nhiệm chức vụ này. Trong thiết vệ có Dương Đại Lang và Dương Bát Lang biết nói vài câu tiếng Đột Quyết ngữ, có thể không cần phiên dịch. Những người khác thì vừa khéo có tám thân binh của mình, những người còn lại thì sẽ đi theo mình.
Trong mấy người, Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim không có vấn đề, Bùi Hành Nghiễm đã từng làm thị vệ tả vệ một năm, cũng miễn cưỡng có thể huấn luyện binh lính Đột Quyết. Người duy nhất hắn lo lắng là La Sĩ Tín, mới mười hai tuổi, dù là võ nghệ rất cao nhưng chưa chắc đã có thể trấn áp được người Đột Quyết, hơn nữa phương thức huấn luyện quân đội cậu ta cũng chưa chắc nắm rõ.
Dương Nguyên Khánh đi đến trước mặt La Sĩ Tín, vỗ vỗ bả vai anh ta cười nói:
- Hay là đệ đi theo ta đi!
La Sĩ Tín lắc đầu:
- Tướng quân coi nhẹ đệ rồi. Cha đệ là một quan quân trong phủ binh, từ nhỏ đệ đã lớn lên trong quân đội, năm ngoái đã bắt đầu chính thức tham gia huấn luyện quận binh rồi, đệ không vấn đề gì đâu.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại muốn nhìn Tần Quỳnh.Tần Quỳnh gật gật đầu, ý rằng La Sĩ Tín không có vấn đề gì.
Như vậy tốt nhất, Dương Nguyên Khánh liền vui vẻ cười nói:
- Được rồi! Vậy coi đệ là một, La Thiên phu trưởng, đừng để ta thất vọng.
U...u.....u
Tiềng kèn vang lên trên thảo nguyên, vô số kỵ binh Mông Ngột vọt lên từ bốn phương tám hướng, chiến mã chen chúc, ngươi đẩy ta nhường, tướng không tìm thấy binh, một mảnh ồn ào náo động tranh cãi ầm ĩ, toàn bộ thảo nguyên loạn hết cả. Tình hình tồi tệ hơn so với Dương Nguyên Khánh nghĩ.
Thủ hạ của Dương Nguyên Khánh đi vào trong đội ngũ chỉnh đốn quân đội. Bọn họ ngôn ngữ không hiểu nhau, chỉnh đốn quân rất khó, còn các bách phu trưởng kia thì đều đã bị tù trưởng Hoàn Đáp gọi đi nói chuyện. Không có thủ lĩnh đội ngũ càng thêm hỗn loạn.
Đúng lúc này, Ô Đồ dẫn theo một đội mấy trăm kỵ binh chạy như bay tới, kỵ binh Mông Ngột hỗn loạn trước mắt khiến anh ta giận tím mặt. Anh ta lập tức mệnh lệnh cho thủ hạ đi chỉnh đốn trật tự. Mấy trăm kỵ binh quân cận vệ đi vào đội ngũ, dùng roi đánh, ép kỵ binh xếp hàng theo đội ngũ.
Ô Đồ tiến lên lắc đầu cười khổ nói với Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân, vì sao ngươi không cần Thiên phu trưởng, nếu có thì sẽ khiến ngươi bớt phải lo hơn rất nhiều.
Dương Nguyên Khánh cũng cười cười:
- Ta cũng muốn mượn cơ hội lần này huấn luyện thủ hạ của ta, cho bọn họ cơ hội cầm binh. Ô Đồ, có việc gì sao?
Ô Đồ gật gật đầu, tiến lên thấp giọng nói với Dương Nguyên Khánh:
- Có việc này ta muốn ngươi trợ giúp.
- Vào doanh trại nói chuyện đi!
Dương Nguyên Khánh cùng với Ô Đồ vào doanh trại. Hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Ngươi nói đi! Muốn ta giúp cái gì?
Ô Đồ có chút khó nói, cuối cùng anh ta cắn răng nói:
- Dương tướng quân, ta muốn nhờ ngươi giúp ta giết một người.
- Ai?
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.
- Tả sát tướng quân A Lỗ Đạt, ngươi đã từng gặp rồi đó.
- Chính là cái tên ngạo mạn đó sao?
Dương Nguyên Khánh nhớ rõ A Lỗ Đạt đó, nghe nói là Vạn phu trưởng, cưỡi ngựa bắn cung vô cùng lợi hại nhưng cách đối nhân xử thế thô lỗ ngạo mạn. Lần đầu tiên họp thì liền đã chống đối mình rồi. Tuy Dương Nguyên Khánh cũng rất ghét người này, nhưng còn không đến mức phải giết y. Lại không biết vì sao Ô Đồ muốn giết y?
Ô Đồ thở dài nói:
- Nói ra cũng rất ngại, thực ra là sự cạnh tranh quyền lực bên trong Đột Quyết. Mấy năm nay bộ tộc Khải Dân bộ rất mở rộng rất nhanh chóng. Rất nhiều trọng thần đều có bộ lạc riêng của mình. Ta cũng không ngoại lệ. Ta là kim tiễn Phò mã, được Khả Hãn sủng ái, ta cũng có một bộ lạc năm mươi nghìn người, tên là bộ lạc Ô Đồ. Nhưng sức khoẻ của Khả Hãn mỗi năm một yếu đi. Tất cả mọi người đều biết ông ấy không còn sống được vài năm nữa. Ông ấy đã bắt đầu chia một số của cải rồi. Lần này xuất binh đánh Khiết Đan, Khả Hãn liền muốn mượn cơ hội lần này để cho ta quân cận vệ, nếu không thì ông ấy sẽ không phái đội quân tinh nhuệ như thế này đâu. Ông ấy đã nói cho ta biết chính là vì nguyên nhân này mà phái ta dẫn quân cận vệ phối hợp Dương tướng quân. Nhưng Đốt Cát cũng luôn có chủ ý với đội quân cận vệ này. A Lỗ Đạt chính là Vạn phu trưởng anh ta cài vào trong quân cận vệ. Nếu không diệt trừ y thì khi Khả Hãn qua đời, đội quân tinh nhuệ này ít nhất sẽ bị Đốt Cát lấy đi một nửa.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.
- Ta hiểu được, ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi diệt trừ người này.
Ô Đồ lại áy náy nói:
- Thực sự ta cũng có thể giết người này nhưng nếu như ta ra tay thì sẽ là trở mặt với Đốt Cát. Dù sao anh ta cũng là người kế thừa Khả Hãn. Ta còn không dám kết thù với anh ta. Nguyên Khánh, ta chỉ có thể đến cầu ngươi giúp thôi.
- Ngươi không cần nói lời cảm kích gì đây, ta hiểu mà.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai của anh ta nói:
- Ta ở Đột Quyết chỉ có một huynh đệ, huynh đệ có khó khăn, ta đương nhiên sẽ dốc sức giúp đỡ.
Ô Đồ trong lòng cảm động, hắn ấn lấy tay Nguyên Khánh, nhìn vào mắt hắn nói:
- Ta ở triều Tùy cũng chỉ có một huynh đệ. Nếu có một ngày, ngươi cần ta trợ giúp... Ta sẽ không chút do dự, hết sức giúp đỡ ngươi.
A Lỗ Đạt chừng ba mươi tuổi, thân cao chừng 6.8 thước, dáng người khôi ngô lạ thường. Chiều cao của y bằng với Dương Nguy nhưng Dương Nguy là cao béo, còn người này thì là cường tráng như gấu. Hai cánh tay có sức mạnh rất lớn, là một trong những mãnh tướng rất nổi bật trong quân Đột Quyết.
Người này là tâm phúc của Diệp Hộ Đốt Cát. Đốt Cát phái y đảm nhiệm chức tướng quân tả sát cận vệ với thân phận là Vạn phu trưởng, dụng ý chính là muốn khống chế đội kỵ binh Đột Quyết tinh nhuệ nhất này.
Hôm sau trời vừa sáng, Dương Nguyên Khánh liền ở trung tâm trại lớn triệu tập hội nghị Thiên phu trưởng. Hai mươi Thiên phu trưởng dự hội nghị. Đây cũng là hội nghị Thiên phu trưởng lần thứ ba từ lúc xuất binh. Nhưng lần này lại thêm mười Thiên phu trưởng triều Tuỳ.
A Lỗ Đạt ngồi ở vị trí thứ ba bên trái. Khuôn mặt y đầy khinh miệt nhìn mười Thiên phủ trưởng triều Tuỳ. Những người này y đều đã từng gặp, là đám lính tôm tép mà Dương Nguyên Khánh mang đến. Không ngờ chuyển thân thành Thiên phu trưởng Đột Quyết. A Lỗ Đạt trong lòng thực sự có bất mãn với sự thêm tướng này của Dương Nguyên Khánh. Việc thêm tướng này không có hỏi gì ý kiến của Khả Hãn cả.
- Mười nghìn kỵ binh Mông Ngột phái đến lần này sức chiến đấu quá yếu, kỷ luật không tốt. Ta định tiến hành huấn luyện trong mười ngày. Hay nói cách khác thì mười ngày sau chúng ta sẽ xuất phát. Về điểm này mọi người có ý kiến gì không?
Ô Đồ hạ thấp người nói:
- Dương tướng quân, nếu là như thế thì thời gian sẽ kéo dài. Tôi lo lắng sẽ vô ý để lộ tin tức, người Khiết Đan sẽ biết.
- Chắc là không đâu, nơi này cách địa giới Khiết Đan còn năm trăm dặm, việc đánh Khiết Đan chỉ có các vị ngồi đây là biết, thứ hai là tù trưởng Mông Ngột. Việc này có liên quan đến quyền lợi sát sườn của mỗi người, ta tin sẽ không có ai đưa tin mật báo đâu.
Dương Nguyên Khánh nhìn mọi người một cái, thấy không có ai lên tiếng liền gật đầu rồi lại quay lại chủ đề ban nãy,
- Lần này chỉ dùng mười ngày để huấn luyện quân Mông Ngột, ta vốn là muốn để cho quân cận vệ huấn luyện bọn họ nhưng thời gian quá ngắn, ta lo hiệu quả huấn luyện quân cận vệ không tốt. Vì thế ta quyết định để cho quân Tuỳ huấn luyện. Ta tin rằng mười ngày sau, mọi người sẽ nhìn thấy một đội kỵ binh Mông Ngột mới hoàn toàn.
Dương Nguyên Khánh vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh. A Lỗ Đạt vẻ mặt khinh thường nói:
- Những lời này của Dương tổng quản quá cho mình là tốt rồi. Người Đột Quyết còn cần người Tuỳ đến để huấn luyện sao? Dương tổng quản, quân cận vệ Đột Quyết mười nghìn người nhưng phải ngang bằng với trăm nghìn quân Tuỳ đó. Nếu không thì chúng ta thử xem?
Lúc này, La Sĩ Tín giơ ngón tay út với y, dùng tiếng Đột Quyết rất thành thạo nói châm chọc nói:
Đối với người Đột Quyết, việc giơ ngón tay út ra là một hành động cực kỳ khinh miệt. Lại thêm câu nói này của La Sĩ Tín càng khiến cho A Lỗ Đạt giận tím mặt. Y đập bàn đứng dậy nói hung tợn với La Sĩ Tín:
- Kẻ Hán tặc kia, ngươi dám sỉ nhục ta?
La Sĩ Tín cũng không hề sợ hãi đứng lên, căm tức nói với y:
- Còn tưởng một đánh mười sao, ngươi không phải là đối thủ của ta!
Lời này cậu ta nói là tiếng Hán. Một thiên phụ trưởng ở bên giỏi tiếng Hán thấp giọng phiên dịch lại cho A Lỗ Đạt. A Lỗ Đạt cười ha hả, rút đao ra chỉ vào La Sĩ Tín.
- Tiểu Hán tặc, hay là đấu một phen!
Phía sau La Sĩ Tín cũng có một thân binh của Dương Nguyên Khánh dịch cho cậu ta. La Sĩ Tín cũng rút đao ra nói với y:
- Chỉ sợ ngươi nói ngoài miệng, trong lòng không dám thôi!
Dương Nguyên Khánh đập bàn một cái:
- Mất mặt!
Ô Đồ cũng gầm lên với lên A Lỗ Đạt:
- Không được vô lễ với khách như thế, còn không mau xin lỗi đi!
A Lỗ Đạt sao lại nghe lời Ô Đồ chứ. Y cười lạnh một tiếng rồi nói với Dương Nguyên Khánh nói:
- Dương tổng quản, trong quân Đột Quyết không cấm đấu võ. Người Tuỳ đã là Thiên phu trưởng Đột Quyết, vậy thì hãy làm theo quy định Đột Quyết. Ta muốn đấu võ một phen với tiểu Thiên phu trưởng này. Đương nhiên nếu cậu ta dập đầu nhận thua thì ta sẽ tha cho.
- Điều này...
Dương Nguyên Khánh có vẻ có chút khó xử. A Lỗ Đạt lại không hề nhượng bộ, từng bước ép sát nói:
- Như thế nào, Dương tổng quản lại không muốn thừa nhận bọn họ là Đột Quyết Thiên phu trưởng sao? Muốn che chở cho tên tiểu Thiên phu trưởng này sao?
Nói xong, A Lỗ Đạt ngửa đầu cười ha hả. Mấy tên Thiên phu trưởng Đột Quyết bên cạnh cũng cười theo. Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi La Sĩ Tín nói:
Lần này, Dương Nguyên Khánh lại không khó xử rồi. Hắn gật gật đầu:
- Nếu các ngươi đã quyết định phải tự chiến thì ta cũng không ngăn cản nữa, cứ theo như quy định của Đột Quyết để làm. Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, các ngươi đi chuẩn bị đi.
Thông tin mãnh tướng A Lỗ Đạt sẽ quyết đấu cùng Thiên phu trưởng trẻ tuổi quân Tuỳ truyền khắp trong quân Đột Quyết. Quyết đấu võ nghệ là chuyện rất thịnh hành ngày xưa của Đột Quyết, huống hồ là quyết đấu một sống một chết. Hai mươi nghìn kỵ binh Đột Quyết sớm đã vây nơi diễn ra cuộc đấu rồi. Ai nấy trên mặt đều đầy mong chờ, thậm chí ngay cả đại tù trưởng Mông Ngột là Hoàn Đáp cũng nghe thấy thông tin này, đem theo mười mấy quý tộc bộ tộc Mông Ngột đến xem cuộc chiến.
Đối với quyết đấu thì người Đột Quyết coi là một chuyện khá là trịnh trọng, không hề qua loa. Họ dùng vôi vạch ra một vòng tròn trắng chừng năm mẫu, hai bên chiến đấu trong vòng tròn này. Chết trong vòng tròn trắng thì là do trời. Nhưng một bên trong đó nếu như chạy khỏi vòng trắng này thì là thua, một bên còn lại không được đuổi giết. Trong tình huống này, bên thua phải cống nạp cho bên thắng một trăm đầu dê để làm tiền chuộc mạng, hai bên quyết đấu kết thúc. Nếu như trong vòng trắng có một bên chết thì cũng là quyết đấu kết thúc.
La Sĩ Tín nóng lòng muốn thử. Cậu ta đã chuẩn bị xong khôi giáp và Bá Vương thương, rồi, lại đeo trên lưng một bình tiễn và treo cung hai thạch ở trên ngựa. Dương Nguyên Khánh rất thích sư đệ đang tràn đầy sức xuân này. Hắn thấy được bóng hình của mình khi xưa trên người cậu ta.
- Vũ khí của người này là chuỳ đồng, khi đánh thì đương nhiên cánh tay phải vung ra, tốc độ không đủ, đệ không cần phải đánh bừa với anh ta quá nhiều, nhân cơ hội anh ta kéo lực tạo ra khoảng trống, lợi dụng tốc độ để tấn công giết.
Dương Nguyên Khánh sở dĩ không để Bùi Hành Nghiễm lên chính là vì sức của Bùi Hành Nghiễm yếu hơn so với La Sĩ Tín. La Sĩ Tín trời sinh thần lực, trong nháy mắt có thể phát ra mãnh lực khiến Dương Nguyên Khánh cũng phải né tránh. Càng quan trọng hơn là La Sĩ Tín còn trẻ, dễ dàng khiến đối phương sinh ra kiêu căng.
Lúc này, một tiếng chuông “keng” vang lên. Đấu võ bắt đầu. La Sĩ Tín gật gật đầu, xoay người lên ngựa, hướng ngựa chạy trong vòng trắng. Ngựa cậu ta cưỡi là một con thiên lý mã do Dương Nguyên Khánh lấy được từ quân Tiết Diên Đà, bốn chân khoẻ mạnh, dũng mãnh vô cùng. La Sĩ Tín vô cùng yêu thích nhưng con ngựa này chỉ là Dương Nguyên Khánh tạm thời cho cậu ta mượn mà thôi.
Dương Nguyên Khánh tối hôm qua đã hứa với cậu ta, chỉ cần hôm nay xử lý được A Lỗ Đạt thì con ngựa này sẽ giao cho cậu ta. Điều này khiến La Sĩ Tín hưng phấn vô cùng.
La Sĩ Tín con nghé mới sinh không kinh gì hổ. Cậu ta múa may Bá Vương thương, phóng ngựa chạy như bay trong vòng trắng, gây lên một tràng pháo tay ủng hộ, lại là kỵ binh Mông Ngột vỗ tay cho cậu ta.
Lúc này, mãnh tướng A Lỗ Đạt cũng xuất hiện. Anh ta trứ danh là lực lớn vô cùng ở trong Đột Quyết. Vũ khí của anh ta là một cây chuỳ đồng dài, nặng tầm năm chục cân. Anh ta không giống mấy người Dương Nguyên Khánh từ nhỏ luyện võ Trúc Cơ. Anh ta cũng là thần lực trời sinh, có thể phát động binh khí hơn năm chục cân, đây đã là một điều hiếm thấy rồi.
A Lỗ Đạt rống lên một tiếng lớn như sấm rền. Anh ta vung chuỳ lớn xông về phía La Sĩ Tín. La Sĩ Tín chỉ là một thiếu niên khiến cho trong lòng anh ta đầy sự miệt thị. Anh ta có niềm tin sẽ dùng chuỳ này để đập bẹp tướng Tuỳ trẻ tuổi này, khiến cho Dương Nguyên Khánh biết sự lợi hại của mãnh tướng Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh thấy khí thế của anh ta hùng hồn mạnh mẽ, lần đầu tiên nhìn thấy trong số người Đột Quyết, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng. Dù sao La Sĩ Tín còn trẻ, Dương Nguyên Khánh lo lắng cậu ta kinh nghiệm còn không đủ, liền khẽ dặn dò với Tần Quỳnh:
- Lúc nguy cấp có thể bắn tên!
Tần Quỳnh gật gật đầu, anh ta sớm đã chuẩn bị tốt. La Sĩ Tín là sư đệ của Dương Nguyên Khánh, đồng thời cũng là nghĩa đệ của anh ta. Mẫu thân của anh ta thích nhất đứa con nuôi này. Tần Quỳnh đương nhiên không thể để cho cậu ta có chút sơ xuất nào được.
Hai con ngựa chạy càng ngày càng gần, hai người đồng thời rống to lên một tiếng, múa may binh khí ném tới về phía đối phương, chỉ nghe thấy một tiếng “tang”, vang lên, giống như một tiếng sấm rền, âm thanh cực kỳ chói tai, không ít binh lính phải bịt lỗ tai lại.
Đòn này hai người thế lực ngang nhau. Không ai chiếm thế thắng hơn. Hai thanh binh khí đồng thời cùng mở ra. Hai người giục ngựa quay đầu, đều không dám coi thường đối phương. Nhưng càng kinh ngạc hơn chính là A Lỗ Đạt. Binh khí của y chỉ có thể đập, chứ không giống như Bá Vương thương của La Sĩ Tín có thể đâm. Nếu như sức không chiếm ưu thế hơn thì tình hình của y là nguy hiểm.
- Đến hay lắm!
A Lỗ Đạt rống to lên một tiếng, giục ngựa xông lên, chặn ngang La Sĩ Tín.
Lần này La Sĩ Tín cũng không đánh bừa với y. Cậu ta phóng ngựa né tránh đòn của đối phương, Bá Vương thương rung rung, mũi thương giống như tia chớp hướng đâm về phía ngực của A Lỗ Đạt. Đây là một trong mười ba chiêu đao pháp của sư phụ Trương Tu Đà, “phá núi”. Dương Nguyên Khánh cũng đã biến chiêu này thành sóc pháp, bất luận là vũ khí gì thì đường đao đều rất quái lạ, nhìn có vẻ chậm nhưng thực tế là rất nhanh.
A Lỗ Đạt thấy tốc độ của thương không nhanh, liền không quan tâm gì đến nó cả. Y vừa nghiêng người hướng cây chuỳ về phía bụng ngựa chiến của La Sĩ Tín. Đây là một trong những tuyệt chiêu của y. Y có niềm tin có thể một chuỳ làm ngã con ngựa chiến, chỉ cần con ngựa chiến ngã rồi thì đối phương chắc chắn là sẽ chết.
Nhưng khi chuỳ của y cách bụng ngựa tầm một thước thì A Lỗ Đạt lại bỗng nhiên phát hiện đại thiết thương đã xuất hiện ở trước ngực y. Không biết từ lúc nào mà lại nhanh như thế, y muốn tránh nhưng không được. A Lỗ Đạt biết giờ chết của mình đã tới, y kêu thảm một tiếng thất thanh. Phù! đại thiết thương đã không niệm tình đâm thẳng vào ngực y, đầu cây thương đâm qua ngực, máu tươi phun ra, tim A Lỗ Đạt bị đâm thùng, chết ngay tại chỗ.
La Sĩ Tín hai tay dùng lực, nâng cơ thể khôi ngô cao lớn của A Lỗ Đạt lên không trung. Binh lính Đột Quyết xung quanh đều hoảng sợ vô cùng. Ngay sau đó tiếng hoan hô như sấm ủng hộ cho người thắng cuộc.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh lại trao đổi ánh mắt với Ô Đồ. Ô Đồ trong mắt đầy sự cảm kích. A Lỗ Đạt chết thì việc chỉnh đốn quân cận vệ kia là do anh ta làm rồi.