Màn đêm buông xuống, buổi tiệc ban ngày vừa tàn, tất cả mọi người say khướt đi về lều của mình. Nhiễm Can đã muốn nghỉ ngơi rồi nhưng đứa con cả Đốt Cát lại đi vào lều của Nhiễm Can. Anh ta quỳ xuống trước mặt Phụ Hãn nói:
- Binh lính của Đột Quyết làm sao có thể giao cho tướng Tùy Thống soái. Nhi thần nguyện làm phó soái, thống lĩnh hai mươi nghìn kỵ binh tiến đến Khiết Đan.
Đốt Cát đã có suy nghĩ của riêng mình. Lần này xuất kích Khiết Đan, trong số hai chục nghìn kỵ binh Phụ Hãn chuẩn bị phái đi thì mười nghìn người là quân cận vệ Phụ Hãn. Ánh mắt Đốt Cát liền nhìn thẳng vào mười nghìn quân cận vệ này. Đây là những kỵ binh tinh nhuệ nhất Đột Quyết, đều là những dũng sĩ được lựa chọn ra từ trong các bộ lạc Đột Q. Đốt Cát muốn nhân cơ hội đem mười nghìn quân này theo mình. Nếu Phụ Hãn qua đời, cho dù anh ta kế nhiệm lên làm Khả Hãn thì mười nghìn quân cận vệ này cũng không chắc có thể ở trong tay anh ta.
Hiện tại Phụ Hãn đã nửa phần say rồi, chưa chắc đã có thể hiểu được suy nghĩ của mình, Đốt Cát liền muốn nhân cơ hội này thuyết phục Phụ Hãn đồng ý.
Nhiễm Can dù là đã là say chuếnh choáng, nhưng một số nguyên tắc cơ bản thì không hề quên, ông ta khoát tay cười nói:
- Con là Diệp Hộ, làm sao có thể xếp dưới tướng Tùy được? Con không thể đi được. Nếu như con chọc giận Dương Nguyên Khánh, con đấu không lại hắn đâu mà ngược lại mất cả uy tín của con đó.
Nhiễm Can còn nhớ rõ việc hai năm trước, Đốt Cát và Sử Thục Hồ Tất bí mật ám sát Dương Nguyên Khánh, ông ta biết con mình và Dương Nguyên Khánh quan hệ không tốt. Chuyện này ông ta không muốn làm phức tạp lên thêm nữa. Ông ta liền không cho Đốt Cát nói:
- Con trở về nghỉ ngơi đi! Chuyện này đừng nói thêm gì nữa.
Đốt Cát bất đắc dĩ đành chậm rãi lui xuống. Nhiễm Can ngửa đầu nhìn đỉnh lều nghĩ một lúc. Ông ta muốn tìm một người thích hợp Thống soái quân cận vệ của mình, đồng thời lại có thể phối hợp với Dương Nguyên Khánh hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng ông ta nghĩ đến một người, liền mệnh lệnh:
- Mau gọi Ô Đồ cho đến đây cho ta!
Đốt Cát trở về lều ngủ của mình ngủ. Dù là Phụ Hãn cự tuyệt yêu cầu của anh ta nhưng anh ta vẫn không cam lòng. Anh ta luôn cảm thấy chắc chắn là phải có cách.Trong quân cận vệ, anh ta có một đại tướng tâm phúc. Cho dù không mưu được đến mười nghìn vệ quân nhưng ít nhất cũng có thể lấy được một phần chiến lợi phẩm hậu hĩnh từ Khiết Đan.
- Mau gọi A Lỗ Đạt đến đây!
Đốt Cát căn dặn một tiếng.
Anh ta vừa mới trở lại lều lớn thì một gã thân binh liền vội vàng chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, Đốt Cát hiểu ý, anh ta xoay người xuống ngựa đi đến một lều nhỏ khác.
Đốt Cát đi vào trong lều, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp vội vàng đứng dậy thi lễ với anh ta:
- Tham kiến Diệp Hộ điện hạ!
Ông ta nói tiếng Đột Quyết rất thành thạo. Đốt Cát cười gật gật đầu:
- Vương chưởng quầy khi nào đến?
- Khởi bẩm điện hạ, chiều hôm nay đến, mang đến không ít hàng hóa mới. Đây là danh sách hàng hóa mời điện hạ xem qua
Đốt Cát nhìn một lần danh sách rồi nhướn mày:
- Gang mà ta muốn đâu? Làm sao lại không có.
- Khởi bẩm điện hạ, kinh thành bên kia xảy ra chút việc, hiện tại gang bị kiểm tra rất chặt, không dám gửi sang. Vũ Văn công tử nói, qua vụ này đã rồi sẽ chuyển hàng qua.
- Qua vụ này cuối cùng là bao lâu?
Đốt Cát có chút không vui nói.
- Mấy tháng nữa hoặc nửa năm!
Đốt Cát trầm ngâm một lát, liền gật đầu đồng ý rồi nói:
- Ta có thể đợi mấy tháng hoặc nửa năm nhưng một lần thì ta cần đến mười ngàn cân gang.
Người đàn ông trung niên kinh ngạc:
- Điện hạ, như thế quá nhiều. Trước kia đều là chuyển sang năm ngàn cân thôi mà.
Đốt Cát lắc đầu:
- Ta quả thật có nhu cầu cấp bách. Thế này đi, mỗi một lần đưa lên mười ngàn cân gang thì giá cả sẽ tăng gấp đôi. Ta sẽ dùng tiền vàng để trả.
Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ một chút. Như thế này thì rất mạo hiểm, mấu chốt là xem Vũ Văn công tử quyết định như thế nào. Ông ta không dám đáp ứng, liền khom người nói:
- Ty chức không thể làm chủ, tôi sẽ trở về thảo luận với Vũ Văn công tử đã. Vũ công tử quyết định rồi thì mới có thể làm. Hơn nữa trong kho hàng quận Mã Ấp không có nhiều hàng dự trữ như vậy. Chúng ta cần phải điều hàng từ các vùng khác nữa.
- Ta biết, ta tin Vũ Văn công tử nhất định sẽ rất thích làm vụ làm ăn này.
Đốt Cát rất tự tin. Anh ta đưa ra cái giá nhiều gấp mười lần giá của Trung Nguyên. Với lòng tham của Vũ Văn Hóa Cập thì y làm sao có thể chống đỡ nổi với sự hấp dẫn của món lợi kếch xù này được.
Đốt Cát từ lều nhỏ bước ra. Lúc này thủ hạ tâm phúc A Lỗ Đạt đã chờ đã lâu. A Lỗ Đạt là một trong năm Vạn phu trưởng của Đốt Cát, dũng mãnh thiện chiến, rất được Đốt Cát tín nhiệm. Hiện tại y đang đảm nhiệm tả sát tướng quân trong quân cận vệ của Khả Hãn, thống soái đội quân ba nghìn người.
Thấy Đốt Cát đi lên trước, A Lỗ Đạt vội vàng khom người thi lễ:
- Tham kiến Diệp Hộ!
Đốt Cát gật gật đầu
- Đến lều của ta, ta có việc giao cho ngươi.
---------------
Yến tiệc long trọng không kéo dài ba ngày mà hai ngày sau Dương Nguyên Khánh liền đã dẫn mười nghìn kỵ binh Đột Quyết tinh nhuệ đi về phía hướng đông, chậm rãi đi về phía lãnh địa Khiết Đan.
Nhiễm Can giao cho Dương Nguyên Khánh hai mươi nghìn kỵ binh, một đội là quân cận vệ của Nhiễm Can, là đội quân cực kỳ tinh nhuệ của Nhiễm Can, do bằng hữu cũ của Dương Nguyên Khánh là Đột Quyết Phò mã Ô Đồ thống lĩnh, nghe theo sự chỉ huy của Dương Nguyên Khán. Còn một đội quan khác là đến từ một bộ lạc Đột Quyết gần với Khiết Đan, tên là Mông Ngột bộ. Bộ lạc này thường giao lưu với người Khiết Đan, rất phù hợp để làm nhiệm vụ này.
Sau tám ngày hành quân, đội quân đã cách xa lều trại Đột Quyết được hai nghìn dặm. Chiều hôm nay, đội quân đã tiến đến bộ lạc Mông Ngột ở vùng trung lưu sông Khắc Lỗ Luân.
Mông Ngột là một bộ phận lớn trong các bộ lạc Đột Quyết, có bộ tộc gần một trăm nghìn người, có thể tạo thành một đội quân ba mươi nghìn người. Ô Đồ đưa cho tù trưởng Mông Ngột Khải Dân Khả Hãn kim tiễn và trúc đồng lệnh, yêu cầu Mông Ngột xuất mười nghìn kỵ binh, nhận sự thống soái của chủ soái Nguyên Khánh.
Tù trường Mông Ngột tên là Hoàn Đáp. Cũng giống như các bộ lạc Đột Quyết khác, ông ta cũng vì nhìn thấy lợi mà đi. Khả Hãn kim tiễn và trúc đồng lệnh là một chuyện, quan trọng hơn là có thể có lợi. Nếu không có mệnh lệnh của Khả Hãn thì bọn họ cũng không dám xuất binh tấn công Khiết Đan. Bọn họ cũng sợ hãi Khiết Đan trả thù, nhưng đã có chỗ dựa là Đột Quyết ở phía sau, bọn họ liền không hề nghi kỵ gì mà xuất binh luôn.
Ông ta phái ra mười nghìn quân giao cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn và huấn luyện đội quân Mông Ngột mười nghìn người này. Đây không phải là mười nghìn kỵ binh mà là mười nghìn dân chăn nuôi, trang bị lạc hậu, người mặc áo giáp da thô, tay cầm trường mâu tự chế và đao, không kỷ luật cho lắm.
Dương Nguyên Khánh cũng không nhận Thiên phu trưởng và Vạn phu trưởng của bộ lạc Mông Ngột mà chỉ nhận bách phu trưởng. Thiên phu trưởng và Vạn phu trưởng hắn phải tự mình bổ nhiệm. Coi như là sự bồi thường đối với bộ lạc Mông Ngột, hắn đồng ý chia cho bộ Mông Ngột ba mươi nghìn dê đầu đàn từ chiến lợi phẩm của quân Tùy, tù trưởng Hoàn Đáp liền vui vẻ đồng ý việc trao đổi với Dương Nguyên Khánh.
Lần này nhiệm vụ Dương Quảng giao cho Dương Nguyên Khánh có hai mục đích. Thứ nhất là giáo huấn mạnh mẽ Khiết Đan, cho bọn họ bài học xương máu. Thứ hai là thử dùng phương thức người Đột Quyết trở thành lính đánh thuê của triều Tùy, dùng người thảo nguyên để đối phó người thảo nguyên. Phương thức này cũng không phải là đơn giản chỉ giao nhiệm vụ cho người Đột Quyết để họ đi hoàn thành mà muốn quân đội Đột Quyết quân đội tuyệt đối phục tùng sựhuy của tướng Tùy.
Theo như tác chiến quân sự đơn thuần mà nói, Dương Nguyên Khánh không cần phải chỉnh đốn một lần nữa chế độ xây dựng quân đội nghiêm mật của người Đột Quyết. Mười người, trăm người, nghìn người, chục nghìn người, đều có thủ lĩnh quân đội, hắn chỉ cần khống chế được hai vạn phu trưởng là có thể khống chế toàn thể quân đội.
Nhưng Dương Nguyên Khánh có suy nghĩ riêng của mình. Sở dĩ hắn đến quận Tề dùng Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim và La Sĩ Tín chính là muốn thông qua lần chiến tranh này để lung lạc bọn họ. Đợi đến khi có thể sử dụng được bọn họ thì vừa có thể dẫn bọn họ xuất chinh, hắn cũng sẽ cho bọn họ cơ hội để dẫn quân ra trận.
Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang nói lại phương án điều chỉnh binh lính của hắn.
- Mười nghìn kỵ binh Mông Ngột Đột Quyết kỷ luật rời rạc. Bọn họ về cơ bản đều là dân chăn nuôi. Ta cần thời gian mười ngày để tiến hành huấn luyện nhiệm vụ này, giao nhiệm vụ này cho các vị. Từ nay trở đi, các vị chính là thiên phu trưởng của người Đột Quyết, có thể tiến hành huấn luyện một cách đơn giản bọn họ theo phương thức của quân đội Tuỳ. Mấu chốt là ra lệnh là phải thực hiện ngay. Chiến dịch đánh Khiết Đan của chúng ta rất có khả năng là vào ban đêm, vì thế cần phải huấn luyện cho bọn họ năng lực chiến đấu ban đêm.
Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua Tần Quỳnh, thấy anh ta dường như có điều muốn nói thì liền cười nói:
- Tần Thiên phu trưởng có đề nghị gì xin hãy nói.
Tất cả mọi người mỉm cười, Tần Thiên phu trưởng này xưng hô thật là thú vị. Tần Quỳnh đứng lên khom người thi lễ với Dương Nguyên Khánh: